Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cố An Ninh vẫn thường mơ về Bạch Thuật Bắc, nhưng đã hơn một năm rồi bọn họ không hề gặp nhau lấy một lần, dù gần như vậy, dù cùng thành phố, nhưng thực sự chưa từng gặp lại. Giờ nhìn người đó vẫn cảm thấy hồi hộp, giống như là người bước ra từ trong mộng của bản thân vậy.
Ngoài những giấc mơ thì cô hiếm khi nhớ lại quá khứ vì sợ rằng nhớ lại sẽ buồn tiếc những thứ đã mất, mà so với hoàn cảnh của mình bây giờ cô đúng là không chịu được.
Cố An Ninh không có thời gian để nghĩ lại xem Thiệu Đình thực sự quên hay cố ý khiến cô cảm thấy nhục nhã, mọi suy nghĩ của cô đều tập trung vào đôi nam nữ ở trước cửa. Ánh đèn chói mắt như phủ lên họ một quầng sáng rực rỡ, mà cô thì chỉ có thể đóng vai phụ chú hề trong bóng tối.
Cánh tay bên hông cô nóng rực nhưng trong lòng lại băng giá, cả người bị nóng lạnh giày vò đến rối loạn cho đến khi ánh mắt của cô gặp ánh mắt người phụ nữ kia.
Xấu hổ, đó chính là cảm giác mỗi lần Cố An Ninh đối mặt với Lâm Vãn Thu.
Cô luôn luôn nhớ rõ ngày đầu bọn họ gặp nhau, khi đó cô còn là tiểu cô nương ngây ngô thẹn thùng, là con thiên nga trắng cao cao tại thượng. Chỉ có thể nói rằng trong cuộc sống, không ai biết trước điều gì. Tình hình hiện tại của họ cũng khá ngại ngùng.
Bạch Thuật Bắc bên cạnh Lâm Vãn Thu cũng đã nhận ra cô, vẻ do dự thoáng qua trên mặt anh khiến lòng cô nhói đau. Họ đi về phía cô, trông rất hạnh phúc.
“Cố tiểu thư”. Lâm Vãn Thu trước giờ vẫn vậy, ngoan ngoan nhu thuận dịu dàng, lúc nói chuyện gò má còn hơi ửng đỏ.
Cố An Ninh mỉm cười chào, biểu hiện không chê vào đâu được, ánh mắt thong thả nhìn sang người đàn ông bên cạnh, người này và người trong trí nhớ mình có chút khác biệt, nhưng vẫn là dáng vẻ anh khí bừng bừng phấn chấn đó.
Bạch Thuật Bắc chủ động lên tiếng: “An Ninh”
Lời nói này…cũng giống với trong trí nhớ. Cố An Ninh khép hờ mắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Đã lâu không gặp, Thuật Bắc”
Thiệu Đình vẫn đang ở cạnh, cô không dám thể hiện rõ ràng, cảm xúc đều được che giấu cẩn thận, đàn ông đều có thói hư tật xấu, cho dù không thích thì vẫn có thói chiếm hữu.
Tuy nhiên, sự run rẩy của cô vẫn bị Thiệu Đình phát hiện. Hắn lạnh lùng nói: “An Ninh, không giới thiệu anh à?”
Bạch Thuật Bắc nhìn Thiệu Đình, có chút bất ngờ, nhưng cũng là người từng trải nên mọi việc đều rất cẩn thận, nghe Cố An Ninh giới thiệu xong thì chỉ nói: “Nghe danh đã lâu”
Thiệu Đình tiếp tục khoác vẻ dối trá, tiếp tục hàn huyên với Bạch Thuật Bắc, nhưng Cố An Ninh do dự một chút rồi mới giới thiệu mối quan hệ của hai người bọn họ: “Bạn của em”
Cô thật sự không biết nên giới thiệu như thế nào, bạn trai, tình nhân, hay kim chủ? Hình như chẳng hình tượng nào phù hợp với Thiệu Đình.
Câu nói này khiến người đàn ông bên cạnh mất hứng, Cố An Ninh cảm nhận được rõ ràng hắn dùng tay bóp hông cô rất mạnh. Cô đau đến méo mặt nhưng vẫn phải cố ra vẻ vui vẻ hoàn mỹ trước người đối diện.
Mối quan hệ của bốn người không được tự nhiên. Lâm Vãn Thu tùy ý nói với cô vài câu, Thiệu Đình và Bạch Thuật Bắc có vẻ không thể nói gì thêm nữa.
“An Ninh”. Bạch Thuật Bắc nhìn cô, ánh mắt phức tạp, dò xét vẻ mặt cô cẩn thận, sau đó mặt giãn ra, nói có vẻ trấn an: “Có thời gian thì cùng nhau ăn cơm”
Cố An Ninh đồng ý qua loa, cũng may Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu không ở đó lâu hơn. Sau khi xuất ngũ, Bạch Thuật Bắc làm kinh doanh có vẻ thuận buồm xuôi gió, Cố An Ninh phát hiện ra mình không hiểu rõ người đàn ông này, dáng vẻ này không hề quen thuộc với cô nữa…
Chờ bọn họ đi rất xa rồi, Thiệu Đình mới nói: “Luyến tiếc?”
Hắn vừa nói xong, Cố An Ninh đã cảm thấy xung quanh lạnh toát, cô chậm rãi nhìn đi chỗ khác, nắm chặt ví: “Bọn họ nhìn rất hạnh phúc”
Thiệu Đình nhìn cô một cái, có vẻ suy nghĩ, nói: “Hạnh phúc do chính mình tranh thủ, người bị động nhất định sẽ thất bại”
Cố An Ninh mờ mịt nhìn hắn, hắn lại lãnh đạm quay lưng về phía cô; cảm giác như trong lời hắn có ý gì đó.
Cả đêm ngoan ngoãn theo sát Thiệu Đình nhưng tâm tư lại bay đi đâu mất, Cố An Ninh vô ý nhiều lần va vào lưng Thiệu Đình nhưng hắn không ý kiến gì.
“Mệt mỏi thì ra ngoài hít thở không đi”. Thiệu Đình hiếm hoi nói được một câu quan tâm. Cố An Ninh được đặc xá, vội vàng đi ra ngoài.
Cố An Ninh chỉ cảm nhận được sự chế giễu vây quanh mình. Cô chạy đến tầng trên cùng, lấy tay che mắt lại.
Gió trên boong rất to, da cô đã có cảm giác dính dớp mằn mặn nhưng cô không hề muốn quay xuống. Tiếng nhạc phiêu lãng ẩn hiện, xiêm y xoay tròn, âm thanh rì rầm, tất cả đều không thuộc về cô.
Cố An Ninh lau nước mắt trên mặt, hít mũi thật mạnh; từ lâu cô đã hiểu rằng cô phải dứt bỏ quá khứ, sau đó cứu bố ra rồi ra đi. Khi đó, bất kể Bạch Thuật Bắc hay Thiệu Đình, tất cả đều sẽ là quá khứ.
---
Phía sau có người đang lên. Cố An Ninh đã quen với tiếng bước chân của hắn, hoặc là khí quanh người hắn quá mạnh mẽ, chỉ cần tới gần một chút là đã cảm nhận được sự xâm lược.
Cô vội vàng tỏ ra bình thường, đợi Thiệu Đình đến gần mình thì mọi bi thương đã được giấu kín: “Sao lại ra đây?”
Giọng nói cũng bình thường, có lẽ hắn không nghi ngờ gì, hai tay hắn ôm chặt lấy cô, bàn tay vuốt ve bụng phẳng: “Trong đó chán chết, không có em không thú vị”
Cố An Ninh ngẩn ra, không nói gì.
Thiệu Đình nghiêng mặt, cọ má vào má cô: “Nhìn dáng vẻ em cố nén bi thương hay ho hơn mấy bản mặt a dua nịnh hót trong kia nhiều”
Cố An Ninh nhẫn nhịn: “Tôi không hiểu anh nói gì”
Mà giống như trêu ngươi, Bạch Thuật Bắc và Lâm Vãn Thu cũng xuất hiện ở đầu thuyền, bọn họ dựa vào nhau cười đùa, dù ở rất xa nhưng Cố An Ninh vẫn cảm thấy co quắp, chỉ muốn bỏ chạy.
“Đi đâu?”. Thiệu Đình kéo cô lại. Thân hình gầy yếu của cô hung hăng đập vào ngực hắn, nơi đó rất rắn chắc và đầy cơ bắp nhưng hắn mặc lễ phục lại chẳng thấy chút nào. Hắn nhẹ nhàng khoan khoái phả hơi lên vầng trán cô, nhỏ giọng: “Chúng ta chưa làm ở đây, hôm nay thử xem”
Cố An Ninh gần như cầu xin, ngẩng đầu lên: “Đi chỗ khác đi?”
Thiệu Đình không nói lời nào, nhìn cô giận dữ, khiến cô cảm thấy áp lực.
Cố An Ninh cắn chặt môi dưới, nước mắt vòng quanh: “Tôi biết hôm nay tôi biểu hiện không tốt, sau này sẽ không thế nữa. Anh phạt tôi như thế nào cũng được, chỉ cần không phải ở đây”
Thiệu Đình chậm chạp không cử động, tay nắm cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lên, ánh mắt có vẻ khó chịu: “Em còn thương hắn?”
Nên trả lời thế nào đây? Nói thật hay nói dối, Cố An Ninh cảm thấy mình nói gì cũng không thể làm Thiệu Đình vừa lòng.
Đôi mắt trong suốt của cô nhìn Thiệu Đình: “Lần đầu tôi yêu một người. Tôi không có cách thu hồi tình cảm nhanh thế được.”
Thiệu Đình cười mỉa, lúc lâu sau mới cúi người xuống, cắn mạnh môi cô một cái, đúng là cắn!
Môi mềm bị hắn lôi kéo cọ xát vào hàm răng, tiếp theo, ngón tay lạnh buốt không báo trước, chui vào lễ phục siêu ngắn bên dưới…
Cố An Ninh giật mình, không dám kêu lên, giãy dụa kháng cự: “Thiệu Đình, có người thấy bây giờ”
“Sợ Bạch Thuật Bắc thấy? Em cảm thấy hắn sẽ giúp em à, có muốn tôi giúp em một tay luôn không?”
Cố An Ninh hai mắt mở to, không dám lộn xộn, cô biết Thiệu Đình có thể làm được chuyện vô sỉ như thế, người đàn ông này như thế nào cô lại chẳng rõ quá đi.
Cuối cùng cô đầu hàng trong lồng ngực hắn, để hắn tùy ý.
Thiệu Đình quả nhiên hài lòng, ngón tay đã ngang ngược chen vào chỗ ấy khô khốc, giống như muốn xé rách toạc nó ra, không ngừng xâm nhập vào bên trong, ép chặt, khiến cô đau đến tái mặt.
Hắn đưa tay qua cổ áo chữ V, bên dưới đã cứng, Cố An Ninh đờ người. Hắn còn nói làm cô thấy ngượng: “Bảo bối, em dần quen với tôi rồi, mấy vết này sâu thế”
Cố An Ninh cuối cùng cũng khóc, móng tay bấm sâu vào lưng hắn: “Xin anh, đừng nói nữa”
Thiệu Đình cũng cảm thấy khó chịu, tại nơi ấy của cô vội vàng gảy vài cái, không đùa giỡn như trước, cởi quần tiến vào.
Bọn họ ở tầng thượng không người, đêm nay thời tiết không đẹp lắm, xa xa có mây đen, ngọn đèn chiếu xuống tầng dưới. Hai người giấu mình trong bóng đêm làm tình, người đàn ông cô yêu lại đang cười với người phụ nữ khác.
Nụ cười của anh tỏa ra vầng sáng ấm áp, soi vào Cố An Ninh. Cô chưa bao giờ tuyệt vọng như thế, việc bị ép buộc với sự thật vô cùng xấu hổ này khiến thần kinh cô dường như đã bị phá hủy toàn bộ.
Cô luôn biết rằng Bạch Thuật Bắc không thuộc về mình, sao Thiệu Đình cứ phải làm thế này để bức cô?
Hắn ra vào đến khi nơi đó của cô sưng lên, suýt thì cô kêu ra tiếng, may mà kịp che miệng, Thiệu Đình cười khẽ châm chọc: “Em nói xem Bạch Thuật Bắc có biết chuyện chúng ta quan hệ không?”
Ngón tay lạnh buốt khẽ lướt qua cổ, chạm vào những vết cắn: “Những dấu vết này hẳn hắn đã thấy rồi. Thật đáng tiếc, An Ninh, trong lòng hắn, em chẳng còn là tiểu cô nương đơn thuần kia nữa. Mỗi ngày xem báo đều có tin em dây dưa với đàn ông đã có vợ, trên người lại nhiều vết như thế này…”
Cố An Ninh càng khóc nhiều hơn, nước mắt tràn ra, thân thể theo động tác của hắn mà kịch liệt xóc nảy.
Cô thấp hơn Thiệu Đình rất nhiều, cho dù đi giày cao gót cũng vẫn phải nhón chân, chân vừa căng vừa đau, chỗ đó lại bị vật cứng phát sợ ra vào liên tục khiến người run rẩy.
Thiệu Đình rất khỏe, chỉ đẩy vài cái cũng khiến cô suýt ngã sấp xuống, cả người gần như nằm sấp lên lan can tầng thượng.
Thiệu Đình tay siết chặt eo cô, tư thế đứng thẳng này rất khó vào, không có dầu bôi trơn, nhưng lại càng chặt, thịt non bốn phía bao chặt lấy của hắn.
Thiệu Đình nhấc một chân của An Ninh lên, tất chân đã bị rách ở đầu gối, giày cao gót đu đưa như sắp rơi.
Lúc bắt đầu Thiệu Đình cũng không cảm thấy thoải mái, nhưng nhìn khóe mắt ươn ướt của cô, tính dục lại nổi lên, vật đó căng hơn, tràn ngập trong cơ thể cô.
Cố An Ninh bị đặt ở lan can thì bụng khó chịu, vật đó cứ ra vào làm cô thấy trướng nhức, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy bóng hai người cười nói phía xa.
Cô vội vàng cúi đầu xuống, ngón tay tái nhợt bám chặt vào lan can.
Thiệu Đình hôn chiếc cổ đầy mồ hôi của cô, tay nắm cằm cô ép nhìn về phía hai người đó: “Tôi nói rồi, lúc tôi đau, tôi không muốn người khác vui vẻ”
Lời này giống như một gáo nước lạnh tạt vào trái tim Cố An Ninh. Có sao, sao cô có thể quên rằng Thiệu Đình xấu xa thế nào, hoàn toàn không giống dáng vẻ ngụy trang lương thiện, chịu thiệt thòi, không đánh trả kia…