Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Con trở về là muốn tìm kiếm Đường Kiếm Phong, con có vài lời muốn nói với anh ấy." Khẩu khí của Đường Mặc Kỳ thực lãnh đạm, chỉ là lúc này đây, cậu là hoàn toàn nhìn thẳng vào người khống chế chân chính của Đường gia, không hề giống như trước đây, ở trước mặt ông tỏ ra nơm nớp lo sợ.
Ánh mắt Đường lão gia tử hơi lộ ra tia kinh ngạc, thuận miệng nói: "Quả nhiên đi ra ngoài một chuyến, tiếp thu không ít kiến thức, nhưng anh của con là nhập ngũ, phải nghe theo an bài của quân đội, không phải con muốn gặp là có thể gặp."
Đường Mặc Kỳ cũng không cho rằng chỉ cần nói một câu thì Đường lão gia tử có thể dẫn cậu đi gặp Đường Kiếm Phong. Cậu không tỏ ý kiến mà gật đầu, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh gia đình ở trên tường, nhẹ nhàng phóng đồng xu trong tay. Ngay say đó, thanh âm thuỷ tinh vỡ vụn ra, khi Đường lão gia tử xoay người nhìn lại, nhìn thấy một đồng tiền xu xuyên qua bức ảnh, mà vừa vặn khuôn mặt bị xuyên qua kia chính là Đường Mặc Kỳ.
Một khắc ngay khi Đường Mặc Kỳ bắn ra đồng xu, cậu liền xoay người đi ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, cậu đưa lưng về phía cửa phòng, nhẹ nhàng nói: "Tôi không để bụng Đường gia đang chơi trò gì, nhưng là, những người trong Đường gia về sau cũng đừng tới tìm tôi."
Đường Mặc Kỳ cũng không có quản Đường lão gia tử đang tức giận đập bể đồ đạc ở trong phòng, sau khi xuống lầu cũng chỉ chào dì Như một tiếng, nhờ dì một tiếng, nếu như Đường Kiếm Phong có trở về, nhắc anh ấy đi tìm cậu.
Sau khi Đường Mặc Kỳ rời khỏi Đường gia liền trở về Hải thị, thất phu vô tội, hoài bích có tội. Ở mạt thế, có được tuỳ thân không gian, hơn nữa lại thu thập nhiều vật tư như vậy, chỉ cần bị người phát hiện, Đường Mặc Kỳ cũng không thể đảm bảo chính mình thật sự có thể tránh đi những người có nhân tâm hiểm ác đó hay không.
Hải thị chung quy cũng không phải là địa bàn của Đường gia, không gian hoạt động của Đường Mặc Kỳ sẽ lớn hơn nhiều, mà không như ở kinh đô vướng tay bận chân.
Trải qua khoảng thời gian mua sắm khắp nơi cũng làm Đường Mặc Kỳ bình tĩnh lại. Cậu không còn bức thiết đi thu mua vật tư ở khắp nơi nữa, nhưng cậu cũng không có đình chỉ việc chuẩn bị vật tư, nhưng hiện tại chiến trường chủ yếu của cậu dời sang internet, trực tiếp đặt đơn hàng đến nhà máy và các cửa hiệu đại lý lớn, không tính phí giao hàng tận nhà, Đường Mặc Kỳ chỉ cần canh giữ ở kho hàng là được.
Có nhiều thời gian nhàn rỗi, Đường Mặc Kỳ bắt đầu rèn luyện thân thể. Ở mạt thế, năng lực cá nhân có quan hệ trực tiếp đến xác suất tồn tại cùng may mắn. Đời trước, bởi vì thể lực kém, kéo theo không ít rắc rối cho Đường Kiếm Phong. Đường Mặc Kỳ âm thầm hạ quyết tâm. Đời này cậu sẽ không giẫm lên vết xe đổ của đời trước.
Có một câu lạc bộ tập thể hình phi thường chuyên nghiệp, trừ bỏ các hạng mục tập thể hình cơ bản ở trong nhà, còn có bộ môn đánh tán, chạy leo núi, quan trọng hơn là câu lạc bộ này ở ngoại ô, cách kho hàng Đường Mặc Kỳ thuê cực kỳ gần.
Mỗi tuần năm ngày Đường Mặc Kỳ đều ngâm mình ở câu lạc bộ. Cách mạt thế chỉ còn ba tháng, Đường Mặc Kỳ cũng không nghĩ muốn một bước lên trời, hay luyện ra thành tựu gì. Chỉ hy vọng có thể đem thể năng tăng lên một chút, không đến mức chạy vài bước liền thở hồng hộc.
Tiếp đãi Đường Mặc Kỳ chính là giám đốc của câu lạc bộ, đương nhiên không phải Đường Mặc Kỳ đặc thù đến mức khiến cho giám đốc tự mình ra tiếp đãi, chính xác hơn là người quen của Đường Kiếm Phong.
Ở đời trước, Đường Kiếm Phong tới thành phố S tìm Đường Mặc Kỳ liền gặp được vị giám đốc này, Đường Mặc Kỳ mới biết được, từ sau khi về nước Đường Kiếm Phong cư nhiên vẫn nhìn cậu từ sau lưng.
Mà Đường Kiếm Phong tìm người chính là vị giám đốc này, Diệp Cẩn, cũng là chiến hữu của Đường Kiếm Phong, sau khi xuất ngũ cùng người khác hợp tác mở ra câu lạc bộ tập thể hình này.
Đời trước, sau khi Diệp Cẩn cảm thấy nguy hiểm, trước tiên thông tri cho Đường Mặc Kỳ trốn đi, cậu mới không có lựa chọn mà đi theo đám đông trốn ra ngoài thành, cuối cùng an toàn được Đường Kiếm Phong tìm thấy. Lúc sau, Diệp Cẩn lại một đường theo bọn họ về kinh đô, cuối cùng lại chết trong đàn tang thi.
Lúc này đây, Đường Mặc Kỳ lựa chọn đem Diệp Cẩn đặt ở dưới mí mắt mình, thời điểm mấu chốt hi vọng có thể cứu hắn một mạng, trừ bỏ cảm kích ân tình ở kiếp trước, cũng vì có thêm một phần lực lượng cho chính mình vào mạt thế. Rốt cuộc nhân loại cũng là một quần thể, ai cũng không thể cô độc mà sống cả đời.
Trừ bỏ chạy bộ, Đường Mặc Kỳ còn tham gia đánh tán cùng leo núi. Đánh tán là để rèn luyện năng lực phản ứng, leo núi là để rèn luyện thể năng cùng nghị lực. Mỗi tối về đến nhà, toàn thân đều mang theo một cỗ đau nhức, nhưng điều này lại làm cậu rất thoả mãn.
Hiện tại mỗi một phần nổ lực đều là hi vọng sinh tồn trong mạt thế! Mỗi ngày nhìn di động không chút động tĩnh, trong lòng Đường Mặc Kỳ liền có chút nôn nóng. Tuy rằng ở đời trước, trước khi mạt thế tiến đến Đường Kiếm Phong cũng không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà càng sớm gặp được Đường Kiếm Phong, cậu mới có thể an tâm.
Hai tháng sau, thời tiết phía nam rốt cuộc cũng bắt đầu ấm lại, ngày hôm qua phảng phất vẫn còn dưới không độ, gió lạnh run bần bật, ngày hôm sau thời tiết đã xuân về hoa nở.
Kế hoạch của Đường Mặc Kỳ vẫn cứ đâu lại vào đấy, vật tư trong không gian ngày một nhiều, thời tiết cũng ngày càng nóng lên.
Đảo mắt đã đến tháng năm, sáng sớm Đường Mặc Kỳ đã chuẩn bị đâu vào đó, cậu dự định đi lấy hai chiếc xe, kích cỡ của nó đều giống như nhau, đều là hai chiếc việt dã, đã cải tạo tốt, thậm chí cậu còn chuẩn bị không ít thiết bị linh kiện cho hai chiếc xe, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Vào buổi sáng, toàn bộ thành thị bắt đầu bận rộn nhộn nhịp, xe cộ, người đi đường, cửa hàng, ầm ĩ lại tràn ngập sức sống.
Đường Mặc Kỳ cơ hồ tham luyến mà nhìn chăm chú cảnh tượng này ngoài cửa sổ xe, những thứ này hết thảy đều sẽ trở thành phế tích vào một tháng sau. Nhân loại vì bị thiên nhiên trừng phạt chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
Bởi vì kẹt xe, đến nơi nhận xe đã là 10 giờ sáng, giao tiền xong, lại hoàn tất thủ tục, để lại địa chỉ tự nhiên sẽ có người đem xe đưa đến cửa kho hàng cho Đường Mặc Kỳ. Cậu lái xe về phía ngoại ô, hôm nay là mười chín tháng năm, Đường Mặc Kỳ nhìn chằm chằm thời gian trên di động, cắn chặt răng.
Ở đời trước, ngày mười chín tháng năm vào buổi chiều lúc 13 giờ, một vài nước Đông Nam Á xảy ra động đất cùng sóng thần, nhưng mà tin tức còn chưa được thông báo đến trong nước.
Buổi chiều 14 giờ 50, khu vực Đông Nam của Hoa quốc, cùng phía Đông, và khu Đông Bắc đều lần lượt xảy ra động đất, trong đó khu vực phía Đông là động đất nghiêm trọng nhất, đạt tới cấp 8 trở lên.
Toàn bộ quốc gia đều lâm vào trạng thái hoảng loạn cứu tế, chờ một tháng sau, sau khi mọi người yên ổn lại thì mới phát hiện ra, động đất chỉ là khúc nhạc dạo, tai nạn chân chính so với động đất đáng sợ hơn gấp trăm lần. Mà Hải thị chính là trung tâm của khu vực động đất.
Đường Mặc Kỳ lái xe về phía câu lạc bộ. Tuy rằng ở đời trước Diệp Cẩn cũng không có bị thương, nhưng câu lạc bộ tập thể hình nằm ở trong dải địa chấn, tổn thất thảm trọng.
Câu lạc bộ tập thể hình này là tâm huyết nhiều năm mà Diệp Cẩn dốc sức xây dựng, bởi vì trận động đất này mà Diệp Cẩn chịu đả kích trầm trọng, Diệp Cẩn vẫn luôn mượn rượu giải sầu, sinh hoạt suy sút, cho đến khi mạt thế tiến đến, những điều đó đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng lực phản ứng của một người từng là binh lính ưu tú.
Lần này, Đường Mặc Kỳ quyết định lộ ra một ít tin tức thích hợp với Diệp Cẩn, trợ giúp hắn nhìn thấy được một hồi tai nạn vào một tháng sau.