Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Khi nãy em vừa đưa cái gì ra?” Bên trong xe, Lâm Đăng tiếp tục lái xe, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Cảnh Mặc cúi đầu, giống như là tuỳ ý mở miệng hỏi.
Cảnh Mặc chôn đầu mình gỡ gỡ các ngón tay của mình, uốn cong chơi đến quên trời đất, nghe được câu hỏi của Lâm Đăng, cậu không một chút suy nghĩ buột miệng nói, “Thư Nguyễn Ngọc gửi cho anh ta.”
“Oh.” Lâm Đăng cũng không nghi ngờ, ngừng một chút, nghĩ đến lúc nãy Cảnh Mặc đẩy mình ra, bản thân lại đi ôm Hiến Quân Quân, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác chua chua quái dị
Bầu không khí trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh, Cảnh Mặc là không nói nhiều, chơi ngón tay chán rồi thì tựa đầu vào cửa sổ, như thể là muốn ngủ.
“Kế tiếp, em có kế hoạch gì chưa?” Lâm Đăng gãi cằm, liếc mắt nhìn cậu sau khi phá vỡ sự im lặng.
Mục đích của mình là, trước đi W thị đem toàn bộ hạt giống biến đổi gen cất giữ trên đỉnh tầng cao ốc thực phẩm vào tay, sau đó là đến huyện Lâm Viên đem toàn bộ kho gạo thu vào kho vũ khí, cuối cùng là đến vùng sa mạc không người tự cấp tự túc sống một thời gian, có lẽ cả đời này sẽ sống trong sa mạc, có lẽ nhân loại cuối cùng sẽ chiến thắng virus tang thi, đoạt lại hành tinh, sau đó, mình sẽ trở lại thành thị, một lần nữa bắt đầu cuộc sống của riêng mình.
Lúc trước nói muốn sống bừa bãi một chút, nhưng là hy vọng kiếp này mình có thể sống thật tốt, kiếp trước có quá nhiều băn khoăn, quá nhiều hối tiếc, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
Sống thật tốt, sống đến đến ngày nhân loại chiến thắng, hoặc có lẽ, sống đến cái ngày nhân loại gần như tuyệt chủng…
Đây chính là ý tưởng của hắn, không phải là của Cảnh Mặc, sau lưng cậu còn có Thiên Minh, còn có những đàn em khăng khăng một mực nguyện chết vì cậu, quyền lợi trong tay càng lớn, trách nhiệm cũng càng lớn, loại chuyện này có quan hệ trực tiếp rất lớn, hắn tin tưởng Cảnh Mặc có chuyện Cảnh Mặc muốn làm, không giống như hắn, một người nhẹ nhàng, muốn thế nào thì làm thế đó, không cản trở ai, cũng không có ai chắn hắn lại.
Cảnh Mặc không có lập tức trả lời, Lâm Đăng cũng biết cậu tỉnh, càng muốn nghe câu trả lời của cậu.
Một lúc lâu sau, bên trong xe rốt cuộc vang lên âm thanh chậm nhẹ của Cảnh Mặc.
“Đăng Đăng có tính toán gì?”
“Anh?” Lâm Đăng nhíu nhíu mày, cong lên khoé môi, “Trốn đi.”
“Trốn đi đâu?” Cảnh Mặc từ từ ngồi ngay ngắn lại, mở mắt, không nhìn hắn, một đôi nhãn cầu nhìn thẳng vào kính chắn gió của xe, cũng không biết là nhìn bụi bẩn trên kính chắn gió hay nhìn vào con đường nhựa vun vút phía trước.
Mặc dù ý tưởng này đã từ lâu đóng xuống trong tâm trí hắn, thế nhưng Lâm Đăng lại không lập tức trả lời, im lặng nghĩ một lúc, mới cau mày nói, “Nơi không có tang thi.”
“Nơi không có tang thi?” Cảnh Mặc tựa hồ như mỉm cười, im lặng, chỉ là khoé môi hơi vểnh lên một chút.
Nhưng nụ cười này đột ngột xuất hiện mà biến mất cũng rất nhanh.
“Anh biết ý tưởng này rất ngây thơ, nhưng người sống trong thời đại này, không lừa mình dối người một chút, còn có dũng khí để sống tiếp sao?” Sắc mặt Lâm Đăng nhợt nhạt, lại âm thầm trong lòng bổ sung một câu, đương nhiên là không bao gồm mình, đối với những người đã chết qua một lần, tiếc mạng, nhưng lại rất liều mạng, đây đúng là thực mâu thuẫn, mình muốn sống, nhưng cũng biết dựa theo xu hướng phát triển này, nếu không tìm được nguyên do virus xuất hiện càng sớm càng tốt, nhổ tận gốc ‘mầm bệnh’, thì nhân loại tuyệt chủng là chuyện sớm muộn, Lâm Đăng này chỉ cần còn một ngày ở trên địa cầu, sẽ không tránh được số phận bị vurus lây nhiễm.
Cảnh Mặc chuyển đầu qua, nhìn nửa khuôn mặt hắn mới nhẹ giọng mở miệng, “Vì sao phải cần lừa mình dối người chứ, rõ ràng có thể giải quyết.”
“Em có cách?” Tim Lâm Đăng nhảy lên một cái, không đợi bộ não phát ra mệnh lệnh, chân đã hành động trước, phanh chân, động tác tay cũng theo sau, cuối cùng vững vàng dừng xe ở giữa đường.
Sau một thời gian dài im lặng, Cảnh Mặc mới ừ nhẹ một tiếng.
Lâm Đăng ngược lại không lên tiếng, ngón tay lúc gõ lúc không lên tay lái, nhìn cậu vài lần, mới mở miệng hỏi, “Cách gì?”
“Rất nhiều người sẽ chết, rất nhiều.” Cảnh Mặc lại cúi đầu, lại chơi với các ngón tay của mình, “Ừm, bọn họ cần phải chết.”
Lâm Đăng im lặng, quay đầu dùng tay vuốt ve lên mặt, nhìn ra cây cối bên ngoài cửa sổ hỏi, “Vì sao sẽ chết rất nhiều người?”
Cảnh Mặc ngây thơ nghiêng đầu nhìn vào Lâm Đăng, đôi mắt cong lên, lộ ra biểu tình cười như không cười, “Bởi vì bọn họ trong cơ thể không có kháng thể nha~”
Nghe đến câu này, đầu Lâm Đăng nổ bang bang, tiếng nổ lớn qua đi, chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
“Em!” Môi Lâm Đăng rung lên nửa ngày, nhưng chỉ nghẹn ra được một từ này.
“Tôi chỉ tuỳ tiện đoán.” Cảnh Mặc thò tay sờ sờ vào tóc Lâm Đăng, đây là chuyện mà Lâm Đăng hay làm với cậu.
Thân thể Lâm Đăng cứng đờ, vừa muốn nói chuyện lại bị kéo mạnh người qua, cả người đều bổ nhào vào trong lòng Cảnh Mặc.
Một làn hương vị chocolate sữa thổi vào mặt, Lâm Đăng nhăn trán, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cậu, “Đe doạ? Cám dỗ? Muốn đem tôi nhốt vào phòng thí nghiệm nghiên cứu?”
Đôi mắt Cảnh Mặc loé sáng lên, bàn tay dịu dàng nhẹ nhàng chạm vào mặt hắn, không có dấu hiệu báo trước nào hôn lên.
Não Lâm Đăng một mảnh hỗn loạn, lúc đầu chỉ cảm giác có hai mảnh mềm mại nóng nóng gì đó nhấn môi mình xuống, ngây ngốc để cho cậu tuỳ ý cắn một lúc, đợi đến khi một dải dài mềm mại trơn trượt chui vào, hắn mới đột ngột tỉnh táo lại, đẩy ra Cảnh Mặc, một lần nữa ngồi lại vị trí lái xe của mình.
Hắn cũng không khởi động xe, thở hổn hển một lúc sau, mới bình tĩnh lại được, “Đây là có ý gì?”
“Đăng Đăng biết rõ còn hỏi.” Cảnh Mặc hất đầu, đem mặt mình dán lên kính cửa sổ, nhiệt độ lành lạnh làm giảm bớt độ ấm trên khuôn mặt cậu, nói thế nào thì đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Mặc làm loại chuyện này, ấy vậy nên, mặt còn là đỏ lên.
“Em đúng là học được rất nhanh.” Lâm Đăng tức không nổi, nhìn thấy cách tránh né trẻ con của Cảnh Mặc, không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, nhưng trong lòng lại nhịn cười không nổi.
“Tôi sẽ không hại Đăng Đăng~” Cảnh Mặc ngẩng đầu lên, lại lật người ngồi dựa lên ghế đệm, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần xe, “Sẽ chết rất nhiều người, không thể tránh được, tôi không thể cứu được bọn họ, chỉ cần để anh luôn tốt là đủ.”
Trái tim Lâm Đăng ấm áp lên, hắn chưa bao giờ được nếm qua cảm giác được người quan tâm như vậy.
“Có vài chuyện, làm sao em biết được?” Nên hỏi cần phải hỏi, Lâm Đăng không thích làm kẻ ngớ ngẩn không hiểu chuyện, một khi hắn nghi ngờ, bất chấp mọi tình huống phải hiểu cho bằng được.
“Xem, đoán, nghĩ, đẩy.” Cảnh Mặc chớp mắt, xoay người về phía Lâm Đăng, đứng nửa người lên, sau đó bổ nhào vào trên người hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn nghiêm túc hỏi, “Vậy, tôi nói đều đúng chứ?”
Lâm Đăng thuận tay ôm lấy eo cậu, còn thuận tay véo một cái, ừm, vừa mềm vừa dẻo, xúc cảm thật là rất tốt.
Cảnh Mặc chớp chớp mắt, đôi môi đỏ hồng hé mở, hướng mặt tới gần mặt Lâm Đăng hơn.
Khoé miệng Lâm Đăng hơi co rút, nắm lấy cằm của cậu, ngăn cản không cho khuôn mặt hắn đến gần nữa, mặt đầy hắc tuyến hỏi, “Học ở đâu?”
“Tự học thành tài.” Cảnh Mặc cau lại đôi mày tinh tế, mặt bất mãn trả lời.
“Em thông minh vậy sao?”
“Tôi luôn luôn rất thông minh.” Cảnh Mặc hơi tức giận mím môi, thò tay gỡ ngón tay nắm cằm của Lâm Đăng.
“Không nói cái này nữa, em trước giờ đều giả bộ đúng không, anh thấy em bây giờ cực kỳ nhanh mồm nhanh miệng đó!” Lâm Đăng nhướn cao một bên mày, đưa tay muốn chạm vào tóc cậu lại bị Cảnh Mặc nâng tay cản lại một chút.
“Không phải giả vờ.” Cảnh Mặc đè bàn tay Lâm Đăng xuống.
“Anh không tin, trước kia em nói từng tí một chứ không nói giống như bây giờ, trước kia nửa ngày em không nhổ ra được một câu nữa.” Lâm Đăng cười mỉm, kiên quyết rút tay ra muốn sờ lên tóc của cậu, còn về nguyên nhân vì sao cố chấp như vậy____cảm xúc rất tốt nha, mềm mềm trơn mịn, quả thực khiến người nghiện mà.
“Tự học thành tài.” Cảnh Mặc thò tay bắt lấy móng vuốt của hắn, cúi đầu hôn hôn, sau đó nhìn lên xem phản ứng của hắn.
Lâm Đăng giả bộ ho một tiếng, muốn rút tay ra, lại bị Cảnh Mặc nắm quá chặt, đúng rồi, hắn dường như là đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
“Em nói có cách, rốt cuộc là cách gì?”
“Sau này anh sẽ biết, tất cả đều giao cho tôi đi, anh không cần phải làm điều gì cả.” Cảnh Mặc vuốt lại tóc mình, đứng thẳng lên hôn vào nửa bên mặt Lâm Đăng.
“Oh.” Lâm Đăng đơn giản kêu lên một tiếng, đột nhiên vươn ra bàn tay khác không bị nắm muốn sờ vào tóc cậu.
Cảnh Mặc sắc bén nghiêng đầu qua, lách mình tránh ra, sau đó dùng một bàn tay khác một lần nữa bắt lấy bàn tay có ý định xấu xa đó.
Lâm Đăng nhăn trán, mặt đầy nghiêm túc nhìn cậu, “Em không ngoan.”
Cảnh Mặc đem đầu vùi vào cổ hắn, cực kỳ ngoan ngoãn cọ cọ, nếu hai tay mình có thể buông tay Lâm Đăng ra thì càng tốt.
“Trước kia em luôn để cho anh sờ.” Lâm Đăng một chút cũng không biết lời nói của mình có bao nhiêu ái muội.
“Thế, Đăng Đăng có để cho tôi sờ trở lại không?” Nhãn cầu màu đen đầy nghiêm túc của Cảnh Mặc nhìn thẳng Lâm Đăng.
Lâm Đăng bị lời nói của cậu là cho cứng người, đang định sử dụng sức mạnh tránh thoát hai tay của Cảnh Mặc.
Sợi dây chuyền màu bạc trên cổ Cảnh Mặc đột nhiên chớp đỏ lên, Lâm Đăng dĩ nhiên cũng thấy, đôi mắt nheo lại, nghĩ một chút cũng biết cái thứ này dùng để làm gì.
“Đàn em của em?” Lâm Đăng dùng ánh mắt không rời theo dõi mặt dây chuyền ngôi sao năm cánh.
“Ừm, có lẽ.” Cảnh Mặc lấy ra một cặp tai nghe không dây gắn vào lỗ tai mình, sau đó vẫn như cũ dán người vào hôn lên từ cổ Lâm Đăng, thậm chí còn nắm tay hắn mò mẫm tiến vào từ mép áo.
Lâm Đăng mặt đầy hắc tuyến, cố nén lại xúc động muốn đánh cậu một trận, bình tĩnh mặc cho cậu ép buộc, dù sao cũng là cậu em chứng tự bế, hắn muốn cược xem cậu còn có thể vẽ ra cái hoa văn gì.
“Tôi biết.” Cảnh Mặc vói tay vào trong quần áo Lâm Đăng dừng lại một chút, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Lông mày Lâm Đăng nhíu nhíu, túm lấy mặt dây chuyền trên cổ cậu xem xem, ánh sáng đỏ biến thành màu xanh lá, hiển nhiên là Cảnh Mặc đang liên thông với bên kia.
“Rồi sau đó?” Cảnh Mặc lưu luyến nán lại vòng eo của Lâm Đăng, có chút sờ soạng xuông dưới.
Lâm Đăng bị cậu chạm vào muốn cười, thò tay cách lớp quần áo nắm tay cái tay đang tác quái của cậu, khi Cảnh Mặc ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn dùng sức nhéo nhéo tay cậu, ý tứ không cần nói cũng biết_____mau chóng bỏ tay ra!
Tuy nhiên, Cảnh Mặc rõ ràng hiểu sai ý, cong môi lên, dùng lực rút tay của mình ra, tiếp tục tại trên người hắn sờ a sờ, véo cái véo.
‘… Phải, vẫn sờ, vẫn sờ…’ Giọng nói bên trong tai nghe hướng dẫn từng bước.
“Rồi sao đó?” Cảnh Mặc hỏi lần nữa.
‘… Cởi thắt lưng cậu ta ra, giúp cậu ta…’
Cảnh Mặc lại ngẩng đầu nhìn Lâm Đăng một cái, Lâm Đăng híp mắt theo dõi tai nghe của cậu, không biết là còn tưởng tránh cho hắn cướp tai nghe, hay là hắn muốn cướp tai nghe.
Ngay khi tay Cảnh Mặc một lần nữa mò vào trong vạt áo, cơ thể cứng ngắt của Lâm Đăng cuối cùng cũng thả lỏng, cậu em nghịch ngợm rốt cuộc đã chơi đủ.
“Anh có thể nghe một chút không?” Lâm Đăng không đơi Cảnh Mặc trả lời đã lấy đi tai nghe bên trái của cậu, nhét vào lỗ tai mình.
‘Phần còn lại anh đều đã để cho em nhìn thấy rồi.’ Người nọ chỉ nói một câu này sau đó không còn động tĩnh gì.
Mà Lâm Đăng chỉ kịp nghe tới ba chữ cuối cùng, thì phát hiện bên trong tai nghe lập tức không có âm thanh.
“Giọng nói này…” Lâm Đăng sờ sờ cằm, nhìn sang Cảnh Mặc hỏi, “Cảnh Dục?”
Cảnh Mặc gật gật đầu, đôi mắt đen âm u nhìn xem Lâm Đăng, tay đặt trên thắt lưng hắn cũng không di chuyển.
“Không phải nói hắn bị em.” Lâm Đăng tạm dừng, gõ gõ đầu, “Anh nhớ…”
“Anh ấy là anh trai tôi.” Cảnh Mặc mím môi, ở trong lòng bổ sung một câu, một người hiện tại trong mắt tôi, còn có chút tác dụng.
“Thế à, vậy trước đó anh hiểu lầm em.” Lâm Đăng thay đổi thái độ, nhắm mắt dựa vào ghế không nói gì thêm.
Cảnh Mặc thấy bộ dáng không hề phòng bị của Lâm Đăng, tim nhảy lên một cái, động tác tay càng thêm lớn mật, tay bắt đầu đặt lên chốt dây lưng, ngón tay linh hoạt phối hợp với nhau, không chờ Lâm Đăng phản ứng lại đã đem dây lưng của hắn mở ra, kéo ra ngoài.
“Hủm?” Lâm Đăng nhíu đầu mày, trừng to hai mắt, đang muốn đưa tay bắt lấy tay cậu, thì đột nhiên bị một con tang thi dán mặt vào cửa kính xe làm cho nhảy dựng lên.
Có lẽ đây là con tang thi đơn độc, ngu ngốc vỗ vỗ kính xe, còn không ngừng đem cái mặt xấu xí của nó dùng sức dán lên kính, đè bóp thành đủ loại hình dạng.
Cảnh Mặc ngay cả đầu cũng không nâng, kéo dây kéo quần hắn xuống, tay muốn mò sâu vào trong.
Lâm Đăng ngay lập tức bắt được tay cậu, đè năngh âm thanh nửa thật nửa giả nói, “Đừng đùa với lửa.”
Cảnh Mặc ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt đó muốn có bao nhiêu tự nhiên thì có bấy nhiêu tự nhiên, tựa hồ như khi nãy Cảnh Mặc đỏ mặt đầu dán lên cửa xe chỉ là do Lâm Đăng ảo giác.
“Có tang thi.” Lâm Đăng trừng mắt với cậu.
Cảnh Mặc rũ mi như có vẻ suy nghĩ, sau đó nhìn lên, “Nó đã chết.”
Lâm Đăng cúi đầu kéo lại dây lưng, thuận miệng ném câu, “Thế thì sao?”
“Cho nên, không sợ nó vây xem.” Cảnh Mặc thản nhiên nói.
Động tác kéo dây lưng của Lâm Đăng cứng đờ lại, bật đầu lên nhìn Cảnh Mặc, “Em! Nói! Cái! Gì!”
“Ừm, anh cứ để tôi.”
Cảnh Mặc đưa mắt sáng ngời nhìn ngược lại Lâm Đăng, sau đó một phen nhào tới.