Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Đối với chuyện Cố Hoài tự nguyện mang chun cột tóc, Giang Lãng và Lăng Phong vốn không tin, thậm chí còn ngạo mạn đánh cược "cởi truồng" với Tống Thu Thu.
Kết quả thì tốt rồi, đầu tiên bị Cố Hoài vả mặt, kế đó lại bị Kỳ Nguyệt đâm một dao, thua đến cái quần cộc cũng không còn.
Giang Lãng: "Giang hồ tái kiến!"
Lăng Phong: "Cáo từ!"
Thấy hai người muốn chạy, Tống Thu Thu nhanh tay bắt lấy Giang Lãng: "Úi chà! Các cậu còn chưa cởi truồng chạy đâu! Muốn chơi xấu à?"
Tô Tiểu Đường: "Đúng vậy! Định chơi xấu hả?"
Giang Lãng chạy tại chỗ vài bước mới phát hiện mình bị Tống Thu Thu níu lại: "Này! Người phụ nữ này! Cậu thích xem người khác chạy khỏa thân lắm hả! Thành thật khai báo đi, có phải cậu thèm khát thân thể của tiểu gia lâu rồi không?"
Gân xanh trên trán Tống Thu Thu nổi lên: "Tôi thèm khát cậu? Cậu nằm mơ đi! Cậu cởi đồ chạy quanh sân bóng rổ một trăm vòng, nếu tôi liếc cái nào thì tôi chính là lưu manh!"
Giang Lãng cảm thấy mình đã chịu vũ nhục vô cùng lớn: "Mẹ nó! Cậu tàn nhẫn thế sao? Năm điểm! Cậu vuốt lại lương tâm của mình đi!"
Tống Thu Thu tự tin lắc hông: "Sao nào! Thời buổi này không cho người ta nói thật à?"
Giang Lãng bị chọc giận, trực tiếp cởi áo ra: "Tống! Thu! Thu! Cậu nhìn kĩ cho tôi! Dáng người của tiểu gia thế này mà cởi truồng không ai thèm nhìn à? Không phải tiểu gia khoe khoang! Nếu tôi cởi truồng, không đến toàn bộ thì cũng 99% nữ sinh đều tới vây xem!"
Thấy Giang Lãng cởi áo, Tống Thu Thu trực tiếp hét to và che mắt lại: "A!!! Nguyệt bảo! Bẩn mắt tớ rồi!"
Bị Cố Hoài chặn tầm mắt, Kỳ Nguyệt không thấy rõ, chỉ đành bất đắc dĩ sờ sờ đầu Tống Thu Thu, an ủi cô ấy: "Hoặc là, cậu xem Cố Hoài để rửa mắt đi?"
Giang Lãng: "...???"
Giây tiếp theo, anh ta ném quần áo xuống đất, khập khiễng bước ra sân bóng rổ: "Tôi đi ngay giờ! Đừng ai cản tôi! Hôm nay lão tử phải chứng minh mị lực của mình!"
Tống Thu Thu bĩu môi: "Thôi cậu ở lại đi! Cay mắt lắm!"
Giang Lãng: "Không được! Hôm nay tiểu gia nhất định phải chạy!"
Tống Thu Thu: "Đừng chạy nữa."
Giang Lãng: "Nhất định phải chạy! Lăng Phong! Đi! Hôm nay tớ sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!"
Lăng Phong: "...???"
Giang - vừa rồi muốn bỏ chạy, sống chết không chịu cởi truồng - Lãng bây giờ lại khăng khăng đòi cởi truồng chạy, muốn kéo cũng không được.
Lăng Phong trợn tròn mắt, không ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này.
Muốn chạy thì tự chạy đi! Vì sao còn muốn kéo anh ta xuống nước hả?
Anh ta không muốn chạy lõa thể đâu!
Lăng Phong vội giữ chặt tay Giang Lãng lại: "Ặc, anh Lãng! Anh Lãng đừng! Bình tĩnh nào Lãng à! Chúng ta không chấp nhặt với họ... Mị lực của cậu không phải thứ những phàm nhân đó có thể thưởng thức... Anh Lãng, anh nghe em khuyên một câu đi mà!"
Kỳ Nguyệt cũng khuyên nhủ: "Xem miễn phí sẽ không được người khác quý trọng, hoặc là lần sau cậu thu vé xem cởi truồng đi."
Giang Lãng: "...?"
Lăng Phong: "...???"
Cô gái này thoạt nhìn hơi ngốc, nhưng sao câu nào cũng đâm chọt đau thế nhờ...
Cố Hoài khẽ cười một tiếng, nhặt quần áo dưới đất ném lên người Giang Lãng: "Tuy trinh tiết của cậu không đáng giá, nhưng vì bạn gái tương lại của cậu, tớ khuyên cậu nên suy nghĩ kĩ lại."