Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước đó Đường Mặc Kỳ đã đặt mười lăm khẩu AK47, hai mươi khẩu M4, cùng hai khẩu M60,... Còn có các loại súng lục và đạn. Nhưng đặt trước như vậy cũng không chắc chắn có thể làm được hai khẩu M60, chỉ có khi đến thời điểm giao tiền mới biết được, M60 ở quân đội còn bị khống chế danh sách, mà đơn đặt hàng này của Đường Mặc Kỳ không đủ để cho bọn họ mạo hiểm như vậy.
Hiện tại đã có không gian, Đường Mặc Kỳ quyết định tăng thêm số lượng yêu cầu cung cấp, đối phương suy xét một chút liền đồng ý, bút sinh ý này tuy rằng không lớn, nhưng vì Đường Mặc Kỳ ra giá thật hào phóng, đối phương cũng vui lòng hợp tác. Đơn đặt hàng được thêm số lượng chủ yếu là các loại đạn thông dụng cùng lựu đạn, tính sơ qua cũng phải hơn trăm vạn đô la.
Bất động sản đã bán ra nên tài khoản của cậu có thêm một khoảng tiền, nhưng vẫn không đủ dùng. May mắn là cổ phần công ty ở bên kia cũng đã có tin tức, đã có người nguyện ý tiếp nhận, mấy thứ này đều là ông ngoại để lại cho cậu, nếu không phải mạt thế tiến đến, Đường Mặc Kỳ phỏng chừng đều sẽ không đụng đến, nhưng mà hiện tại nói tới vấn đề này lại có chút buồn cười.
Trước khi qua M quốc, Đường Mặc Kỳ đã sớm thảo luận cùng đội thi công tiến hành cải tạo căn cứ hợp viện kia dưới danh nghĩa chỉnh đốn. Sau khi về nước, Đường Mặc Kỳ tính toán muốn thương lượng cùng với Đường Kiếm Phong một chút về cải tạo chi tiết.
Nghĩ đến ngày đó sau khi tỉnh lại gửi tin nhắn cho Đường Kiếm Phong, trong lòng Đường Mặc Kỳ ẩn ẩn có chút sốt ruột, cũng có chút nhớ mong, nam nhân kia, đời này đổi lại cậu sẽ bảo vệ anh.
Buổi tối ba ngày sau, lúc 10 giờ, cửa phòng Đường Mặc Kỳ bị gõ vang, người đến là người môi giới Hoa Hạ mà Đường Mặc Kỳ thuê được, tương đối có thực lực.
"Anh chính là Đường tiên sinh?" Người môi giới Trương Tiềm kinh ngạc một chút, một người một thân một mình từ quốc nội lại đây mua sắm một số lượng vũ khí lớn cư nhiên vẫn là một hài tử.
"Đúng vậy, xin chào Trương tiên sinh, hôm nay làm phiền anh rồi." Đường Mặc Kỳ vươn tay, hai người nắm tay, vào phòng.
Trương Tiềm cũng không hỏi lại cái gì, biểu tình cũng nghiêm túc lên, từ trong túi lấy ra mấy phần văn kiện, trước tiên giao cho Đường Mặc Kỳ xem qua, văn bản có song ngữ Trung Anh. Đường Mặc Kỳ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy xem ra người này vẫn là có thể tin được.
Đường Mặc Kỳ thực mau liền xem xong mấy phần văn kiện kia, lại cùng Trương Tiềm xác nhận thêm một lần nữa. Đại khái khoảng 11 giờ rưỡi, chuông cửa lại vang lên.
Tuy rằng ở M quốc mua bán vũ khí coi như là mua bán hợp pháp, nhưng loại sinh ý này cũng nên tránh tai mắt, lựa chọn giao dịch vào buổi tối cũng là suy xét đến điểm này.
Tổng cộng có bốn người tiến vào, một người là người Hoa, lần giao dịch này đối phương là người môi giới. Còn có hai nam nhân người da trắng, khoảng chứng ba mươi tuổi, thoạt nhìn tựa hồ là tay đấm. Một người phụ nữ da đen, cỡ chừng bốn mươi tuổi, thực giỏi giang, cả người đều lộ ra cổ khí chất sắc bén không thua kém gì nam nhân.
Bọn họ nhìn thấy người mua là một đứa trẻ người phương Đông cũng không lộ ra chút khác thường nào. Đường Mặc Kỳ cũng không có chút nhược thế nào, thái độ lễ phép mà lãnh đạm.
Tam phương đơn giản tự giới thiệu một chút, Trương Tiềm lấy thân phận người môi giới đại biểu cho Đường Mặc Kỳ cùng người bán nói chuyện đơn đặt hàng.
Đường Mặc Kỳ dựa người lên sô pha hơi hơi liễm mắt, lần mua bán này đối với bọn họ cũng không phải là lớn, nhưng với cậu mà nói thì lần này rất quan trọng, một chút cũng không thể có sai sót.
Giao dịch mấy trăm vạn đô la, khách hàng quốc tế như vậy đối với bọn họ có thể có hoặc không, nhưng số lượng vũ khí này chính là phương tiện để sinh tồn về sau của Đường Mặc Kỳ, đặc biệt là đạn dược.
Bởi vì sau khi mạt thế tiến đến, sông cũng bị đóng băng, nhiệt độ không khí hạ thấp đến mức ngoài tầm khả năng chịu đựng của nhân loại, đừng nói là lương thực không thể trồng trọt, chính là có nguy cơ một số lượng lớn động vật có thể bị đông chết dẫn đến nguy cơ tuyệt chủng. Mà nhân loại cũng bởi vì đói khát và rét lạnh mà như hỏng mất. Trong tay phải có đủ vật tư lương thực thì mới có khả năng sinh tồn.
Ngay lúc Đường Mặc Kỳ còn cau mày tự hỏi về tương lai, hai bên đã bàn luận tốt chuyện đơn hàng, Đường Mặc Kỳ nhìn nhìn văn kiện, không có bao nhiêu do dự ghi chú lại.
Hôm nay chỉ giao dịch súng ống, băng đạn cùng lựu đạn cần phải tới kho hàng để xem.
Trương Tiềm cùng nữ nhân kia được gọi là Daisy đạt thành hiệp nghị. Cần phải giao trước năm mươi vạn đô la, bên đó sẽ giao các loại súng ống đã được đặt trước, bao gồm cả khẩu M60 kia. Băng đạn cùng lựu đạn tổng cộng 250 vạn đô la, giao trước một trăm vạn.
Tuy rằng lần mua bán này đối phương chiếm lời rất nhiều, nhưng Đường Mặc Kỳ vẫn rất vui lòng. Tiêu tiền thì tiêu tai, đối phương cũng đã đảm bảo với cậu rằng chất lượng sản phẩm sẽ đạt chuẩn.
Trời vừa rạng sáng, Daisy liền rời đi. Một lúc sau Trương Tiềm cũng thu thập rời đi. Đường Mặc Kỳ vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa lại, sau đó tiến vào không gian, ở bên ngoài vẫn là có tâm đề phòng một chút.
Trong không gian tuy rằng không có mặt trời, nhưng ánh sáng vẫn thật sung túc. Bởi vì thời gian chuẩn bị không nhiều lắm, Đường Mặc Kỳ đã thuê một cái kho hàng ở ngoại thành New York, đổi một cái thùng đựng hàng xem như là nhà mà đem vào không gian dùng đỡ.
Đường Mặc Kỳ hưng phấn mà đem trăm khẩu súng ôm vào lòng, vẫn còn là đứa trẻ lại còn là con trai nên vẫn có máu nhiệt tình với súng ống. Tuy rằng một đời trước Đường Kiếm Phong đã mang theo Đường Mặc Kỳ tiếp xúc qua không ít vũ khí, nhưng những món vũ khí đó không có cái nào là thuộc về cậu cả.
Dựa theo kinh nghiệm đã từng thấy Đường Kiếm Phong tháo lắp súng, nhắm kính chuẩn, tra đạn. Chờ cho Đường Mặc Kỳ đem vài loại súng kia chơi qua, đã là rạng sáng 5 giờ. Chỉnh đồng hồ báo thức, Đường Mặc Kỳ muốn nghỉ ngơi một lát, buổi chiều còn phải đi kiểm tra đạn dược nữa.
Lấy thân thủ của Đường Kiếm Phong, sử dụng hay bảo dưỡng một đống súng ống này, sẽ không cần Đường Mặc Kỳ nhọc lòng nữa.
Buổi chiều, Đường Mặc Kỳ tỉnh dậy liền đi rửa mặt, 1 giờ rưỡi Trương Tiềm đã tới rồi. Đường Mặc Kỳ ăn mặc kín kẽ, mang theo một cái mũ lưỡi trai liền leo lên xe của Trương Tiềm.
Không biết có phải ảo giác hay không, từ khi có không gian tới nay, Đường Mặc Kỳ cảm giác ngũ quan của cậu với các việc xảy ra ở bên ngoài đều nhanh nhạy hơn rất nhiều.
Ngồi ở trong xe Trương Tiềm, cậu có cảm giác có một chiếc xe ở đằng sau đang theo dõi bọn họ. Đường Mặc Kỳ cũng không nói cho Trương Tiềm biết, chờ hoàn thành giao dịch lần này, cậu có nhiều cách để cắt được cái đuôi này.
Kho hàng là ở vùng ngoại thành, lái xe đến đó mất khoảng hai giờ. Trương Tiềm đem đơn đặt hàng cùng thư hẹn lấy ra cho Đường Mặc Kỳ xem.
"Theo như tôi nghe khẩu âm, cậu hẳn là người kinh đô?" Trương Tiềm liếc mắt một cái nhìn Đường Mặc Kỳ.
"Đúng vậy, tôi sinh ra ở kinh đô, cũng lớn lên ở kinh đô." Đường Mặc Kỳ gật đầu, cậu không vấn đề gì mà lộ ra cho Trương Tiềm một ít tin tức, bởi vì ở chỗ này cũng là địa bàn của Trương Tiềm.
"Tôi cũng lớn lên ở kinh đô, hai mươi tuổi tới M quốc, đã mười mấy năm chưa trở về." Trương Tiềm có chút cảm khái. Mười mấy năm không có liên hệ với quốc nội, trừ bỏ cha mẹ cùng em trai ngẫu nhiên gọi điện thoại hỏi thăm, hắn đã cùng quốc nội ngăn cách mười mấy năm.
"Trương tiên sinh....." Đường Mặc Kỳ có chút không đành lòng, cậu không biết nên dùng lý do gì khuyên hắn, bọn họ chỉ là quan hệ sinh ý bình thường, nhiều lời ngược lại dễ sai.
"Kêu tôi là Trương ca được rồi, chúng ta đều là người kinh đô, cũng coi như là đồng hương!" Trương Tiềm cười, nhìn thoáng qua Đường Mặc Kỳ.
"Được, Trương ca, có thời gian anh vẫn nên trở về thăm một chút." Đường Mặc Kỳ cũng không hề nhiều lời, đem văn kiện cất vào trong túi.