Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi kết thúc năm học, Hoàng Đăng đã thể hiện mình là một hiệu trưởng tốt bằng việc tổ chức một chuyến đi chơi dài cho các học sinh tại khu trung học phổ thông mà anh đang quản lí. Chuyến đi kéo dài 3 ngày. Hai ngày đầu tiên sẽ cắm trại trong rừng và ngày cuối cùng sẽ đi biển. Không những là một hiệu trưởng tốt bụng, Hoàng Đăng còn là một người anh trai rất thương yêu em gái của mình, hết sức giúp đỡ tác hợp cho Dương Vi cùng Hải Anh, tăng cường rút ngắn thời gian hai người nhận ra nhau bằng cách của mình. Sắp xếp cho hai lớp đi cùng một xe.
Trong suốt chuyến hành trình từ thành phố đến khu nghỉ dưỡng, Hà Trang phát hiện ra rất nhiều điều kì lạ ở Dương Vi. Lúc nào cũng trầm tư nhìn ra cửa sổ, thỉnh thoảng buồn bã như sắp khóc, có khi lại mỉm cười ngây ngốc. Hà Trang dường như hiểu ra một điều gì đó. Những dấu hiệu trên, là yêu rồi.
Cho đến khi xuống xe và di chuyển vào rừng Dương Vi vẫn ngơ ngẩn như thế. Nếu như không phải Hà Trang tốt bụng kéo lại, có lẽ Dương Vi đã đụng trúng người đi trước mất rồi.
Nhiều lần Hà Trang định hỏi thăm một tí nhưng thấy Dương Vi có vẻ không thể nào nhanh chóng thoát khỏi trạng thái này nên vẫn im lặng, thỉnh thoảng giúp đỡ bạn mình tránh khỏi một vài vật cản đường trong lúc di chuyển. Cuối cùng thì Dương Vi cũng tỉnh mộng, là lúc nghe lớp trưởng lớp Minh Vũ đọc tên cô và Hải Anh vào cùng một nhóm để tham gia các hoạt động.
_ Dương Vi 11A2, Hải Anh 12A1 là đội 1. Hà Trang 11A2, Gia Hưng 11A2, đội 2. Minh Vũ 12A1, Thuý Ngân 11A2, đội 3. Gia Huy 12A1, Hồng Thuỷ 12A1, đội 4...
Từng thành viên của các đội lần lượt được đọc tên, sau đó là lời nhắc nhở của hướng dẫn viên.
_ Từng nhiệm vụ của mỗi đội đã được dán ở các thân cây gần đây. Mọi người cất hành lí rồi bắt đầu khởi hành. Đội nào quay trở về trước sẽ có quà. Chú ý, cho dù chưa hoàn thành nhiệm vụ cũng phải quay trở về trước khi trời tối. Trên bàn là các dụng cụ đi rừng cần thiết cho mỗi đội, các bạn hãy áp dụng kiến thức vừa được giảng lúc trên xe để tự bảo vệ cho bản thân.
Cậu bạn đáng thương đang cầm danh sách trên tay không khỏi âm thầm rơi lệ trong lòng khi nhận được quá nhiều sự chú ý từ khắp nơi. Cậu ta cảm thấy thật oan ức, cậu hoàn toàn vô tội, đây là chỉ thị từ cấp trên.
Tờ giấy này đã được gửi đến lớp cậu vài ngày trước với tên của 4 thành viên ở đội 1 và 2 kèm theo dòng chữ đầy đe doạ. “Phân công theo bản danh sách này, những người còn lại do cậu tự quyết định. Kí tên: Hiệu trưởng."
Cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác run rẩy khi nhìn thấy dòng chữ cuối. Và bây giờ cảm giác đó lại hiện về.
Dù cho có bất bình bao nhiêu nữa thì người vừa đọc danh sách cũng là lớp trưởng lớp 12A1, người ta cũng là người có chức có quyền nên mọi người cũng đành chấp nhận.
Đeo balo có sẵn đầy đủ dụng cụ trên vai, Gia Hưng cảm thấy trong lòng vô cùng phấn khích.
_ Chúng ta... Lại gặp nhau.
_ Ừ. Chúc mừng cho lần hợp tác thứ 4.
_ Hợp tác vui vẻ.
Hà Trang mỉm cười, để Gia Hưng nắm lấy tay cô dắt vào rừng.
Bên phía Dương Vi tình hình có đôi chút phức tạp. Trong lúc Hải Anh đang kiểm tra lại một vài dụng cụ thì Dương Vi đang nhìn hắn chằm chằm, tim đập thật nhanh.
_ Em sao vậy? Nhiệm vụ của chúng ta là gì thế?
Hải Anh quay lại nhìn Dương Vi thì thấy cô khẽ giật mình, gương mặt có chút bối rối. Cô lúng túng mở phong thư ra xem.
_ Bắt cá.
Hải Anh ngạc nhiên quay sang nhìn cô. Ngay cả Dương Vi, người đọc tên nhiệm vụ cũng giật mình nhìn lại vào tờ giấy. Bắt cá? Bọn họ làm sao biết bắt cá?
_ Ôi, thôi tiêu rồi.
Dương Vi muốn vò nát tờ giấy trong tay mà ném đi thật xa. Hái trái cây, kiếm củi, dựng lều thì cô dễ dàng thực hiện. Nhưng còn bắt cá, một việc cô chưa hề nhìn thấy hay trải qua. Làm sao có thể thực hiện. Hải Anh cũng sầu không kém gì Dương Vi. Dù cho hắn đã từng sống tại khu ổ chuột, mặc dù kiếm ăn khó khăn nhưng cũng không cần phải ra sông bắt cá. Về việc này, hắn không hề biết một tí nào cả.
_ Cũng không có cách nào khác. Cứ ra bờ sông đã. Biết đâu lúc đó lại tìm ra cách thì sao.
Hải Anh cất điện thoại vào hành lí của mình. Quyết định không mang theo vì thấy không cần thiết lắm. Sau đó hắn lấy bản đồ ra xác định vị trí rồi nắm tay Dương Vi kéo vào rừng.
_ Đi theo anh. Đừng để bị lạc.
Dương Vi nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau kia, gương mặt nóng bừng. Cô cứ thế bước đi theo phía sau Hải Anh, để hắn đi trước chắn cho những cành cây ngáng đường.
_ Mấy hôm nay em sao vậy? - Bỗng nhiên Hải Anh hỏi.
_ Em... em không sao.
_ Không sao thì tốt. Có gì không ổn phải báo.
Dùng dao chặt bớt vài cành cây ngáng đường, hai người càng tiến sâu vào rừng, rời xa địa điểm dựng trại.
_ Hình như từ chỗ chúng ta đến bờ sông còn xa lắm.
Nhìn lên hai vị trí được khoanh tròn trên bản đồ Dương Vi càng cảm thấy mờ mịt. Nếu cứ đi như thế này, đến bao giờ bọn họ mới đến nơi.
Đi được một đoạn, cả hai vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy hay bất kì tiếng trò chuyện nào xung quanh. Một không gian yên tĩnh đến lạ thường bao trùm lấy bọn họ, chỉ có tiếng bước chân cùng một vài tiếng động nhỏ do Hải Anh chặt bớt cảnh cây. Dương Vi bất giác rùng mình, sống lưng lạnh toát. Một tia bất an vô tình cuất hiện rồi nhanh chóng biến mất. Chỉ cần có bóng lưng vững chãi của chàng trai phía trước, chỉ cần hắn còn nắm tay cô dắt đi như thế cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Vì có Hải Anh ở đây rồi, vì có Shark ở đây rồi. Bất giác, Dương Vi càng đi gần Hải Anh hơn nữa.
Lúc bọn họ khởi hành là 2 giờ chiều. Dương Vi nhìn lại đồng hồ, đã là 4 giờ rưỡi. Vậy là bọ họ đã lang thang trong rừng 2 tiếng rưỡi. Nhưng lại sao vẫn chưa ngje được tiếng nước chảy. Ngay cả tiếng nói vọng lại từ xa cũng không. Dù cho bờ sông nằm khá xa nhưng cũng sẽ không tốn nhiều thời gian như vậy.
_ Có khi nào chúng ta bị lạc rồi không?
_ Có lẽ. Nhưng hy vọng là không.
Trong ánh mắt Hải Anh xuất hiện vài tia bất an. Nhưng hắn vội vàng trấn tĩnh. Hắn không phải chỉ có một mình. Hắn còn có người cần phải bảo vệ. Dương Vi không muốn hỏi thêm nữa, sợ làm Hải Anh thêm phân tâm. Cô chuyển từ vị trí phía sau sang bên cạnh hắn.
Đi được một lát nữa thì đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều. Ở trong rừng trời tối rất sớm. Chẳng mấy chốc không còn nhìn thấy ánh nắng qua kẽ lá nữa. Hải Anh đã bắt đầu nhận ra điều không ổn. Hắn bắt đầu hối hận vì không mang theo điện thoại. Những lúc như thế này, không liên lạc được với mọi người là điều nguy hiểm nhất.
_ Em có mang điện thoại không?
_ Điện thoại em hết pin nên để ở trại rồi.
Hải Anh cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bọn họ nhất định đã bị lạc, tệ hơn nữa là hoàn toàn bị cô lập trong rừng. Trời đang tối dần, nếu như không nhanh chóng thoát ra sẽ rất nguy hiểm. Hắn gỡ chiếc ba lô mình đang đeo trên vai xuống, tự tay mang nó lên vai Dương Vi.
_ Em đứng yên ở đây. Đừng đi đâu hết. Anh đi một chút rồi sẽ về.
_ Anh đi đâu?
_ Anh sẽ tìm xem có đường nào khác để thoát ra không. Chúng ta lạc rồi. Cho anh 15 phút, anh sẽ quay lại. Có chuyện thì la lên. Tự bảo vệ bản thân mình cho đến lúc anh về.
Hải Anh lấy trong balo ra một con dao lớn giống hệt cái đang cầm trên tay đặt vào tay Dương Vi. Cô nhìn con dao trong tay rồi lại nhìn lên Hải Anh. Cô cảm thấy không an toàn cho anh, và cả cô.
_ Anh...
_ Không sao đâu. Anh sẽ cẩn thận.
Hải Anh siết chặt tay Dương Vi như muốn trấn an cô rồi rẽ sang một hướng khác rời đi. Cứ khoảng 1 mét, hắn lại dùng dao chém vào thân cây để làm dấu.
Âm thanh dao chém vào thân cây mỗi lúc một nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Chỉ còn Dương Vi với không gian tĩnh lặng xung quanh. Cô bất an nhìn xung quanh một lượt. Không biết mọi người trong đoàn có phát hiện bọn họ không quay trở về rồi huy động người fdi tìm không. Cô hy vọng là có. Mong sao bọn họ nhanh đến.
Nhìn đồng hồ trên tay một lần nữa. Đã 20 phút trôi qua mà Hải Anh vẫn chưa quay trở lại. Dương Vi nhìn lên bầu trời nơi chỉ còn vài tia sáng yếu ớt qua kẽ lá. Trong lòng dấy lên cảm giác lo lắng và sợ hãi mãnh liệt. Cô sợ Hải Anh đã xảy ra chuyện. Dương Vi hít một hơi thật sâu, tay cầm chặt con dao mà hắn đã đưa. Tay còn lại kiểm tra lại túi quần. Cảm nhận được sự hiện diện của con dao găm quen thuộc vẫn mang theo bên mình, lúc này cô mới an tâm đi theo hướng hắn đã rời đi lúc nãy.
Dương Vi đi theo những vết chém trên thân cây mà Hải Anh đã để lại. Được một lúc thì cô không nhìn thấy vết chém nào nữa. Trong đầu cô không khỏi lo lắng, vì dao hắn lại không làm dấu nữa? Lúc này trời đã tối hơn trước. Dương Vi lấy đèn pin trong balo ra vừa định bật lên thì liền dừng lại. Nếu như Hải Anh đang gặp nguy hiểm ở phía trước, cô bật đèn chẳng may lại gây bất lợi cho hắn. Nghĩ vậy, Dương Vi không bật đèn pin lên mà chỉ cầm trong tay rồi bước đi thật chậm. Vừa đi cô vừa nhìn xuống đất. Dựa vào những cành cây có vết chặt rất mới để lần theo những dấu vết ít ỏi mà Hải Anh đã để lại.
Đi được một lúc, Dương Vi bỗng nghe tiếng động lạ phát ra gần đó. Trong lòng cô vô cùng mừng rỡ. Vừa định cất tiếng gọi Hải Anh thì miệng đã bị ai đó bịt chặt. Người đó giữ lấy hai tay Dương Vi kéo cô ra sau một gốc cây cổ thụ lớn, đặt cô dựa vào thân cây, người đó nhìn xuống Dương Vi, nhanh chóng ra hiệu cho cô im lặng.
Nhận ra ánh mắt cùng hơi thở quen thuộc. Tâm trạng Dương Vi dần thả lỏng. Lúc này Hải Anh mới từ từ buông tay ra. Qua lớp áo thun mỏng đã bị rách vài chỗ, cô thấy cả người hắn mồ hôi ướt đẫm, gương mặt căng thẳng tột độ.
Bỗng nhiên cả người Hải Anh dựa sát vào Dương Vi. Xung quanh phát ra một vài tiếng động và tiếng di chuyển. Cô nhìn sang liền thấy ba người đàn ông đang vác hai người khác tiến dần về phía hai người bọn cô. Nếu nhìn kĩ hơn một tí nữa có thể dễ dàng nhận ra rằng hai người nọ đã chết. Qua mỗi bước chân máu vẫn lặng lẽ rơi từng giọt xuống đất. Dừng lại ở một bụi cây, ba người đàn ông đặt hai cái xác xuống đất.
_ Ê mày, để ở đây ổn không? Bên cạnh là khu du lịch đấy.
_ Không sao đâu. Dù cho là khu du lịch đi nữa thì cũng ít ai sang khu rừng hoang bên cạnh này đâu. Có lẽ ít nhất là vài tháng nữa mới tìm thấy. Khi đó chúng ta đã an toàn rồi.
_ Nhưng mà có người đã nhìn thấy chúng ta.
_ Tao nghĩ nó chưa chạy xa đâu. Sẽ sớm được xử lí thôi.
Ba người đàn ông vừa tìm cách che giấu hai cái xác vừa trò chuyện. Dương Vi nghe xong mặt trắng bệch. Cô ngước lên nhìn Hải Anh liền nhận được cái gật đầu xác nhận của hắn.
Ba gã đàn ông đang lấp xác bỗng dưng nhìn thấy một tia sáng lóe lên gần đó. Nó phát ra từ con dao Dương Vi đang cầm trên tay.
_ Ai?
Một người rọi đèn pin về nơi hai người đang trốn. Hải Anh không nói nhiều lập tức nắm tay Dương Vi kéo cô chạy trốn. Cả hai quay lại con đường cũ ban đầu. Vì lúc đầu Hải Anh đã đi qua một lần nên hắn đã chặt bớt các nhánh cây cản đường nên lúc này việc di chuyển không mấy khó khăn.
Hai người chỉ biết lao đầu về phía trước không xác định được phương hướng. Phía sau là sự đuổi theo của ba người đàn ông. Từng cành cây nhọn sượt qua cả hai, khiến cho quần áo bọn họ đều rách một vài chỗ. Tay chân xuất hiện vài vết trầy xước. Nhưng cả hai vẫn không dừng lại.
Dương Vi có khả năng chạy rất lâu và khá nhanh. Hải Anh cũng không kém nhưng sức lực bọn họ không khỏe và dẻo dai như va người đàn ông trưởng thành nên khoảng cách rất nhanh đã bị rút ngắn. Thấy khoảng cách vừa đủ, một người đàn ông vung dao lên định chém xuống Dương Vi.
Nhìn ánh sáng lóe lên trong đêm. Hải Anh kéo mạnh tay Dương Vi, lôi cô về phía mình rồi xoay người ôm cô vào lòng để cho lưỡi dao lạnh ngắt chém ngang cánh tay mình.
Ba người đàn ông chắc chắn rằng sẽ chém trúng Dương Vi rồi bắt được cả hai nên đã giảm tốc độ so với ban đầu. Nhưng hành động bất ngờ của Hải Anh khiến bọn họ trở tay không kịp. Người nhận nhát dao đó là hắn chứ không phải là Dương Vi. Sau đó cả hai vẫn tiếp tục chạy, thậm chí còn tăng tốc so với lúc trước nên nhanh chóng đã biến mất trong bóng tối.
Bọn họ lại chạy theo một đoạn nữa rồi dừng. Không tìm thấy. Hải Anh và Dương Vi hoàn toàn biến mất. Bị bóng tối che khuất, lại thêm cành cây rậm rạp, không có tiếng động nào vang lên xung quanh khiến bọn họ không thể nào tiếp tục tìm kiếm. Ba người lúc này mới lấy đèn pin ra kiểm tra mọi thứ xung quanh.
_ Tụi nó biến đâu mất rồi? Không tìm thấy nữa. Nếu để chúng thoát ra ngoài chúng ta sẽ tiêu đời.
_ Không đâu. Một đứa bị thương rồi. Hơn nữa tao nghĩ tụi nó là mấy đứa học sinh bên khu kia đi lạc sang đây. Đã bị lạc rồi sẽ không tìm được đường ra đâu. Vì thế quay về đã. Trời sáng rồi tìm tiếp.
Nhận thấy lời nói của người này khá hợp lí. Hai tên kia cũng không lo lắng nữa mà bắt đầu rời đi. Đợi cho đến khi bọ họ đi xa, Dương Vi mới nhanh chóng lấy đồ trong balo ra sát trùng vết thương rồi băng bó lại cho Hải Anh.
_ Sao anh lại làm thế hả? Sao lại đỡ cho em?
Dương Vi vừa nói vừa khóc. Cô vừa vung tay lên muốn đánh Hải Anh cho đỡ giận thì cơ thể liền bị mất thằng bằng, suýt ngã khỏi cành cây. Hải Anh thấy thế nhanh tay giữ Dương Vi lại. Vòng tay qua eo cô, kéo cô ngồi sát vào mình.
Hải Anh vén vài sợi tóc mái lòa xòa trước mắt Dương Vi ra phía sau, lau đi vài giọt lệ trên khóe mắt. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy lo lắng và nghiêm túc nhất từ trước đến giờ.
Hải Anh kéo Dương Vi lại gần mình, đặt một nụ hôn lên trán cô rồi ôm chặt cô vào lòng.
_ Vì anh lo lắng cho em, được chưa?
Nhận được câu trả lời này Dương Vi phải bất động mất một lúc lâu sau mới ngước lên nhìn Hải Anh. Đôi mắt đó đang nhìn cô. Rất nghiêm túc, rất chân thành, khiến trái tim Dương Vi rung động mãnh liệt. Cô chỉ biết dựa vào bờ ngực vững chãi kia im lặng nghe từng nhịp tim đập trật nhịp của người con trai kia. Không chỉ hắn, mà cô cũng vậy.
Một lát sau, Hải Anh nhảy xuống cây rồi đỡ Dương Vi xuống sau. Lúc nãy trong tình huống nguy cấp, hắn một tay ôm Dương Vi, một tay bám chặt một sợi dây leo để đu lên một cành cây cổ thụ lớn và vững chắc. Cả hai chỉ biết ngồi im lặng trên đó để chờ nguy hiểm đi qua.
_ Không biết có chỗ nào để qua đêm không? Chứ ở trong rừng như thế này không an toàn chút nào.
Hải Anh vừa đi vừa lẩm bẩm. Bên cạnh Dương Vi vẫn không lên tiếng. Cô cần thời gian để khiến cảm xúc của mình bình ổn trở lại.
Bỗng dưng trước mắt bọn họ xuất hiện một ngôi nhà gỗ nhỏ. Hải Anh nhíu mày quan sát. Tại sao ở một nơi như thế này lại có một căn nhà?
_ Có khi nào là nơi ở của bọn lúc nãy không? - Dương Vi nghi ngờ.
_ Không phải. Bọn chúng là người bên ngoài vào đây bàn chuyện làm ăn nhưng mà vì xích mích nên mới động thủ với nhau. Ngôi nhà này không phải của bọn chúng. Nhưng dù như thế nào đi nữa. Chúng ta cũng phải ở đó đêm nay.
Hải Anh đẩy cửa vào trước. Bên trong trống không, không có bất kì bàn ghế hay đồ dùng nào. Hắn khép hờ cánh cửa rồi dùng đèn pin để xem xét mọi thứ xung quanh. Cảm thấy tình hình tạm ổn, Hải Anh chọn một góc tương đối sạch sẽ ngồi xuống, dựa vào tường.
_ Đến đây đi.
Hải Anh vẫy vẫy tay. Ngay lúc Dương Vi vừa bước đến, hắn đã kéo cô ngồi xuống trước ngực mình. Để cô hoàn toàn dựa vào người hắn.
_ 10 giờ rồi. Chúng ta nghỉ ngơi một lát. Đợi gần sáng rồi đi tìm mọi người.
Dương Vi gật đầu. Cô hơi ngại nên chỉ dám ngồi phía trước người hắn, không dám dựa ra phía sau. Không khí xung quanh bắt đầu lạnh dần. Cả hai chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, không đủ để chịu lạnh hết đêm nay.
Hải Anh lấy trong balo ra một thanh kẹo bạc hà. Nhét vào tay Dương Vi một nửa. Còn bản thân mình cũng tự động ăn vào một viên. Cô bỏ viên kẹo vào miệng. Vị the cay của bạc hà xộc lên mũi, giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Hải Anh không tự chủ mà kéo cô dựa vào mình, vòng hai tay ôm lấy Dương Vi.
_ Anh sẽ đau đấy.
_ Anh không đau. Nhưng em sẽ lạnh. Nên để yên vậy đi.
Dương Vi không cãi được nữa nên ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay ấm áp của Hải Anh. Dù nhiệt độ xung quanh dần xuống thấp nhưng bọn họ không ai cảm thấy lạnh. Bởi vì được trong vòng tay người mình yêu đã là ấm áp nhất rồi. Dương Vi xoa xoa hai lòng bàn tay rồi áp lên hai má Hải Anh khiến hắn sững sờ. Hành động này...
_ Cho anh đỡ lạnh.
_ Ừ. Ấm lắm.
Bên ngoài là một không gian yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng tim đập trật nhịp của hai người. Trời một lúc một khuya. Dương Vi mệt rã người. Hai mắt cô không mở nổi nữa nhưng vẫn cố gắng. Cô rất sợ.
_ Em sợ quá.
Hải Anh xoa xoa lưng Dương Vi. Ôm chặt cô hơn nữa. Hắn hơi tựa cằm vào đỉnh cô thì thầm rất nhẹ.
_ Đừng sợ, dù có chuyện gì xảy ra anh cũng bảo vệ em.
Khóe mắt Dương Vi ươn ướt. Cô úp mặt vào ngực Hải Anh, lặng lẽ khóc. Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, những gì hắn đã làm cho cô, tim Dương Vi khẽ nhói đau. Cô đau vì điều gì? Vì hạnh phúc hay vì đau lòng. Dương Vi cũng không rõ nữa. Hai mắt cô khẽ nhắm lại, không thể cố gắng tỉnh táo được nữa.
_ Vì sao anh lại làm tất cả những chuyện này?
Trong trạng thái mơ màng, nửa mơ nửa tỉnh. Dương Vi nghe được một câu trả lời rất nhỏ, tựa như cơn gió lạnh thoảng qua. Hư vô, không hề tồn tại.
_ Bởi vì anh yêu em.
Dương Vi hơi mỉm cười, giọt lệ trên khóe mắt chưa khô. Cô chìm vào giấc ngủ muộn mành trong vòng tay ấm áp.