Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên con đường vắng người qua lại, có một chiếc xe hơi không biết đã đậu ở đây từ bao giờ. Nếu Thanh Ngọc ở nơi này, chắc chắn cô sẽ nhận ra chủ nhân của nó.
Đây chẳng phải là xe của anh trai cô sao? Hình như trên xe còn có cả anh Vũ nữa. Sao hai người đó lại ở đây?
Ba người Ngọc, Hải và Vũ cùng nhau lớn lên, lại chung sống dưới một mái nhà nên tình cảm của cả ba rất tốt, không khác anh em ruột thịt là bao.
Thanh Ngọc coi Trần Anh Vũ giống như anh trai của mình. Mà Vũ cũng xem Ngọc là em gái, hết mực cưng chiều cô.
Vậy tại sao Vũ lại sống cùng hai anh em Ngọc và Hải? Chuyện này kể ra rất dài.
Ba của Vũ - Trần Quang Khải là đồng đội vào sinh ra tử với ba của Ngọc. Có lần, vì cứu bác Khải thoát khỏi sự tập kích của quân địch trong cuộc kháng chiến trường kì của đất nước, ba Ngọc đã trúng đạn và bị thương rất nặng. Sau lần đó, hai người ngày một gắn bó, coi nhau như người thân của mình.
Đến khi đất nước hoà bình, ba Ngọc và bác Khải lập gia đình. Trùng hợp là mẹ của Ngọc và mẹ của Vũ lại là bạn thân với nhau. Quan hệ của hai nhà cũng vì vậy mà thân càng thêm thân.
Ngọc còn nghe mẹ mình kể lại. Bà cùng mẹ Vũ mang thai trong cùng một khoảng thời gian. Lúc đó, hai người đã nói đùa rằng, nếu hai đứa bé là một trai một gái thì sẽ nhận nhau làm thông gia.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang, trong một lần ra ngoài, mẹ Vũ bị tai nạn giao thông. Đến khi được đưa vào bệnh viện thì bác ấy đã không qua khỏi. Bác sĩ chỉ cứu được Vũ. Nhưng anh phải nằm trong lồng kính để điều trị.
Mất đi người vợ thân yêu, bác Khải ngày đêm chìm đắm trong đau khổ, tang thương không thể vực dậy được. Phải đến khi nhìn thấy đứa bé của hai người, bác mới lấy lại được tinh thần. Bác đã hứa với vợ là phải chăm sóc cho con của hai người thật tốt.
Khi Vũ được ra khỏi lồng kính, cả người nhỏ gầy vì sinh thiếu tháng. Bác Khải lo lắng sợ không thể nuôi anh lớn vì bác không có kinh nghiệm chăm trẻ.
Bác Khải định thuê bảo mẫu. Nhưng bác không yên tâm. Công việc của bác trong quân đội rất đặc thù, không thể thường xuyên trở về nhà. Bác sợ người ta sẽ không chăm sóc tốt cho Vũ.
Mẹ Ngọc cũng hiểu nỗi lo của bác, bà lúc ấy cũng vừa sinh ra Hải được ba tháng. Mỗi lần nhìn thấy Vũ. tình mẫu tử trong lòng bà lại trỗi dậy. Bà xót xa cho Vũ, thương cho Vũ tuổi nhỏ đã không có mẹ. Mà mẹ Vũ lại là bạn thân nhất của bà.
Không đành lòng, mẹ Ngọc liền nói với chồng. Bà sẽ nuôi Vũ giúp bác Khải. Ba Ngọc rất ủng hộ quyết định của vợ, ngay sáng hôm sau liền nói với bạn của mình.
Lúc đầu bác từ chối vì sợ mẹ Ngọc sẽ vất vả khi phải chăm sóc cùng lúc hai đứa trẻ. Nhưng dưới sự khuyên nhủ của bố mẹ Ngọc, lại nhìn đứa con trai gầy nhom khóc rấm rứt trên tay mình, bác cuối cùng cũng đồng ý.
Thế là Vũ và Hải được mẹ Ngọc chăm sóc, hai người lớn lên cùng nhau rồi trở thành bạn tốt. Mà Ngọc nghiễm nhiên lại có thêm một người anh trai hết mực cưng chiều mình.
Vũ lớn lên không theo nghiệp của cha. Ngay từ hồi còn đi học, anh đã bộc lộ tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực kinh doanh. Bởi vậy, sau khi tốt nghiệp với tấm bằng thạc sĩ kinh tế, anh liền mở một công ty, thu nhập hàng năm lên đến cả trăm tỷ đồng.
Chẳng khác gì Hải, Vũ cũng là một người cuồng công việc. Hôm nay, anh đã làm việc xuyên đêm để chuẩn bị cho một dự án lớn.
Đã là năm giờ sáng, vốn anh định chợp mắt một chút thì nhận được cuộc điện thoại hẹn gặp từ Hải.
Địa điểm là trong một con ngõ vắng người ngay cạnh công ty anh.
Lúc này, bầu không khí trong xe vô cùng im lặng. Cả Vũ và Hải đều không nói chuyện. Mỗi người đều chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.
Bàn tay thon dài của Vũ không ngừng xoay chiếc bật lửa, khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đăm chiêu.
- Vũ, mạt thế thực sự sẽ xảy ra sao?
Câu hỏi của Hải khiến Vũ không khỏi nhìn lại. Anh trầm ngâm trong chốc lát, sau đó khẽ đẩy gọng kính, rồi nở một nụ cười nhạt.
- Không phải cậu đã có đáp án rồi sao?
Bầu không khí lại rơi vào im lặng, chỉ thấy trong mắt hai người là những đốm lửa sáng rực. Mạt thế xảy ra, cũng không biết tương lai sẽ trở nên như thế nào?
- Tớ đi chuẩn bị vật tư, mọi việc bên trong khu quân sự giao cho cậu.
Vũ nói rồi mở cửa xe, bước ra ngoài. Hải đã nói, không đến năm ngày nữa, mạt thế sẽ xảy ra. Anh phải tranh thủ chuẩn bị cho kịp. Đống bất động sản anh vừa mới mua cũng cần được xử lý. Dù sao thì trong mạt thế, có nhiều tiền cũng vô dụng. Thứ quan trọng nhất vẫn là lương thực, đồ ăn và nước uống.
Giống như nhớ ra việc gì đó Vũ chợt dừng lại, quay người nói:
- À đúng rồi. Từ từ hãy nói cho bố tớ biết.
- Biết rồi. Yên tâm đi.
Hải khẳng định chắc nịch. Ở cùng với cậu ấy gần hai tám năm, không ai hiểu Vũ hơn anh. Nhìn có vẻ bất cần đời như vậy nhưng thực ra Vũ rất để ý đến bố. Dạo gần đây sức khoẻ của bác Khải luôn không tốt, Vũ sợ bố mình sẽ lo lắng, ảnh hưởng đến sức khoẻ.
Hải nhìn bóng lưng của Vũ đã đi xa, anh thở dài, rút một điếu thuốc, châm lửa hút. Anh cũng nên chuẩn bị, không thể lạc hậu so với Vũ được.
Hải cảm thấy đầu mình có chút đau. Anh đưa tay đặt lên trán. Khá nóng. Có lẽ anh đã bắt đầu phát sốt.
Dựa theo lời em gái nói, người bị sốt sẽ biến thành zombie hoặc là trở thành dị năng giả. Trong giấc mơ của Thanh Ngọc, anh sẽ trở thành dị năng giả.
Hải nóng lòng chờ đợi. Thật không biết khi thức tỉnh dị năng, sức mạnh của anh sẽ như nào?
Tình trạng bây giờ của anh không thể lái xe được, Hải mở điện thoại, gọi cho Phạm Tuấn Kiệt.
- Tôi đã gửi định vị cho cậu, mau đến đón tôi.
Người nào đó đang say giấc nồng thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Nhìn thấy người gọi là Hải, Kiệt vội vàng bắt máy.
Trong lòng cậu không khỏi tò mò:
“Sáng sớm đã gọi điện cho mình, không biết là có chuyện gì”
Chỉ là không để Kiệt nói câu nào, điện thoại truyền đến một câu duy nhất liền tắt. Nghe thấy tiếng Tút tút kéo dài, Kiệt nổi giận, hét lên dù biết người ở đầu dây bên kia không nghe thấy được.
- Dương Thanh Hải, đừng tưởng ông là bạn của tôi là có thể như vậy. Có giỏi thì gọi người khác đến đón, tôi cũng không phải bảo mẫu của ông.
Nhưng cuối cùng bảo mẫu Tuấn Kiệt vẫn phải rời giường, mặc lại quần áo phi xe đến đón người.
Kiệt tự nhủ với lòng mình: "Là do mình lo lắng cho cậu ta. Đúng. Chính là lo lắng. Nhất định không phải do mình sợ"
Nhớ đến khuôn mặt lạnh như băng của Hải, Kiệt không khỏi rùng mình. Cậu vẫn nhớ lần đầu gặp mặt, Hải đã chỉnh cậu ta thê thảm như thế nào.
Lúc đó cậu mới mười tuổi. Cậu rất muốn có em gái. Nhìn thấy Thanh Ngọc vô cùng dễ thương đang chơi ở trước cổng nhà liền yêu thích không thôi. Vì vậy, cậu bèn bế Thanh Ngọc lên, muốn đưa em đấy đi chơi loanh quanh. Ai ngờ Hải lại hiểu lầm, tưởng cậu muốn bắt cóc em gái mình nên đã đấm ngay vào mặt cậu. Kết quả là cậu gãy một lúc bốn cái răng cửa. Nghĩ lại hắc lịch sử đó, Kiệt lại càng tức giận.
- Hừ, tên mặt đen đó xứng đáng không có người yêu. Vẫn là Thanh Ngọc đáng yêu hơn nhiều.
Cùng lúc đó, Vũ cũng không hề rảnh rỗi. Vừa về đến công ty, anh lập tức bàn giao công việc cho thư ký của mình.
- Thư ký Khang, siêu thị K chuẩn bị khai trương vào tháng tới đã nhập hàng về rồi đúng không? Anh cho người bí mật chở hết số hàng đó đến kho hàng 2A ở thành phố A cho tôi. Còn nữa, anh hãy dùng toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của tôi mua những nhu yếu phẩm như thức ăn nước uống, đồ hộp, đồ dùng y tế.. số lượng không giới hạn, càng nhiều càng tốt rồi chuyển đến thành phố A. Hạn là ba ngày. Tôi sẽ cử đội Hắc Ưng giúp anh làm việc.
Những việc như vậy đương nhiên phải giao cho những người đáng tin cậy. Trần Văn Khang là một trong số ít người Vũ có thể tin tưởng. Hi vọng anh ấy sẽ không làm anh thất vọng.
- Tôi sẽ đi làm ngay, boss.
Dù những yêu cầu của Vũ khiến Khang vô cùng khó hiểu nhưng anh không hề nhiều lời, chỉ theo lệnh mà làm.
Anh đã làm việc cùng với Vũ tám năm nên cũng hiểu được phần nào tính cách của ông chủ. Mọi việc Vũ quyết định đều có lý do. Việc của anh là làm theo lời của anh ấy là được. Đây cũng chính là lý do Khang có thể làm việc bên cạnh Vũ lâu như vậy.
Khang nhanh chóng bắt tay vào làm việc. Thời gian ba ngày quá ngắn, cũng may có sự giúp đỡ của đội Hắc Ưng, nếu không một mình anh chưa chắc có thể hoàn thành.
Hắc Ưng là tên công ty bảo vệ do Vũ thành lập. Nhân viên trong công ti đều có xuất thân là quân nhân. Ngay cả những chiến sĩ bị thương không thể tiếp tục phục vụ quân đội cũng được Vũ nhận, tạo công ăn việc làm ổn định.
Đã là nam giới, ai chẳng có lý tưởng vĩ đại, ai chẳng lấy hình ảnh người chiến sĩ anh dũng chiến đấu làm thần tượng trong lòng. Khang cũng vậy. Vì lẽ đó, dù có ra sao, dù có khiếm khuyết về hình hài cơ thể, Khang vẫn vô cùng kính trọng đội Hắc Ưng.
Trong ba ngày, Khang chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đến nhà cũng không kịp về, mệt đến gần chết mới hoàn thành xong công việc.
"Anh nhất định phải yêu cầu sếp tăng lương cho mình" Khang nói
thầm.
Nhưng có lẽ anh không biết, anh sẽ chẳng còn cơ hội tăng lương nào nữa.