Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nhan
Khúc Yên trở lại phòng ngủ của mình xem xét tư liệu thế giới này thật cẩn thận thêm một lần.
Không có sơ hở!
Nguyên bản trong nội dung cốt truyện là con đường nam chính nghịch tập báo thù phục quốc.
Hắn một đường gặp thần giết thần gặp phật giết phật, sau khi diệt Bắc triều lại đem Lương Quốc và Trần Quốc hai bên đông tây thu làm nước phụ thuộc, xưng đế thống nhất giang sơn.
Ý chí của hắn kiên cường như sắt thép, không ai có thể lay động.
Mãi đến cuối cùng ngay cả một phi tử hắn cũng không nạp, cả đời không lập hậu, hậu cung hiu quạnh.
Có thể thấy được tâm trí hắn kiên định cỡ nào, không dùng sắc đẹp mê hoặc được.
"Tiểu Thất, nội dung cốt truyện thế giới này không có nữ chính sao?" Khúc Yên gọi trợ thủ hệ thống Tiểu Thất ra.
"Kí chủ, thế giới này không có nữ chính." Tiểu Thất trả lời.
Khúc Yên nhức đầu.
Quá khó khăn........
Mỹ nhân kế nhất định là không thể thực hiện được, tận lực đối tốt với hắn càng không được, hắn tuyệt đối không có khả năng tin tưởng.
Trong lòng hắn bây giờ nhất định đang suy nghĩ tùy thời g.iết ch.ết cô.
"Khởi bẩm công chúa, thái y bên kia hồi đáp, đã trị thương bó thuốc cho tên nô lệ kia.
Nếu muốn toàn bộ vết thương khỏi hẳn, e rằng cần 3 tháng." Một thị vệ tiến lên báo.
"Đã biết, đi xuống đi." Khúc Yên nghĩ nghĩ, lại nói, "Chờ đã, ngươi mang bản công chúa đi qua nhìn một chút."
"Vâng, công chúa."
Phủ công chúa chiếm diện tích rất rộng, ban công đình các, cầu nhỏ suối trong, phong quang tễ nguyệt*.
*Phong quang tễ nguyệt: cảnh tượng xanh tươi, trong trẻo.
Khúc Yên đi theo thị vệ, càng đi càng yên lặng, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi an bài người ở nơi nào?"
Thị vệ trả lời: "Hồi bẩm công chúa, tại nhà tranh cạnh chuồng ngựa."
Khúc Yên bó tay: "Bản công chúa nói là sương phòng! Vì sao lại là cạnh chuồng ngựa?"
Thị vệ sợ hãi: "Thưa công chúa, chỗ ở của nô lệ không phải cạnh chuồng ngựa chính là kho củi.
Bằng không thuộc hạ này liền đi đổi?"
"Được rồi được rồi, trước tiên như vậy đi." Khúc Yên giơ ống tay áo ngăn cản.
Người còn đang trọng thương, chuyển đến dọn đi, chẳng phải lại thêm một lần giày vò.
Nhà tranh liền nhà tranh đi.
Khúc Yên đi tới gian phòng bên cạnh chuồng ngựa, mơ hồ ngửi được mùi hôi thối của động vật.
Cô bịt mũi, nói với thị vệ: "Ngươi đi xuống đi, bản công chúa tự đi vào được."
Thị vệ lập tức đem bội kiếm cho cô: "Công chúa, ngài cầm phòng thân.
Nô lệ kia nếu dám đối với ngài bất kính, ngài liền chém chết hắn.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Để Gặp Người
2.
Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
3.
Con Riêng Chỉ Muốn Học Tập
4.
Chiều Hư
=====================================
Khúc Yên nhận.
Nhà tranh cũ nát, cánh cửa rất mỏng, Mục Hàn nằm ở trên giường, đối thoại phía ngoài đều nghe được hết.
Con mắt đen lạnh thoáng qua một vòng hàn mang.
Công chúa Bắc triều ác độc tàn bạo này, không xứng sống sót.
Hắn căn bản muốn nhẫn nại một đoạn thời gian, ngủ đông tại phủ công chúa, tùy thời đi theo cô tiến vào hoàng cung, ám sát hoàng đế Bắc triều.
Nhưng bây giờ hắn không muốn nhẫn, hắn muốn g.iết ch.ết cô.
"Kẹt kẹt" một tiếng, Khúc Yên đẩy cửa nhà tranh ra.
Cô xách theo bội kiếm thị vệ cho, vào nhà tiện tay đặt trên bàn gỗ.
Cô đến gần giường, khom lưng nhìn nhìn hắn, thỏa mãn gật đầu: "Bôi thuốc xong quả nhiên khí sắc khá hơn chút."
Khuôn mặt bẩn nhuốm máu đã được rửa sạch, dung mạo bạch ngọc hiển lộ không thể nghi ngờ là tuấn mỹ vô song, siêu phàm xuất trần.
Áo rách trên người hắn chắc được thái y thay cho, lúc này mặc một bộ quần áo vải thô màu trắng, cổ áo hơi mở, lộ ra xương quai xanh như ngọc điêu tinh xảo.
Khúc Yên nhịn không được nhìn thêm mấy lần.
Vì sao vóc người dễ nhìn, ngay cả xương quai xanh cũng đẹp như vậy?
"Ngươi bị thương chỗ nào?" cô hỏi.
Khóe môi Mục Hàn nhếch lên, giọng mỉa mai: "Tam công chúa hỏi thật hay."
Cô tự mình ra tay, lời nói lại giống như cực kỳ vô tội.
"Cũng chỉ bị thương ngoài da." Khúc Yên chỉ có thể mặt dày vô sỉ nói tiếp, mắt hạnh hơi nheo, cười trong veo, "Không thương tổn gân cốt, ngươi tĩnh dưỡng một đoạn thời gian sẽ tốt."
"Nếu đã nói như thế, vậy còn phải đa tạ tam công chúa đã hạ thủ lưu tình." Lệ khí sâu thẳm dưới mắt đen Mục Hàn chợt lóe lên.
Không thương tổn gân cốt?
Cô ấn sắt nung khắc vào ngực hắn, chữ "nô" lớn như vậy, mỗi một nét đều thể hiện rõ ràng sự sỉ nhục!.