Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người mặc đồng phục học sinh, trốn học đi ra thao trường tản bộ.
"Lúc học cấp 3 anh đã từng cúp tiết chưa?" Sở Khâm cười híp mắt hỏi Chung Nghi Bân, mặc dù là giả, nhưng trốn học vẫn mang đến một loại cảm giác vừa tội lỗi vừa hưng phấn.
"Không nhớ rõ." Chung Nghi Bân mờ mịt nhìn về dãy phòng học phía xa xa, những thứ kia thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhưng rồi lại rất xa lạ, trong tiềm thức biết mình đã từng trải qua rất nhiều chuyện ở đây, nhưng anh lại không có cách nào nhớ ra được.
"Lúc học cấp 3 em đã từng cúp học đó." Sở Khâm giơ tay lên, sờ sờ đầu của Chung Nghi Bân, cũng không miễn cưỡng anh phải nhớ lại, mà cậu chuyển sang nói về chuyện trước kia của mình.
Chung Nghi Bân trợn to hai mắt, cái người thoạt nhìn như học sinh ngoan như Sở Khâm này, không ngờ cũng có lúc trốn học hén!
"Ừm, khi đó em nhỏ gầy, nam sinh trong lớp không chịu chơi chung với em, cuối cùng em đã bị xa lánh. Có một hôm thật sự không nhịn được bầu không khí trong lớp nữa, vào tiết 1 tự học em đã trốn ra khỏi lớp. Em chạy một mình trong thao trường, thét to, nếu như bị người khác thấy nhất định sẽ tưởng em điên mất..." Sở Khâm cười xoay người nhìn Chung Nghi Bân, thấy người nọ nhìn cậu không hề chớp mắt, "Sao dạ?"
"Hẳn là anh nên quen biết em sớm hơn một chút." Chung Nghi Bân rất là đau lòng, nếu như hai người bọn họ quen biết nhau từ hồi cấp 3, nhất định anh sẽ che chở cho Sở Khâm, không để bất luận kẻ nào khi dễ em ấy cả.
"Nếu như quen biết nhau sớm như vậy, đảm bảo anh sẽ không thích em, tính cách của em lúc đó rất không xong." Sở Khâm nói xong liền chạy lên trên, như vậy liền có thể nhìn thấy ngay chính diện của Chung Nghi Bân.
Chính là bởi vì hồi cấp 3 đã bị cô lập một đoạn thời gian, Sở Khâm mới thử thay đổi tính tình của mình, cố gắng luyện nói, cậu vốn có đầu óc linh hoạt, từng bước từng bước dẫn dắt mấy nam sinh trong lớp đều chơi với cậu, cuối cùng, không ngờ lại trở thành đại ca trong lớp. Lại nói tiếp lúc đó cậu cũng đã rất chăm chỉ. Thế cho nên lúc lên đại học tài ăn nói này vẫn xài được tốt lắm, đưa cậu thẳng đến con đường MC chuyên nghiệp.
Nếu như khi đó có một Chung Nghi Bân đến bảo hộ cậu, nói không chừng cậu vẫn là tên nhóc nhỏ gầy âm trầm ngày nào rồi. Có mấy lời nói ra thì kiểu cách, nhưng sự thật chính là như vậy. Em trở thành chính mình tốt nhất, chỉ vì để gặp được anh ở đúng thời điểm.
"Lúc học cấp 3 anh có từng thích cô bé nào không?" Nói đến đề tài này, trong giọng nói của Sở Khâm có chút vị chua. Trước đây người này có nói, trước khi gặp được cậu anh chưa từng thích ai cả, nhưng một thiếu gia anh tuấn như thế, hồi cấp 3 thực sự chưa từng yêu đương gì sao?
Chung Nghi Bân mở to hai mắt nhìn: "Anh bị mất trí nhớ, làm sao mà biết được!"
"Vậy anh cảm thấy thế nào?" Sở Khâm không nghe theo không buông tha.
"Tuyệt đối không có!" Chung Nghi Bân giơ tay lên thề.
"Anh lại không nhớ rõ, sao dám khẳng định như vậy?" Sở Khâm mím môi nhịn cười.
"Anh không nhớ liền không tính." Chung Nghi Bân hất hất cằm, nói rất là kiêu ngạo. Đột nhiên anh phát hiện ra chỗ tốt của người bị mất trí nhớ, cho dù trước đây từng xảy ra chuyện gì không tốt, hiện tại đều có thể chối sạch sành sanh, dù sao cũng tại anh không nhớ được mà.
"Ví dụ như cấp 3 anh có thích ai đó, anh sẽ làm những gì?" Sở Khâm đổi đề tài, nhìn xem có thể moi ra được chút gì đó không.
Chung Nghi Bân cau mày, nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh nhìn thoáng qua chung quanh, bốn bề vắng lặng, Chung Nghi Bân chậm rãi duỗi tay, nắm lấy tay Sở Khâm, nhìn lên trời có chút ngượng ngùng: "Sẽ lén lút nắm tay em ấy như vầy, dẫn em ấy dạo quanh trong sân trường."
Sở Khâm cảm thấy rất là mới mẻ, bởi vì cách diễn xuất này của Chung Nghi Bân khiến cậu cũng khẩn trương theo: "Còn... còn gì nữa không?"
"Còn có... cùng chơi bóng rổ, cùng ăn cơm trưa, cùng đi đến nhà tắm công cộng, buổi tối đổi giường với bạn cùng phòng của em ấy..." Chung Nghi Bân sờ cằm tưởng tượng rất là nghiêm túc, nghĩ đến cảnh Sở Khâm nhỏ gầy non mềm thời cấp 3, nhất định sẽ nhút nhát không dám phản kháng, bị anh bá đạo khiêng lên vai, lừa em ấy đến sát góc trong nhà tắm công cộng, bắt em ấy nói ra lời thoại mà mình đã ước mơ tha thiết bấy lâu —— Thiếu niên, em nguyện ý theo tôi cùng đi bảo vệ địa cầu không?
Sở Khâm giật giật khóe miệng, mấy cái thứ lộn xộn gì vậy hả.
Sau khi nhớ lại hồi ức về thời cấp 3 thất bại, Sở Khâm chỉ có thể dắt Chung gà con đến nhà hàng mà hai người thường đến ăn lúc hẹn hò. Đây là nhà hàng đồ Tây, khá là sang trọng, năm xưa lúc Chung Nghi Bân theo đuổi cậu, hai người cũng thường tới đây ăn.
"Là bởi vì món ăn của nhà hàng này ngon hả?" Chung Nghi Bân cầm lấy thực đơn, toàn bộ đều là tiếng Pháp.
"Không phải." Sở Khâm cười nhìn anh, "Bởi vì nhà hàng này thoạt nhìn khá là cao cấp." Lần đầu tiên Chung tổng theo đuổi người khác, chỉ biết nghe theo mấy cái cách mà người ta hay đồn, mời người ấy đi ăn món cao cấp, đến một nơi cao cấp, nói mấy lời yêu thương cao cấp mà người ta nghe không hiểu gì luôn.
Nghe Sở Khâm nói như vậy, Chung Nghi Bân có hơi ngượng ngùng: "Nếu như hiện tại theo đuổi em, anh mới sẽ không dẫn em tới chỗ như thế này đâu, trực tiếp đi ăn lẩu là được rồi."
Hai người đang nói, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người kêu Chung Nghi Bân, quay đầu nhìn lại, liền gặp được một người đã lâu chưa xuất hiện —— Vũ Vạn.
Từ sau vụ của Chu Tử Mông, cơ bản là Chung Nghi Bân đã chặt đứt lui tới với cái đám phát tiểu kia rồi. Mấy người khác thỉnh thoảng còn có thể liên lạc một chút, nhưng Vũ Vạn là triệt để cắt đứt luôn, Bạch Thành và Quý Dao cũng không chơi với Vũ Vạn nữa. Dù sao, Chu Tử Mông phạm vào lỗi nghiêm trọng như vậy, thiếu chút nữa đã kéo cả bọn họ vào cùng, mà Vũ Vạn còn thánh phụ muốn hoà giải, mọi người đều cảm thấy rất thất vọng về cậu ta.
Chung Nghi Bân không nói chuyện, nhìn Vũ Vạn đi tới, nghiêng người theo bản năng. Anh và Sở Khâm ngồi đối diện, động tác như vậy có thể che Sở Khâm ra sau người: "Tại sao cậu lại ở chỗ này?"
"Tới dùng cơm..." Vũ Vạn thấy động tác của Chung Nghi Bân, cười đến có chút xấu hổ.
"Tiên sinh món ngài gọi đây." Người phục vụ dọn thức ăn lên, nhìn thoáng qua hai người đang ngồi chung một chỗ, lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp, "Hai vị có mang thẻ học sinh theo không? Có thể giảm 8% đấy."
Động tác uống nước của Sở Khâm dừng lại một chút, sau đó bắt đầu sặc sụa. Chung Nghi Bân thì lại dùng vẻ mặt thành thật nói: "Tụi em không có đem theo, đồng phục học sinh không thể chứng minh được sao?"
Người phục vụ xin lỗi nói không có giấy không thể giảm giá, sau đó xoay người rời đi.
Vũ Vạn nhịn không được cười ha ha, hai người này đã sắp 30 rồi, nhưng bởi vì biết bảo dưỡng, biết ăn mặc, nhất là Sở Khâm, gương mặt nho nhỏ thoạt nhìn không khác gì thiếu niên mười tám tuổi cả. "Sao hai người lại mặc đồng phục cấp 3 vậy? Đây là trào lưu mới của năm nay à?" Bầu không khí có xấu hổ tới cỡ nào đi chăng nữa thì Vũ Vạn vẫn có thể trò chuyện tiếp.
"À, đi quay chương trình một chút." Sở Khâm nói nửa thật nửa giả.
"Về trường cấp 3 của chúng ta quay à?" Trong ánh mắt của Vũ Vạn lộ ra vài phần hoài niệm, "Nhị Bính, cậu còn nhớ không, hồi đó chúng ta đến trường Nam Sơn tham gia thi đấu bóng rổ, cậu còn nói thích hoa khôi ở bển nữa đó. Cô ta tên gì ấy nhỉ?"
Sở Khâm sửng sốt, khẽ nhíu mày. Chung Nghi Bân vội liếc nhìn biểu tình của Sở Khâm, anh không nhớ rõ chuyện quá khứ, căn bản là anh không biết hoa khôi gì cả, Chung Nghi Bân tức giận trừng mắt với Vũ Vạn: "Không biết."
Lời này nghe như là đang dỗi, nhưng sắc mặt của Vũ Vạn cũng đổi đổi, hắn lại nói tiếp: "Nói đến chuyện này, trước đây cậu thích ăn kem đỏ trong siêu thị nhỏ của trường lắm, nhưng học tiết thể dục không bỏ tiền trong túi, cứ hay chạy đi mượn tôi, hai người về trường đã nếm thử chưa?"
Chung Nghi Bân hé miệng, có chút nhịn không được: "Nếu như cậu không có chuyện gì khác thì về bàn của mình đi, bọn tôi muốn ăn cơm."
Vũ Vạn có chút lúng túng đứng dậy, nhìn về phía Sở Khâm, với tính tình tốt của Sở Khâm, thế nào cũng sẽ hòa giải một chút. Nhưng mà hắn đã đoán sai rồi, căn bản là Sở Khâm không thèm để ý tới hắn, cậu đang bận cắt một miếng bánh mì cho Chung Nghi Bân.
Nghĩ đến cũng đúng, nhiều năm như vậy, hắn biết rõ quan hệ của Sở Khâm và Chung Nghi Bân nhưng vẫn theo chân Chu Tử Mông bài xích Sở Khâm. Một người thông minh như vậy, làm gì mà nhìn không ra, chỉ vì ngại mặt mũi của Chung Nghi Bân nên cậu ấy mới cố chịu đựng bọn họ thôi. Hiện nay Chung Nghi Bân đã không thèm thừa nhận người bạn thân như hắn, Sở Khâm cũng không nhất thiết phải ứng phó hắn nữa.
Người đi rồi, Sở Khâm mới chậm rãi đặt dao nĩa xuống, quay đầu nhìn về phía Chung Nghi Bân: "Hoa khôi trường Nam Sơn, hửm?"
Mặt Chung Nghi Bân bí xị: "Anh không nhớ rõ thiệt mà."
Sở Khâm giơ tay lên, ép cái mặt đang bí xị kia thành miệng gà con, giương mắt nhìn về hướng Vũ Vạn rời đi, khẽ nheo mắt lại. Hôm nay Vũ Vạn nói chuyện có hơi đột ngột, là để gây xích mích giữa quan hệ cậu và Chung Nghi Bân, hay còn vì cái gì khác nữa đây?
Sau vài ngày cũng không có phát sinh chuyện gì, Sở Khâm liền tạm quẳng chuyện này ra sau đầu, chuyên tâm chuẩn bị quay chương trình.
Chương trình《 Bánh bao chạy mau 》cực hot, show truyền hình thực tế của mấy đài truyền hình khác đều không thể nào đuổi kịp và vượt qua được, mà Tôn Tường đã nuốt lời đi ăn máng khác qua bên 《 15 ngày lãng mạn 》 đến bây giờ vẫn chưa bắt đầu khởi quay.
"Tôi nghe nói lần này Món thập cẩm không đủ người, anh em Ngu gia và Đại Chung tổng đều không tới, chúng ta đi nói với Sở Khâm, xin cho cậu chen một chân vào, cứ nói là mùa hai sẽ mời cậu tham gia." Người đại diện của Tôn Tường đã lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, tin tức vẫn khá là nhanh nhạy.
"Lần trước làm đến khó coi như vậy, Sở Khâm giúp tôi mới có quỷ đó." Tôn Tường uể oải nói. Trước đây mọi người đều nói, trong giới giải trí Sở Khâm không có kẻ thù, đối với ai cũng tốt cả, kỳ thực đây chỉ là bên ngoài thôi. Trong khoảng thời gian này, hắn đã chân chân thật thật cảm nhận được đắc tội Sở Khâm là tình cảnh như thế nào.
Không chỉ có Thịnh Thế không thèm hợp tác với hắn, mấy bên hợp tác trước đây cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Vốn dĩ đã bàn xong là để Ôn Tình đến làm khách mời trong MV hắn hát chính, kết quả người ta nói là bị trùng lịch nên phải đẩy; đã bàn xong sẽ để hắn diễn nam số 3, đột nhiên bên Giải trí Tinh Hải lại báo cho hắn phía đầu tư đã đưa người khác vào, vô cùng xin lỗi, không thể mời hắn được...
Người đại diện gấp đến miệng đều rộp lên, trái lo phải nghĩ, quyết định kêu Tôn Tường chủ động mời Sở Khâm đi ăn, giáp mặt xin lỗi về chuyện lần trước, khôi phục lại mối quan hệ. Không ngờ bị Sở Khâm uyển chuyển từ chối, nói là gần đây bận vào núi quay chương trình, đợi đến khi có thời gian sẽ hẹn lại sau.
"Sở tổng, chuyện lần trước là lỗi của chúng tôi." Người đại diện của Tôn Tường cắn răng một cái, dứt khoát xuất đòn sát thủ của mình ra, "Nhưng chuyện này cũng không thể trách chúng tôi toàn bộ được, là Mã Dược liên lạc với chúng tôi đã nói, nếu không phải hắn ta khẳng định rằng 90% là không thể quay chương trình này, chúng tôi cũng sẽ không đổi ý nhanh đến vậy đâu?"
Sở Khâm khẽ nhíu mày: "Thì ra là vậy, tôi sẽ xử lý Mã Dược, cho bên anh một cái công đạo."
"Alo... alo?" Người đại diện của Tôn Tường há hốc mồm, người này cũng quá biết đánh thái cực rồi đó, mình bán tin tức cho anh ta, người này chưa nói đến chuyện cảm kích, chỉ biết thời biết thế đi thu thập cấp dưới nội gián của mình, mà hắn bán cái tin tức này thành cáo trạng, ân oán giữa bọn họ vẫn khó giải như trước.
======================================================
Tiểu kịch trường
《 Tập: Trước đây Nhị Bính không phải là một cái bánh có kỹ thuật 》
Khâm Khâm: Em có phải là mối tình đầu của anh không?
Nhị Bính: Anh không nhớ rõ
Khâm Khâm: Hu hu hu, anh là cái tên phụ tình
Nhị Bính: Đừng khóc đừng khóc, anh có biện pháp để kiểm chứng
Khâm Khâm: Làm thế nào?
Nhị Bính: Lần đầu tiên, có đau lắm không?
Khâm Khâm: Đương nhiên là đau rồi, thiếu chút nữa em đã ngất xỉu luôn rồi đó có biết không hả? Cái tên khốn nạn này
Nhị Bính: Hmm, vậy chính là mối tình đầu rồi
Khâm Khâm: Gì?