Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lúc Tần Linh đang ngồi ở phòng làm việc thì cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Nghê Na vội vàng chạy vào.
"Cô giáo, em mời cô cùng đi xem bóng rổ." Nghê Na vẻ mặt tươi cười.
"Trận bóng rổ nào?"
"Đương nhiên là trận bóng rổ của lớp chúng ta, có cô giáo ở đó nhất định sẽ càng kịch liệt." Nghê Na hưng phấn nói.
"Thôi cô không đi đâu... Em cứ đi xem là được rồi..." Cô từ chối, bây giờ thật sự cô chỉ muốn hết tiết rồi trốn về vỏ ốc của mình thôi, cô không muốn đi đâu để rồi phải đối mặt với người thiếu niên kia cả.
"Đừng mà cô giáo... Cô giáo cùng em đi đi, cô giáo có thể làm trọng tài, nhất định sẽ rất công bằng." Nghê Na nháy mắt khẩn thiết nói.
"Cô thật sự không muốn đi..."
"Đi thôi, cô giáo!" Nhưng không đợi cô nói xong cô bé này đã vội vã lôi cô chạy đi.
Tần Linh lắc lắc đầu, không biết tại sao cô bé lại hưng phấn đến như vậy nữa.
Cứ như vậy cô bị Nghê Na vừa đẩy vừa kéo đến khu vực thể thao của trường, bên cạnh sân thể thao đã không có ít người vây quanh, phần lớn đều là nữ sinh, các cô bé miệng kêu khẩu hiệu, trên mặt phá lệ đều mang theo nét hưng phấn.
"Tần Thụy, cố lên!"
"Mã Hoằng Vũ, cố lên!"
Hai bên thanh âm không ai nhường ai, nghiễm nhiên trở thành hai đội cổ động viên đối lập với nhau.
Khi nghe đến tên cậu thiếu niên, Tần Linh kinh ngạc quay đầu nhìn về phía sân bóng.
Tần Thụy và Mã Hoằng Vũ cùng mặc đồng phục học sinh màu đen nhưng cảm giác hai người mang đến lại hoàn toàn đối lập. nếu Tần Thụy trông như một quý công tử, cực kỳ nổi bật như hạc giữa bầy gà thì Mã Hoằng Vũ lại như một chàng trai lưu manh cầm đầu băng nhóm xã hội đen.
Cái cảm giác đối lập này càng khiến cho hai người càng thêm nổi bật. Bọn họ ở trên sân không ngừng chuyển động tranh chấp bóng, đặc biệt là Tần Thụy, mái tóc ngắn mỏng manh tao nhã thường ngày theo các bước di chuyển không ngừng tung bay, ông trời hình như đặc biệt ưu ái cho cậu, cho dù trong thời điểm tóc tai bù xù rối loạn, rơi lung tung trên mặt, mỗi một cái giơ tay nhấc chân dều thu hút tầm mắt của mọi người. Mỗi một thần thái hay động tác đều mỵ hoặc khôn cùng.
Nhưng nếu nói chỉ mỗi Tần Thụy nổi bật không cũng không đúng. Mã Hoằng Vũ tuy không theo hình tượng công tư tao nhã nhưng trên người cậu nhóc lại mang đầy hương vị nam tính. Ánh mắt cậu cương quyết, gương mặt cương khi khác hẳn với vẻ bộp chộp thường ngày. Mồ hôi từng giọt rơi xuống càng khiến gương mặt cậu thêm phần cuống hút.
Tuy nhiên điều Tần Linh thắc mắc là không phải nói thi đấu với lớp khác sao, thế nào bây giờ lại trở thành Tần Thụy đấu với Mã Hoằng Vũ?
Đột nhiên cô cảm thấy có một ánh mắt lạnh nhạt bắn về phía mình, quay đầu nhìn lại đã thấy Tần Thụy đang nhìn về phía cô. Theo bản năng Tần Linh cảm thấy hơi hoảng hốt. Cô nhớ lại hôm cô và cậu hoan ái trong nhà vệ sinh, cậu cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn thân thể cô, nhìn nơi tư mật của cô, không ngừng cuồng liệt ở trên người cô đòi hỏi.
Mà bây giờ cũng là thân hình tuấn mỹ như từ truyện tranh bước ra ấy, cũng là tròng mắt đen như hắc bảo thạch kia, cùng với gà má ướt đẫm mồ hôi bị mái tóc vàng ẩm ướt tán loạn che khuất, dù trong tay cậu mang theo bóng cũng không quên nhìn về phía cô.
"Tần Thụy, cố lên!"
"Mã Hoằng Vũ, cố lên!"
Đội cổ động viên vẫn bừng bừng khí thế cổ vũ cho hai bên, cạnh tranh khốc liệt không hề có ý nhường nhịn bên nào.
"Cô giáo, cô ủng hộ ai?" Nghê Na hào hứng kéo kéo tay cô hỏi.
Đôi mắt đen tối, lạnh nhạt kia vẫn chăm chú nhìn cô, làm cho bản thân Tần Linh cứng ngắc, không có cách nào thoát khỏi ánh mắt đó.
"Cô giáo...!"
"A!" Cô giật mình tỉnh giấc.
"Cô giáo ủng hộ Tần Thụy hay Mã Hoằng Vũ?" Nghê Na lại hỏi, nhưng ánh mắt lại nhìn vào trận đấu.
"Cô..." Cô nhìn nhìn diễn biến trong sân, Tần Thụy hình như nghe được nội dung câu chuyện của các cô, con ngươi đen nhìn thẳng về phía cô, trong lòng cô vô duyên vô cớ bắt đầu khẩn trương.
Nghê Na không đợi cô trả lời, cô bé bắt đầu lải nhải: "Thật ra lúc trước em rất thích Tần Thụy, cảm thấy cậu ấy thật đẹp trai và lạnh nhạt, nhưng sau này em chợt nhận ra mình cũng không thích cậu ấy nhiều như bản thân đã nghĩ. Trái lại, lúc này em ủng hộ Hoằng Vũ." Nói rồi cô bé nhìn chằm chằm thân ảnh đang chuyển động không ngừng của Mã Hoằng Vũ, ánh mắt hiện lên tia ôn nhu.
Vốn dĩ Tần Linh còn đang lo sợ không yên, nhưng khi nghe lời nói của Nghê Na, cô ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô bé.
Thì ra lúc trước cô bé thích Tần Thụy, nhưng lời nói của cô bé có ý gì? Cô bé đã bắt đầu thích Mã Hoằng Vũ sao?
Thật ra không cần cô hỏi lại, khi nhìn thấy gương mặt đỏ ửng thẹn thùng của Nghê Na khi thấy Mã Hoằng Vũ quay lại nháy mắt với cô bé, Tần Linh cũng đã hiểu được.
"Cả lớp đang thi đấu bóng rổ à?"
Bỗng nhiên phía sau vang lên âm thanh nhẹ nhàng.
Tần Linh ngạc nhiên, quay ra sau thì thấy Lục Phong đã đến đây từ lúc nào. Cô cười cười, thân thiết đi đến bên cạnh anh: "Sao anh lại đến đây?"
"Vừa lúc không có tiết dạy, thấy ở đây ồn ào nên anh đến xem thử." Anh cười cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.
"Em cũng vừa mới biết... A..." Ánh mắt cô đột nhiên mở to, nhìn vào sân bóng.
Mã Hoằng Vũ đột ngột đoạt được bóng trong tay Tần Thụy chạy về phía rổ, cô không khỏi giống mọi người trong sân phát ra một tiếng kinh hô, Lục Phong cũng đảo mắt nhìn vào trong sân.
Sau đó lại là một tiếng thét kinh hãi, Mã Hoằng Vũ nhảy lên cao. Đường bóng tạo ra một vòng cùng tuyệt đẹp rơi vào trong rổ, động tác kia liền mạch lưu loát, đẹp vô cùng. Toàn sân trường vang lên tiếng hoan hô.
Ánh mắt Tần Linh cũng không khỏi nhìn về phía Mã Hoằng Vũ, ánh mắt mang theo một tia tán thưởng lặng lẽ toát ra, chỉ đơn giản cô cảm thấy cậu nhóc này thật giỏi mà thôi.
Đúng vậy, đối mặt với một Mã Hoằng Vũ luôn bộp chộp, không thích học lại ham chơi, hay đánh nhau với người khác, cậu cũng có một mặt khác như vậy, không có người nào không phát ra tán thưởng từ tận đáy lòng.
Đơn giản Tần Linh chỉ đến xem hai người bọn họ đấu với nhau như chơi hoạt động bình thường. Cô cũng không còn nhỏ tuổi giống như mấy nữ sinh si mê vương tử, nhưng có người lại không nghĩ vậy.
Ngay cả khi cô chuẩn bị xoay người rời khỏi thì hiện trường lại "Ồ!" lên, lúc này quả bóng thần kỳ đã trở lại tay của Tần Thụy, động tác của cậu rất ưu mỹ, như con tuấn mã, phi nhanh trên đường đua.
Toàn trường lại xôn xao, tất cả mọi người đều biết Mã Hoằng Vũ chơi bóng rổ rất giỏi, cậu chưa ném hỏng bóng lần nào, nhưng không ngờ Tần Thụy cũng có tài đến vậy, hình ảnh vương tử đa tài của cậu càng thêm rộng lớn trong lòng mọi người.
Trong lúc tình cảm quần chúng còn đang kích động, mọi người nhiệt huyết sôi trào.
Quả bóng trong tay Tần Thụy được tung lên, ánh mắt mọi người nóng bỏng nhìn theo hướng bay của quả bóng.
Tần Linh căn bản không thể nào nghĩ tới đường bóng mạnh mẽ, tốc độ nhanh kinh khủng lại bay về hướng cô, ngay lúc cô không hề phòng bị, quả bóng rổ nặng nề đập vào ngực cô.
Thân thể cô bị đụng phải cong gập xuống, sau đó từ trong ngực truyền đến một trận đau đớn. Cô cúi người xuống, không dám lấy tay che ngực, bởi vì bây giờ có ngàn van con mắt đang nhìn về phía cô.
Bộ ngực là nơi mềm mại nhất trên thân thể người phụ nữ, sợ nhất chính là bị đánh đau, bộ ngực của cô bây giờ rất đau tựa hồ sắp sưng lên đến nơi. Cô hút khí, đè nén đau đớn, đứng lên.
Quả bóng rổ đã một lần nữa được ai đó ném vào sân bóng, hai người trên sân bóng lại càng kịch liệt đấu đá nhau.
"Tiểu Linh, em không sao chứ?" Lục Phong vội vàng đỡ lấy cô.
Nhìn thấy gương mặt cô trắng bệch, anh đau lòng nói, "Để anh đưa em đến phòng y tế. Em ráng chịu đau chút nhé. Hai cậu nhóc này thật quá đáng, sao có thể ném bóng tùy tiện như vậy."
Quả thật Tần Linh rất đau, cô nhanh chóng gật đầu, bàn tay nắm chặt lấy tay anh: "Làm phiền anh, sư huynh!"
"Phiền gì chứ!"
Nhưng khi anh vừa định đưa cô đi thì một bóng đen nhanh chóng lao tới kéo cô vào lồng ngực.
Tần Linh chưa kịp phản ứng thì bên tai vang lên tiếng ong ong, bộ ngực lại lần nữa bị đè khiến cô nhanh chóng rên lên đau đớn: "A!"
Bàn tay chàng trai nhanh chóng nắm lấy eo cô: "Để em đưa cô đi!"
Tần Linh muốn đẩy cậu ra nhưng cánh tay chàng trai cứng như sắt thép, căn bản cô không đẩy ra được.