Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ mọi người một lần nữa trở lại phòng tắm, Đường Kiếm Phong đang chật vật mà từ trên mặt đất bò dậy, đợi đến khi bọn họ nhìn thấy hiện trường xung quanh phòng tắm thì vẻ mặt hoàn toàn thay đổi, há to miệng.
Trời ạ! Phòng tắm vừa rồi vẫn còn ngăn nắp sạch sẽ hiện tại đã hoàn toàn bị hủy, gạch men sứ trắng tinh trên tường lúc này đã thành một màu đen tuyền, vết nứt trên đó còn đặc biệt có cảm giác nghệ thuật, mành tắm đều bị thiêu không thấy 'thi thể', trên mặt đất đều là các chai, lọ, bình nhựa bị thiêu đốt, chỉ còn có chai thủy tinh 'nguyên vẹn' mà nằm la liệt trên mặt đất, đây giống như một hiện trường nổ mạnh vậy.
Khó mà tin được chính là Đường Kiếm Phong lông tóc vô thương, chỉ té ngã trên mặt đất.
Không thể nghi ngờ, Đường Kiếm Phong thức tỉnh chính là hỏa hệ dị năng, hơn nữa thoạt nhìn uy lực phi thường cường đại, chỉ là hình như anh vẫn chưa thể kiểm soát được dị năng của bản thân. Bất quá thức tỉnh dị năng vẫn làm cho mọi người ở đây yên tâm không ít, từ lúc bắt đầu bọn họ đã tránh ở trong tứ hợp viện này, đối với những tình huống bên ngoài cũng có kinh sợ ở trong lòng, huống chi là những người gian nan sống sót trước trực diện máu tươi cũng đa số tang thi.
Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là biết rõ tùy thời đều có khả năng tử vong nhưng lại vô năng vô lực. Thực lực càng mạnh, sinh tồn ở mạt thế càng có thêm hi vọng, người được thức tỉnh dị năng chính là con cưng của thiên nhiên, là trình độ tiến hóa đi trước nhân loại.
Không đợi mọi người thu thập tốt cho phòng tắm, Trương Vân Phi đang canh giữ ngoài cổng đã vội vàng chạy vào.
Sợ rằng Đường Kiếm Phong lại hủy hoại tài sản lần nữa, Đường Mặc Kỳ liền đuổi anh ra ngoài luyện tập khống chế dị năng, ngọn lửa màu lam từ bàn tay của anh đánh ra, phóng tới một cái lon bằng nhôm được đặt lên hành lang gấp khúc. Thấy Trương Vân Phi chạy tới, anh liền thu dị năng lại.
Trương Vân Phi gật gật đầu với anh, chỉ chỉ ra bên ngoài nói: "Có người lại đây, là người của quân đội, con qua xem tình hình như thế nào đi."
Đường Kiếm Phong gật gật đầu, đi ra phía bên ngoài, còn chưa đi đến gần đã nghe được tiếng đập cửa "Loảng xoảng loảng xoảng", Đường Kiếm Phong bước nhanh ra kéo then cửa sắt.
Một vị quan quân cùng hai vị tiểu binh đang vác súng trên vai, đạn đã lên nòng đứng ở bên ngoài, trong tay vị quản lý cầm một tệp tài liệu, lúc này Đường Kiếm Phong không có mặc quân trang, mà vị quản lý này thực hiển nhiên cũng không có quen biết anh, thái độ làm việc đều là một bộ xử lý công việc theo phép công.
Đường Kiếm Phong cũng không nhiều lời, nhưng cũng chỉ đứng ở cửa không mời người vào, ý tứ chính là có việc mau nói, tiến vào liền miễn.
Chức vụ quản lý là được mua quan bán chức nên cũng không cưỡng cầu vào cửa, ở thủ đô sơ xuất một bước cũng không còn mạng mà sống đều không phải đùa, tuy hiện tại thế đạo rối loạn, quan chức cũng không còn quyền lợi gì, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa, có tâm cẩn thận vẫn hơn.
Đường Kiếm Phong đại khái cũng biết những người này tới đây làm gì, thời điểm virus bùng nổ, bởi vì được anh nhắc nhở, quân đội lập tức phản ứng nhanh chóng, thành lập khu an toàn, mà mấy trăm vạn dân chưa kịp chạy thoát ra khỏi thành phố đều bị vây khốn bên trong khu an toàn, lúc này nhà ở là vấn đề cấp bách cần được giải quyết, phòng chừng chính phủ hiếu thắng muốn thu một số bất động sản để an bài cho người sống sót.
Quả nhiên vị quản lý kia yêu cầu giấy chứng nhận đăng kí bất động sản cùng với kiểm kê số lượng người ở cùng thân phận, vừa lúc này Đường Mặc Kỳ cũng đi tới trước cổng, nghe bọn họ nói chuyện xong liền quay đầu lại đi lấy giấy chứng nhận.
Vị quản lý sau khi nhận được giấy chứng minh thân phận của Đường Kiếm Phong cũng sửng sốt một chút, hai vị tiểu binh đứng đằng sau hiển nhiên cũng thấy được tên của anh, từng người yên lặng liếc mắt nhìn nhau một cái.
Tuy hiện giờ Đường gia không bằng với Thẩm gia và Trần gia nắm giữ quân sự toàn thủ đô, nhưng thực lực của Đường gia cũng không thể khinh thường. Gần đây tuy rằng sinh hoạt cá nhân của bọn họ hơi hoang đường một chút, nhưng xảy ra chuyện thì thủ đoạn của bọn họ cũng không mềm lòng, có Đường lão gia tử bao che, người Đường gia bò lên địa vị cao hơn vào trước mạt thế.
Hơn nữa còn có Đường Kiếm Phong lập công lớn trước thời điểm "bùng nổ virus tang thi" bằng sự quan sát siêu chuẩn của mình, người Đường gia coi như là người nổi bật nhất bên trong quân đội dạo gần đây, không nhìn thấy Trương Tinh Nhàn đã hoàn toàn không nhịn được rồi sao? Hoàn toàn buông xuống thái độ rụt rè với Đường Kiếm Phong, mà bắt đầu trắng trợn táo bạo bức hôn.
Thái độ của ba người lập tức cung kính lên, đối với hộ khẩu ngoại tịch của Trương gia cũng không có làm khó dễ. Sau khi đăng xong vị quản lý để lại hai biển số nhà màu vàng lớn cỡ bàn tay cùng một quyển chứng nhận công ước cho thị dân. Biển số nhà là để bọn họ đính lên trước cổng nhà, còn quyển sổ khoảng tầm mười trang, không lớn không nhỏ, chủ yếu là các chế độ điều lệ người dân cần tuân thủ trong khu an toàn. Còn về trình độ chấp hành đối với những điều lệ này như thế nào thì cần phải xem thái độ của người cầm quyền.
Trong sổ có một hạng mục hấp dẫn người nhất chính là việc phân phối vật tư. Dựa theo quy định, mỗi người cần phải nhận một công việc nhất định mới có thể lấy được một phần đồ ăn và nước uống sạch từ khu an toàn. Trừ bỏ công tác bên trong trung tâm khu an toàn, còn có thể tự nguyện cùng quân đội ra ngoài khu an toàn để săn giết tang thi và sưu tầm vật tư. Đối với trẻ em từ ba tuổi đến mười tuổi được thống nhất cùng đưa đến trường học được chính phủ an bài.
Đường Mặc Kỳ không biết đời trước có phải như vậy hay không, bởi vì cậu sau đó được trực tiếp đưa về Đường gia, trước khi xuất hiện dị năng cũng vẫn ở tại Đường gia, sau khi thức tỉnh thì cảnh ngộ còn muốn thảm hơn, cho nên đối với hoàn cảnh sinh sống của dân chúng trong trung tâm khu an toàn hoan toàn không hiểu biết nhiều.
Sau khi tiễn ba người kia đi, mọi người liền bắt đầu nghiên cứu nội dung trong quyển sổ, rốt cuộc nhiều người ở nơi này, ăn uống như thế nào cũng đều là một vấn đề.
Diệp Cẩn cảm thấy lương thực tồn lại cũng là miệng ăn núi lở. Trương Vân Phi lại cảm thấy không có khả năng luôn trốn ở chỗ này mãi, nếu như không tính tang thi sẽ tới đây, chỉ nghĩ thời kỳ nhân loại đang dần tiến bộ đổi mới hơn, nếu không tích cực vươn lên, rèn luyện chính mình mà lùi bước trốn tránh, như vậy chỉ có thể bị đào thải.
Nhưng trong nhà cũng cần phải an bài người trông coi, bắt đầu từ hôm qua di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, ngay cả điện cũng không quá ổn định, nếu tất cả mọi người đều đi ra ngoài thì sau đó rất khó để liên hệ với nhau.
Mọi người thương lượng một chút, bởi vì mẹ Trương là bác sĩ, ngày mai bà sẽ đi trung tâm chữa bệnh để đưa tin, còn có nhìn xem tình huống ở nơi đó. Diệp Trạch Việt và Trương Vân Phi canh giữ ở nhà, tuy rằng hai chân của Diệp Trạch Việt đã trở lại tình trạng ban đầu, nhưng bởi vì hàng năm không vận động tập luyện, cơ bắp đều mềm xốp, vì thế còn cần phải tập luyện nhiều hơn. Trương Vân Phi thì có thể một bên vừa canh nhà, một bên chỉ đạo Diệp Trạch Việt rèn luyện cơ thể.
Đường Kiếm Phong tiếp tục vào quân bộ, còn dư lại ba người Đường Mặc Kỳ, Diệp Cẩn, Trương Tử Thành thì đến chỗ phân phối công tác mà chính phủ bố trí để nhìn xem có công việc nào thích hợp hay không.
Chờ mọi người thương lượng xong mới phát hiện trời đã sáng, mẹ Trương thúc giục mọi người mau đi nghỉ ngơi, bọn họ liền về phòng rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, tuy rằng nước vẫn chưa ngừng cung cấp, nhưng chất lượng không được như lúc trước, bằng mắt thường có thể thấy được vài vật chất đen đen.
Nhưng mùa hè nóng nực nên không ai quản được nhiều như vậy, tùy tiện tắm rửa.
Lăn lộn cả một ngày dài, Đường Mặc Kỳ nằm lên giường cực kỳ thỏa mãn mà cọ cọ, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi. Một lát sau, Đường Kiếm Phong nhẹ nhàng đi đến, đứng ở mép giường cẩn thận mà dùng ánh mắt vuốt ve dung nhan tinh xảo của cậu.