Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Máu Trong Tim
  3. Chương 27
Trước /77 Sau

Máu Trong Tim

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Sống trên đất Mỹ vài năm cũng đã đi mua sắm nhiều lần nhưng chưa khi nào dám vào trung tâm thương mại lớn như vậy. Đang mãi mê đứng nhìn tòa nhà cao chọc trời thì lão Vương lên tiếng.

_Cô định ko vào.

_Có chứ...

Thiên Vương cho hai tay vào túi quần bước đi trước tôi vội vàng chạy phía sau a ta. Mọi người nhìn thấy a ta thì bắt đầu xúm lại bàn tán.

_A ta trông đẹp trai thật.

_Vừa đẹp trai lại lạnh lùng.

_Ước gì mình có người yêu đẹp trai như thế.

Đi được một đoạn tôi vẫn còn nghe tiếng bàn tán của bọn họ vang lên phía sau lưng thì bĩu môi.

_Có cần làm quá lên vậy ko.

_á... Đang đi a ta bất ngờ dừng lại khiến đầu tôi đập vào lưng a ta, đưa tay lên xoa xoa cái đầu của mình cau có nhìn a ta tôi làu bàu.

_Đang yên đang lành a đứng lại làm gì.

Lão Vương đi lại ngồi xuống chiếc ghế sofa hất mặt về trước.

_Cô nhìn đi...

Tôi nhìn theo hướng a ta chỉ thì thấy phía trước đã là shop thời trang liền cúi mặt xuống đất ko nói thêm gì. Nhân viên thấy bọn tôi đến thì nhanh chóng đi ra chào hỏi, họ ko thèm liếc nhìn tôi lấy một cái, mấy cô nhân viên cứ đi lại chỗ mặt lão Vương,một cô đưa tay mình vuốt mái tóc ra sau để lộ xương vai đầy quyến rũ bước lên trước mặt a ta.

_Chào mừng quý khách. Chúng tôi có thể giúp gì cho a.

Lão Vương ko thèm nhìn mấy cô ta lấy một lần mà quay sang nhìn tôi rồi nói.

_Lựa cho cô ta.

Nhân viên quay sang tôi,bọn họ nhìn tôi bằng cái nhìn khinh thường rồi nhìn nhau miệng lẩm bẩm.

_Cô ta nhìn vậy mà có người yêu đẹp trai thế nhỉ.

Một nhân viên khác đi lại đánh nhẹ lên vai cô gái vừa nói.

_Thôi đưa cô ta vào chọn đồ đi. Kẻo quản lý lại mắng.

Bọn họ đi lại chỗ tôi giả vờ tỏ ra mến khách.

_Em chào chị. Mời chị vào trong.

Tôi quay sang nhìn Lão Vương thì a ta gật đầu. Đi theo mấy nhân viên vào bên trong, bọn họ chỉ tay về các bộ quần áo được treo trên sào rồi quay sang tôi.

_Chị thích mẫu nào cứ nói với bọn em. Bọn em sẽ lấy để c thử.

Tôi đi lại xem một lượt rồi chọn cho mình 2 chiếc váy.

_Phòng thử ở đâu vậy ạ.

_Chị đi theo e.

Nhân viên đưa tôi đến phòng thử tôi vào trong còn cô ta thì đứng ở ngoài. Bọn họ bắt đầu xúm lại bàn tán.

_Nhìn cô ta chẳng hợp với a ấy tí nào.

_Thời buổi nào rồi mà lựa váy cứ kín cổng cao tường thế chứ.

_Mặc váy thì phải sexy mới đẹp đúng là đồ nhà quê.

Bọn họ xì xầm,to nhỏ bên ngoài chắc bọn họ nghĩ họ nói nhỏ vậy tôi sẽ ko nghe đâu nhưng thật ko ngờ tôi lại nghe thấy hết. Sau khi thử xong tôi đi ra, đặt đồ lên tay một cô nhân viên.

_Tôi lấy cái này.

_Vâng. Chị đợi e chút.

Bọn họ quay người chuẩn bị rời đi thì tôi gọi.

_Khoan đã. Tôi muốn lựa thêm.

_Vâng. Chị cứ thoải mái ạ.

Tôi lại tiếp tục lượn lờ chọn thêm vài bộ được treo trên cao.

_Lấy cái kia, cái kia với cái kia nữa cho tôi.

_Vâng. Chị đợi bọn e chút.

Bọn họ chia nhau hì hục lấy cây sào treo đồ lấy mấy mẫu mà tôi chọn đến vã cả mồ hôi đưa cho tôi.

_Đây ạ. Chị vào thử đi.

Tôi cầm lấy đưa lên xem rồi lại đặt vào tay bọn họ.

_Thôi tôi lấy hai chiếc váy kia được rồi. Ko muốn lấy nữa.

Bọn họ nhìn tôi trông bộ dạng cũng tức giận lắm vì tôi toàn bắt bọn họ lấy ở trên cao xuống cho thử nhưng biết phải làm sao vì tôi là khách mà. Nhìn mặt bọn họ trong lòng tôi cười thầm " xỉa xói chị ko dễ đâu e".

Quay người tôi ra chỗ Lão Vương, a ta đang chăm chú đọc gì đó trên báo thấy tôi ra liền gấp lại.

_Xong rồi à.

_Vâng. A trả tiền giúp tôi, tiền trong tài khoản tôi hết rồi khi nào mẹ chuyển tiền sang tôi sẽ trả lại.

A ta im lặng nhìn tôi bằng ánh mắt khác mọi ngày, dường như trong ánh mắt ấy có chút thương xót.

_Đồ của cô đây.

Nhân viên đưa túi đồ ra trước mặt, tôi đưa tay nhận lấy nó. Lão Vương liếc mắt nhìn túi đồ rồi nhìn tôi.

_Sao ít vậy.

Tôi cười cười nhìn a ta.

_Đồ của tôi nhiều lắm rồi. Tôi chỉ mua tạm hai bộ để mặc thôi.

Lão Vương ko nói gì cứ thế đi thẳng vào shop, ngồi đợi mà tôi ko khỏi thắc mắc, rõ ràng là shop đồ nữ mà a ta vào đó làm gì ko biết.

Một lúc sau Lão Vương đi ra theo sau là hai cô nhân viên tay cầm túi lớn túi nhỏ đưa cho tôi.

_Đồ của chị đây.

Tôi há hốc mồm nhìn đống đồ đưa trước mặt mình kinh ngạc.

_A mua luôn cả shop của người ta hả. Tôi ko cần nhiều vậy đâu.

Lão Vương ko trả lời a ta bước thẳng ra hướng cửa ra vào. Tôi vội nhận lấy mấy túi đồ từ tay nhân viên chạy theo phía sau a ta.

_A cầm giúp tôi với...

Khi vừa ra đến cửa thì cũng là lúc trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đưa tin.

_Giám đốc công ty xuất nhập khẩu Việt Hương người đang dính liếu nghi án tàng trữ trái phép chất ma tuy bà Võ Thu Hương.....

Nghe thấy tên mẹ mình tôi đứng lại ngước mắt lên màn hình tập trung xem họ nói gì. Lão Vương đi lại nắm lấy tay tôi kéo đi.

_Về thôi.

Tôi quay lại nhìn a ta.

_Đợi đã xem có tin gì mới ko...

Trên màn hình biên tập viên vẫn tiếp tục nói.

Bà Hương vừa qua đời vào tối ngày hôm qua theo giờ địa phương, theo thông tin ghi nhận tại bệnh viện thì bà ấy qua đời vì ngã trong tolec làm xảy thai ko được cấp cứu kịp thời dẫn đến băng huyết mà chết.

Những chiếc túi đồ trên tay rơi xuống đất, tôi ngồi xuống ôm lấy mặt của mình mà òa khóc gọi hai tiếng " mẹ ơi".

Cuộc đời sao lại nghiệt ngã với tôi thế này. Vết thương kia chưa lành thì lại bị một vết thương mới. Tôi lắc đầu miệng lẩm bẩm.

_ Tại sao... Tại sao mọi thứ cứ liên tiếp xảy ra với tôi như vậy cơ chứ.

***

Nhìn Lệ ngồi khóc như vậy ko hiểu sao trong lòng Lão Vương lại cảm thấy khó chịu,a ta đi lại khom người bế bổng Lệ lên. Đặt cô ta vào xe rồi quay lại nhặt mấy túi đồ sau đó ngồi vào ghế lái nhấn ga chạy đi.

Trong khoan xe yên ắng chỉ còn lại tiếng khóc đầy đau xót của tôi. Lão Vương ngồi bên cạnh tuyệt đối ko nói một lời nào cứ thế mà im lặng.

Chẳng có nỗi đau nào sánh bằng nỗi đau khi mất đi người thân của mình mà người ấy lại là người đã sinh ra tôi. Đã từng có ai đó nói với tôi rằng " hãy sống vì người sinh ra mình và người mình sinh ra". Giờ đây mẹ đã ko còn vậy sống để vì ai bây giờ. Những kỉ niệm thời thơ bé ùa về.

Bà Hương tay cầm chiếc lược nhẹ nhàng chải lại mái tóc cho con gái nhỏ bé của mình.

_Mẹ chải tóc con có đau ko.

_Dạ ko ạ.

_Hôm nay đi khai giảng năm học đầu tiên con phải ngoan nhé.

_Vâng ạ.

Cũng như bao đứa trẻ khác bà Hương cũng nắm tay con gái mình cùng cô bé bước những bước đầu tiên đến trường. Mọi thứ ở đây thật lạ lẫm, đứa bé sợ hãi chỉ biết ôm lấy chân mẹ mà khóc. Bà Hương ngồi xuống ôm lấy con vào lòng,đưa bàn tay xoa xoa chiếc lưng nhỏ xíu nằm trọn trong lòng mình.

_Con lớn rồi phải đi học như các bạn sau này mới có thể nuôi bố, mẹ chứ. Ngoan nào chiều về mẹ sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi.

Đứa trẻ bỏ tay ra khỏi người mẹ đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn, giọng nói mếu máo.

_ Chiều mẹ đến đón con sớm nhé.

Bà Hương đưa tay vuốt lấy mái tóc đã được bà thắt bím gọn gàng,mỉm cười nhìn con gái gật đầu.

_Ừ. Chiều mẹ sẽ đến sớm để đón con. Giờ thì vào lớp với các bạn nhé, cô giáo đang đứng đợi con kìa.

Cô bé gật đầu quay người đi lại chỗ cô giáo vừa đi vừa quay đầu lại nhìn mẹ cho đến khi vào lớp.

Buổi chiều bà Hương đến trường rất sớm để đón con gái của mình. Tay cầm chiếc cặp, tay nắm lấy tay Lệ cả hai mẹ con ra xe trở về nhà.

_Hai mẹ con mình đi tắm thôi.

Bà Hương nắm lấy tay con gái lên lầu lấy quần áo đi vào tolec. Hai mẹ con ngồi trong bồn tắm tát nước qua lại rồi cười đùa vui vẻ.

_Vào nhà thôi.

Quảng cáo
Trước /77 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Định Mệnh Trái Ngang Anh Yêu Em!

Copyright © 2022 - MTruyện.net