Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm hôm sau Đường Mặc Kỳ liền mang theo Diệp Cẩn cùng Trương Tử Thành ra cửa.
Mấy ngày gần đây, xe cộ nhốn nháo rộn ràng thường hay lui tới nhưng hiện giờ đã là một mảnh lộn xộn, trên đường cái ngoại trừ vô số lều trại còn có đám người đang chen chúc với nhau.
Rất nhiều người cảm xúc còn đang khủng hoảng, trở nên thập phần yếu ớt, một chút kích thích cũng có thể hỏng mất, thường xuyên có thể thấy bọn họ khắc khẩu và tranh đấu với nhau.
Đường Mặc Kỳ hít sâu một hơi, rốt cuộc cậu lại một lần nữa đứng ở hoàn cảnh hoang đường như thế này.
Ba người đi bộ nửa giờ trên đường mới đến chỗ phân phối công tác, nơi này khi trước là một đại sảnh khách sạn năm sao, lúc này bị cải tạo không khác mấy với đại sảnh ngân hàng, bố trí hơn trăm quầy giao dịch dựa vào tường, mà bên trong đại sảnh đã chen đầy người đến nhận công tác.
Đường Mặc Kỳ nhìn xung quanh, phát hiện quầy giao dịch ra ngoài tìm kiêm vật tư không có ai xếp hàng, một người cũng không có, chỗ thì không có một ai, chỗ lại đầy người đứng xếp hàng, hàng ngũ xếp dài ra tới bên ngoài cổng khách sạn.
Diệp Cẩn cũng tính toán đến quầy giao dịch kia nhìn thử xem, đi theo xếp hàng. Mà Trương Tử Thành nhìn một vòng, quyết định đến quầy ít người nhìn xem, chiêu mộ những người có tri thức hóa học, hắn cảm thấy bản thân có thể đảm nhiệm.
Đường Mặc Kỳ chờ hai người kia đều đi xếp hàng, mới hướng đến quầy giao dịch một người cũng không có kia, quầy giao dịch ra ngoài tìm vật tư.
Đường Mặc Kỳ thoạt nhìn so với tuổi thực tế thì trông có vẻ nhỏ, bộ dáng cũng mới thành niên, không chỉ có lớn lên tinh xảo, khí chất cả người đạm nhiên, hoàn toàn không giống những người sống sót khác bị đả kích.
Nhìn cậu thẳng tắp mà đi lại cái quầy kia, mọi người sôi nổi ghé mắt nhìn cậu. Đường Mặc Kỳ gõ gõ cửa kính, nhân viên công tác bên trong giống như bị hoảng sợ mà sửng sờ, sau khi phản ứng lại liền lập tức ngồi thẳng lại, đây là người đầu tiên hôm nay đến đây báo danh.
Đường Mặc Kỳ yêu cầu rất đơn giản, tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm vật tư. Nghe được cậu thật sự muốn báo danh, nhân viên công tác trở nên nhiệt tình hơn, nói: "Tất cả mọi người đều bị quái vật kia dọa sợ, không một ai tình nguyện liều chết đi ra ngoài tìm vật tư. Nhưng mà thù lao ở đây của chúng tôi rất cao...."
"Nhanh lên, có thủ tục gì không?" Đường Mặc Kỳ không kiên nhẫn nghe nhân viên công tác nói lung tung, thực dứt khoác mà đánh gãy lời nói của người kia, nhân viên công tác ngại ngùng mà cười một chút, sau đó đưa cho cậu tờ giấy điền một ít thông tin, lại đem đóng dấu mộc vào trang giấy giao cho cậu, chỉ vào tờ giấy nói: "Nhiệm vụ hoàn thành, sau này cậu có thể được phân một nửa vật tư do cậu tìm được, còn có thể nhận ba phần đồ ăn cho ba người mỗi ngày."
Đường Mặc Kỳ cất tờ giấy vào, gật đầu chào với nhân viên công tác sau đó xoay người đi ra ngoài. Ra ngoài khu an toàn nơi quân đội đang đóng quân, cậu muốn hội họp với bọn họ, sau đó đi theo xe quân đội ra ngoài.
Không ít người trong đội ngũ xếp hàng bên cạnh nghe được nhân viên công tác bên này nói, hiển nhiên đi ra ngoài tìm kiếm vật tư sẽ rất nguy hiểm, vạn nhất bị tang thi cắn hoặc cào, lúc đó chỉ có chết. Nhưng bọn họ không chịu nỗi cám dỗ, thù lao của việc này vô cùng cao, đi theo quân đội ra ngoài tìm vật tư, lại có thể giữ được một nửa, còn được nhận ba phần đồ ăn cho ba người. Trên cơ bản, nếu thuận lợi ra ngoài một chuyến, một người đi làm mà cả nhà đều được ăn no.
Chờ Đường Mặc Kỳ đi rồi, mấy nam nhân tự xưng là thân thủ không tồi cũng lục tục đến báo danh, cầm giấy báo danh đi về chỗ đóng quân của quân đội ở bên ngoài.
Đường Mặc Kỳ chờ trong chốc lát, cuối cùng cũng tập hợp được một đội ngũ gồm ba người thường, sáu quân nhân, chín người đi hai chiếc xe, một chiếc xe thiết giáp, một chiếc xe vận tải bình thường.
Cổng lớn từ từ mở ra, hai người đứng bên cạnh đều có chút khẩn trương, trừng to mắt mà nhìn ra bên ngoài, giống như là có quái vật muốn lại gần đây.
Đích đến của tiểu đội này là một siêu thị cỡ lớn dưới hầm ngầm cách mấy km, mấy ngày hôm trước đã bị quân đội quét dọn qua, nhưng chủ yếu đều là thu thập hàng hóa trong kho hàng của siêu thị, bên trong các kệ hàng của siêu thị thật ra vẫn còn dư lại không ít đồ vật, tiểu đội của bọn họ chính là qua thu gom những vật đó.
Thành phố trống rỗng an tĩnh, nhưng mà trong không khí tràn ngập mùi hôi thối quỷ dị ghê tởm, trên đường xe cộ tứ tung ngang dọc, các loại giấy cùng nilong rác rưởi bay tán loạn tứ tung nơi nơi, thậm chí còn có những thi thể huyết tinh hư thối vẫn chưa được che dấu đi.
Quân đội mỗi ngày đều nổ lực càn quét rất có hiệu quả, ít nhất trong những khu vực gần với khu an toàn không nhìn thấy tang thi.
Trên đường có thể thấy xe bị vứt bỏ ngày càng nhiều, đa số chủng loại, cũng ngày càng loạn. Mà thân thể tang thi đang kéo tàn huyết nhục cũng dần xuất hiện, nghe được thanh âm con người cũng gào rống về hướng của bọn họ.
Hai nam nhân người thường ngồi ở phía sau đều bị dọa sợ, kêu to: "Mau lên, mau lên, nó đuổi theo!"
Tiểu đội trưởng đứng bên cạnh mặt cũng xanh mét, "Con mẹ nó đều câm miệng hết cho ông!". Tiểu đội trưởng lạnh mặt gầm một tiếng, sau đó nhảy lên mở ra một cánh cửa trên trần xe, đem súng máy tới trực tiếp tấn công.
Hai nam nhân kia dạ vâng mà núp đằng sau xe. Đường Mặc Kỳ cũng không có chú ý tình huống trong xe, cậu là đang đặt chú ý hoàn toàn trên người con tang thi đứng bên ngoài xe, cũng không khác biệt với tang thi đời trước, năng lực phản ứng, tốc độ đi đường cũng rất bình thường.
Đường Mặc Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đời này tuy rằng vẫn có chút khác biệt với đời trước, nhưng có vài chỗ vẫn giống như đúc, trong lòng Đường Mặc Kỳ có chút nghi hoặc nhưng không thể nào tìm kiếm được đáp án, chỉ có thể không ngừng quan sát.
Chờ bọn người Đường Mặc Kỳ tiến đến siêu thị, đã trôi qua hơn một giờ, tuy rằng không có tang thi truy đuổi ở đằng sau, nhưng tiếng súng vang lên trong thành phố khá đột ngột, khẳng định đã có rất nhiều tang thi bị hấp dẫn đang đi lại đây.
Thời gian của bọn họ rất khẩn trương, không cẩn thận liền bị tang thi bao vây.
Tiểu đội trưởng không kiên nhẫn mà nhìn hai nam nhân đang sợ mà co lại như chim cút, âm thanh lạnh lùng nói: "Mọi người cần phải xuống xe dọn vật tư, bất luận là kẻ nào cũng không thể ở lại trên xe."
Hai nam nhân nhìn thoáng qua lẫn nhau, trong đó có một người nâng cằm ý bảo bên ngoài, nói: "Bên ngoài có tang thi, đi thì có thể, nhưng các người phải bảo vệ chúng tôi." Đường Mặc Kỳ liếc mắt nhìn bọn họ một cái, trong lòng cười lạnh.
Quả nhiên tiểu đội trưởng lập tức tức giận, "Các cậu tốt nhất là đừng liên lụy chúng tôi, nếu không thì tôi không chắc có nên ném các cậu vào đám tang thi hay không đâu." Sau đó dẫn đầu mở cửa xe xuống xe.
Mặt khác, năm vị quân nhân trong đội lập tức ghìm súng theo xuống xe, Đường Mặc Kỳ cũng theo sát phía sau.
Sáu vị quân nhân đều có súng hộ thân, còn đám người thường bọn họ thì mang theo vũ khí phòng thân. Một trong hai người kia thì mang theo côn sắt bén nhọn, một người mang theo khảm đao, mà Đường Mặc Kỳ thì lại mang theo rìu chữa cháy, đều là những vũ khí thực dụng.
Siêu thị nằm dưới mặt đất, điện đã sớm bị cắt, ánh sáng bên trong cực kỳ ít, nhưng cũng miễn cưỡng có thể thấy rõ vật phẩm.
Ba quân nhân ghìm súng đi bên cạnh, ba người còn lại mỗi người lấy hai cái xe đẩy bắt đầu thu đồ vật ở bên trong. Đường Mặc Kỳ cũng học theo bọn họ, lấy hai cái xe đẩy đi thu gom vật tư, nhưng thừa dịp mọi người không chú ý liền thu vật tư vào không gian.
Siêu thị này rất lớn, bọn họ lái một chiếc xe tải lại đây hiển nhiên không có khả năng thu hết mấy thứ này.
Chờ bọn họ lấy được một nửa, hai nam nhân kia rốt cuộc chạy tiến vào, nhìn thấy vật phẩm đồ sộ ở trong siêu thị lập tức quên mất sợ hãi, hưng phấn mà thu vật tư.