Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tần Thụy cắn nhũ phong của cô, đóa hồng hai, để lại dấu ấn đỏ tươi. Ngón tay cậu cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng ra không ngừng trong hoat huyệt của cô. Hạ thân cô không ngừng run rẩy, mật dịch chảy cuồn cuộn vào môi lưỡi cậu.
"A ~~ a ~"
"Xem xem bảo bối của anh mẫn cảm chưa nào." Tần Thụy cúi đầu nhìn chằm chằm vào đóa hồng mai đứng thẳng của cô và vách tường không ngừng rung động dưới tay cậu. Cậu xoa nhẹ đóa hồng mai của cô, "Cầu xin anh." Câu cười cười, nói bên tai cô, "Chơi đùa em."
"A ~~ a ~~" Tần Linh thở hổn hển, đóa hồng mai run lên. Ngón tay của cậu lại lăng tốc độ. Tần Linh cong người lên, móng tay đâm sâu vào da thịt cậu.
Bàn tay còn lại của cậu xoa mạnh lên nhũ phong của cô, "Nhanh cầu xin anh nào."
Tần Linh nhìn vào mắt cậu, "A Thụy, a ~~ chơi đùa em."
Trong đôi mắt Tần Thụy hiện lên ánh sáng, cậu nhếch nhẹ môi, "Chưa đủ."
"A... A Thụy, nhanh chơi đùa em đi, nhanh chơi đùa em tới chết đi..."
Dục vọng của thiếu niên vì câu này của cô mà càng lớn hơn. Cậu nhanh chóng ôm Tần Linh đặt lên sô pha, đưa dục vọng vào cơ thể cô.
"A ~" Thân thể Tần Linh mạnh mẽ run rẩy nhưng bị cậu kẹp chặt, không ngừng ra vào. Cái roi lớn mạnh mẽ luật động trong cơ thể cô như thế.
"A ~ a ~ a ~ a ~" Tiếng rên rỉ của Tần Linh thay đổi dưới sự cuồng mãnh của cậu. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại, thân thể vừa đau đớn lại vừa hưng phấn đầy kích thích.
Cuối cùng, thiếu niên phóng thích trong cô. Cậu rút lui, chất dịch màu trắng tuôn ra từ hoa huyệt của cô. Thiếu niên hài lòng ôm nhẹ cô.
"Bảo bối, hôm nay anh sẽ cho em biết hậu quả khi quyến rũ anh." Cậu cười khẽ, nói nhẹ bên tai cô. Vừa dứt lời, chàng trai nhanh chóng ôm cô đặt lên giường. Vật nam tính thô to vẫn ngẩng cao đầu.
Đáy lòng Tần Linh vừa sợ hãi vừa mong đợi.
Quả thật đúng như lời cậu nói. Đêm hôm đó, thiếu niên làm cô từ trên giường đến bên cửa sổ, trong phòng tắm, ngay cả cầu thang cũng đều thử qua.
Hậu quả của việc hành động quá độ là ngày hôm sau cả thân mình Tần Linh đều đau nhức, không bước nổi xuống giường.
...
Trên bàn gỗ đỏ bày thịt quay và rượu vang. Đã là ngày mới. Tần Linh dựa vào người Tần Thụy từ từ bước xuống lầu. Hôm kia sau khi quyến rũ cậu, chân cô đến bây giờ vẫn còn run rẩy. Sau một ngày một đêm ngủ mê mệt nên cô mới có thêm chút sức lực. Cuối cùng vẫn là Tần Thụy nhìn không được, vừa gọi vừa ôm cô xuống giường ăn sáng.
Vừa ngửi mùi thịt quay cô đã ngồi thụp xuống trên cầu thang, nôn thốc nôn tháo đến mức như nôn ra cả mật xanh mật vàng.
"Sau vậy, bảo bối?" Tần Thụy lo lắng hỏi cô. Nhìn sắc mặt cô tái nhợt, vội vã ôm cô đặt lên ghế.
Nhưng khi Tần Linh lại nhìn thấy thịt quay trên bàn, sắc hương vị đầy đủ làm cô lại khom người nôn khan không ngừng.
Tần Thụy nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt cậu nhanh chóng thay đổi.
"Tiểu thư đã có thai hai tháng." Tiếng bác sĩ vang lên, Tần Linh nghe vậy ngây ngẩn cả người.
Sau đó, cô vui mừng nhìn sang Tần Thụy.
"A Thụy, chúng ta có con rồi!"
Cô đang nói chuyện với cậu nhưng cậu cứ như người mất hồn, không trả lời lại cô.
"A Thụy!"
Nghe tiếng cô gọi, Tần Thụy mới giật mình tỉnh lại. Cậu vội vã chạy tới ôm cô: "Bảo bối, chúng ta có con rồi." Ôm xong, cậu mới lo sợ buông cô ra, "Bảo bối, bây giờ em không được cử động mạnh, mọi việc hãy để anh lo."
Nói rồi cậu vội vã đặt cô xuống giường, hôn nhẹ lên trán cô: "Em ngủ một giấc đi. Anh sẽ bảo bác Dương làm đồ ăn cho em."
Sau đó cậu nhanh chóng dẫn bác sĩ ra ngoài.
Tần Linh bất đắc dĩ thở dài. Nhưng cô biết cậu đang quan tâm cô. Cô cười cười, hạnh phúc nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
...
Lúc máy bay đến sân bay Paris, đã là tám giờ rưỡi tối, sau khi Tần Linh cùng Tần Thụy lấy hành lý liền nhanh chóng đi tới sảnh nhập cảnh, sau đó cùng cậu ra khỏi sân bay.
Khi biết tin mình mang thai, cả hai người đều vô cùng vui mừng và hạnh phúc. Biết mẹ Tần Thụy đang định cư ở Pháp, cô quyết định cùng cậu đến thăm bà ấy.
Tần Thụy nhanh chóng đưa Tần Linh về nhà. Vào nhà, cô mới phát hiện chỗ này thiết kế giống hoàn toàn với biệt thự trong nước của cậu, mặc dù bên trong nhìn cũng rất mới tinh, nhưng mà kiểu dáng cũng đã là mấy năm trước, giống như thời gian đã từng rất lâu ở nơi này.
Sau một ngày nghỉ ngơi, Tần Thụy quyết định dẫn cô đi tham quan quê hương của cậu.
Hai người nắm chặt tay cùng nhau bước chậm ở trên đường Paris, cảm giác trong không khí đều là mùi vị lãng mạn. Dần dần tháp Eiffel sáng rực rỡ hiện ra, giống như ngọn hải đăng chỉ dẫn đường về nhà cho người ta vậy.
"Nhà của chúng ta có cái lợi là khá gần tháp Eiffel. Từ khi còn nhỏ, mỗi đêm anh đều thường xuyên ra đây nhìn ngắm nó. Rất đẹp đúng không?" Vừa nói, Tần Thụy vừa dịu dàng vuốt tóc cô.
"Đúng vậy." Tần Linh cười hạnh phúc. Cảm giác được trực tiếp ngước nhìn nó thật đẹp. Paris không hổ là thành phố lãng mạn.
Tần Thụy dẫn cô đi dọc theo đường lớn Michelle, trong trí nhớ đường nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện ở trước mắt cậu. Nơi này dạt dào hơi thở văn hóa nghệ thuật, bởi vì tập trung rất nhiều trường học, viện bảo tàng và nhà sách.
Có rất nhiều quán cà phê đặc sắc ngoài trời, một ly cà phê cùng ánh nắng ấm áp sẽ làm con người ta cảm thấy ở chỗ này lãng phí thời gian cũng là chuyện tốt đẹp.
Đang lúc nhìn quanh, ánh mắt Tần Linh rơi vào một cửa hàng tranh nơi ngã rẽ, cửa có treo đồng tâm kết Trung Quốc, truyền thống Trung Quốc và phong cảnh Paris có vẻ không hợp nhau rồi lại hết sức hấp dẫn tầm mắt người mọi người.
Cô cùng Tần Thụy đẩy cửa vào, nơi này rộng khoảng chừng bốn mươi mét vuông, trang trí cũng mang phong cách Trung Quốc. Tranh vẽ bên trong không quá nhiều, chủ yếu là tranh sơn dầu.
"Chào cô." Có người đi ra gọi, đối phương nói tiếng Pháp rõ ràng.
Sau đó, người ấy ngạc nhiên nhìn Tần Thụy đứng kế bên cô, "A Thụy, cậu về rồi sao?" Đối phương lại hỏi bằng tiếng Trung.
"Đúng vậy." Tần Thụy lạnh nhạt đáp.
"Xin chào. Tôi là Trương Vũ. Là chủ cửa hàng tiệm tranh này." Cậu ta vươn tay muốn bắt lấy tay Tần Linh nhưng Tần Thụy đã nhanh chóng tiếp được.
Tần Linh thật bất đắc dĩ, cô gật nhẹ đầu. "Xin chào!"
"Đây là bạn gái của cậu sao?" Đối phương vẫn không hề thấy ngượng ngùng nhiều, có thể do cậu ta đã hiểu rõ tính cách của Tần Thụy nên chỉ nhìn sang gương mặt xinh đẹp của Tần Linh rồi hỏi cậu.
"Ừm." Tần Thụy gật nhẹ đầu một cái.
"Chúc mừng nhé." Cậu ta cười cười, sau đó nhìn Tần Linh: "Hai người cứ tự nhiên nhé. Nếu thích bức nào, tôi có thể làm quà tặng cho hai người."
Tần Linh gật nhẹ đầu trả lời cậu ta, sau đó quay sang hỏi Tần Thụy: "Hai người là bạn sao?"
"Ừm." Tần Thụy dịu dàng nhìn cô. "Anh và cậu ấy quen nhau khi anh còn học trung học. Cậu chàng này rất thích vẽ tranh." Đối với mọi người cậu luôn lạnh nhạt nhưng khi nói chuyện với cô thì con người bỗng trở nên dịu dàng hẳn.
Tần Linh vừa đi vừa thưởng thức những bức tranh theo thứ tự, trong bức tranh có khi là khung cảnh trên đường phố, những quán cà phê, con người, rất nhiều cảnh vật được họa sĩ vẽ một cách chân thật và sống động.
Bỗng cô dừng lại trước một bức tranh ở góc cầu thang lầu hai. Trên bức tranh hiện lên bóng lưng một chàng trai, nhưng bóng lưng ấy lại vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo.
Trong khi Tần Linh đang hoài nghi người ấy có phải là Tần Thụy không thì chàng trai chủ tiệm đã khẳng định đáp án với cô: "Cảm thấy người này quen thuộc sao? Đây chính là A Thụy đó, tôi đã vẽ cậu ấy vào hai năm trước. thật ra mà nói, lần này nhìn thấy cậu ấy đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước, đã trở nên có thần thái giống như người thường rồi." Cậu ta cười cười, sau đó quay sang nhìn Tần Thụy.
Gương mặt Tần Thụy hiện lên sự bất đắc dĩ, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt: "Cậu đừng giỡn nữa."
Trương Vũ cười khẽ, cậu ta biết sự thay đổi của Tần Thụy là do đâu. Nhưng sự thay đổi này rất đáng mừng, không phải sao?
Sau khi rời khỏi tiệm tranh, hai người tiếp tục đi dạo trên đường Hoàng hôn trên sông Seine, du khách vẫn đông đúc. Tần Linh vừa đi vừa hưởng thụ làn gió mát nhè nhẹ thổi tới.
"Thích nơi này không?" Tần Thụy hỏi cô.
"Ừm. rất thích." Cô gật gật đầu, tươi cười nhìn cậu.
Cậu cúi đầu, nhìn nụ cười xinh đẹp hạnh phúc của cô như chứa ma lực, khiến cậu cúi đầu xuống, dịu dàng say đắm hôn lên môi cô.
Tần Lình từ từ nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn của chàng trai. Tay cô nắm lấy eo cậu, làm cho nụ hôn trở nên sâu hơn.
Bên tiến sóng vỗ của sông Seine, bọn họ chính là hình ảnh đẹp nhất.