Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Tiểu Long
Beta: Nê
———
Vương Nhược Lan cảm thấy mấy ngày nay mình cực kỳ xui xẻo.
Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh chàm không tay, trên hai cánh tay non mềm quấn vài vòng lụa trắng, phía dưới băng gạc ẩn hiện vài vệt máu.
Hai ngày trước, Vương Nhược Lan tỉnh dậy trong phòng y tế, bác sĩ nói với cô ta rằng cô ta bị ngã xuống từ lầu 4 của khu ký túc xá, mà kiếp nạn của cô ta qua rồi, bởi vì dưới lầu có cây đại thụ nên lúc rơi xuống mới không bị hủy dung cũng không tàn tật, chỉ có điều hai cánh tay bị trầy xước.
Vương Nhược Lan cảm thấy có chút kì lạ, cô ta nhớ lần cuối cùng rõ ràng thấy Bạch Tiên Tiên nghênh ngang thân ảnh mà bước đi.
''Tại sao tôi lại không nhớ rõ tôi từng đi khu ký...'' Cô ta hồ nghi hỏi.
Bác sĩ nói: ''Có thể là não bị chấn động nhẹ rồi?''
Cũng có thể là như vậy.
Vì thế hai ngày nay Vương Nhược Lan nghỉ ngơi do tai nạn lao động, thấy không có gì bất thường nên như thường lệ đi làm.
Buổi sáng 6 giờ sáng, đúng lúc có tiết ở ban A, cô ta nhìn Bạch Tiên Tiên vừa ngậm bánh mì vừa đi từ bên ngoài ban A vào. Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn này, Vương Nhược Lan liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, đặc biệt là khi Bạch Tiên Tiên vén tóc mái lên, lộ ra một đôi mắt thuần khiết.
Nhớ tới ngày đó Bạch Tiên Tiên không cho cô ta chút mặt mũi nào mà nghênh ngang rời đi, cuối cùng để lại một câu: ''Cô có việc thì đi tìm anh trai tôi, đừng tìm tôi tôi không tiếp.''
Tìm anh cô?
Anh của cô là đại nhân vật gì? Là đại nhân vật hào môn Diệp gia ở thành phố A sao?
Ánh mắt Vương Nhược Lan lạnh lẽo nghĩ: Đứa con gái kiêu ngạo phản nghịch như thế mà còn có mặt mũi học ở lớp 12 ban A sao?
Quả thực một con sâu làm rầu nồi canh.
Cho nên, cô ta quyết định phát huy quyền lực của giáo viên, giáo dục thật tốt cô gái hư đốn này.
Đúng lúc trời cao đem đến tay cô ta một cơ hội.
Giữa trưa vào lúc sắp tan học, Vương Nhược Lan đứng ngay cửa phòng học, nói: ''Bạch Tiên Tiên đến văn phòng cùng tôi, mẹ của em gọi điện thoại tới.''
Bạch Tiên Tiên ở trường đợi cả một buổi sáng là vì chờ cuộc điện thoại này, dĩ nhiên phải cùng Vương Nhược Lan đi đến văn phòng.
Mẹ Bạch đúng là có gọi điện thoại tới, cô cầm lấy microphone, mẹ Bạch nói: ''Tiên Tiên, mấy ngày ngay không có mẹ bên cạnh, con có nhớ mẹ không?''
''Nhớ ạ.''
Mẹ Bạch tiếp tục nói: ''Bên này cha con xử lí việc sắp xong rồi, con chờ đến lúc đó thì không cần ở lại nhà họ Diệp nữa, mẹ con chúng ta có thể trở về với nhau rồi.''
''Bây giờ mẹ thông báo tin này cho con, là vì muốn con an tâm.''
''Ừ, mấy ngày nay Tiên Tiên phải ngoan ngoãn, qua đoạn thời gian này mẹ liền đến đón con.''
''Mẹ cũng rất nhớ con....''
Mẹ Bạch đã quen với việc Bạch Tiên Tiên ít nói, sau khi độc thoại xong, cảm thấy tâm trạng con gái khá tốt liền cúp điện thoại.
Bạch Tiên Tiên buông microphone xuống, ánh mắt có chút buồn bã: ''A Ngân, rốt cuộc đến khi nào gia tộc Mafia mới kết thúc nội loạn?''
Nghe được cách xưng hô mới 'A Ngân' Ngân Hà: ''......''
''Nương nương không cần lo lắng, tới lúc nguyên chủ chết, nội loạn cũng chưa kết thúc.'' Ngân Hà nói.
Bạch Tiên Tiên nói trong lòng, vậy là tốt rồi, cô thật sự sợ hai ngày sau mẹ Bạch sẽ tới đón cô, như vậy làm sao tiếp tục nhiệm vụ được.
Chuông tan học vang lên, Bạch Tiên Tiên lễ phép nói câu 'Cảm ơn lão sư' liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Vương Nhược Lan gọi cô lại: ''Em chờ một chút."
Bạch Tiên Tiên quay đầu lại, hôm nay là lần đầu tiên cô nhìn thẳng Vương Nhược Lan, đột nhiên phát hiện trạng thái của người phụ nữ này không tốt, hai tay đều quấn băng gạc, phấn nền son môi trên mặt rất dày cũng không thể che được sắc mặt khó coi của cô ta.
Trên người của Vương Nhược Lan, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Nhược Lan chỉ tay vào cây lau nhà cạnh cửa, bình tĩnh nói: ''Bạn học Bạch, hiện tại cô có chỗ không tiện, em thay cô đem cái này tới phòng vệ sinh nữ ở lầu hai đi.''
——
Gà rừng ở đâu ra lại dám cho mình thêm đất diễn.
Cơ thể Bạch Tiên Tiên không động, cô lạnh nhạt nhìn Vương Nhược Lan.
Ngân Hà liền khuyên nhủ: "Thôi bỏ đi thôi bỏ đi, xuất phát từ bề ngoài thê thảm của cô ta, thái độ tốt cùng chủ nghĩa nhân đạo, chuyện nhỏ này chúng ta hãy giúp đỡ một lần đi."
Trong lồng ngực Bạch Tiên Tiên phát ra một tiếng 'a' nhẹ: "A, người phụ nữ này thật đáng thương, tuổi còn trẻ đến cây lau nhà cũng không cầm được, gần như là nằm liệt."Mắt cô mang theo thương hại, cuối cùng ưu nhã xách cây lau nhà đi đến phòng vệ sinh.
Vương Nhược Lan: "......" Nhìn ánh mắt của Bạch Tiên Tiên, cô ta lại cảm thấy cô giống như đang thương hại người bệnh.
Lầu hai của trường cao trung* chỉ có một phòng vệ sinh nữ, bên trong là những ô vuông trắng xanh giao nhau, không khí tràn ngập mùi nước sát trùng.
*Cao trung: Cấp ba, THPT.
Bạch Tiên Tiên đi vào thả cây lau nhà xuống, còn chưa kịp quay đầu liền nghe phía sau vang lên một tiếng rắc, tiếng chốt khoá cửa khép lại.
Cửa phòng vệ sinh vậy mà bị khóa lại từ bên ngoài. Ánh mắt Bạch Tiên Tiên lạnh lẽo, cô biết là Vương Nhược Lan làm.
Lúc này, Ngân Hà nói: "Nương nương, tư liệu của Diệp Đình Thu tới rồi."
"Ngươi nói đi." Cô nhàn nhạt nói.
Giọng điệu lúc này của cô nhẹ lại, Ngân Hà nhạy bén liền nhận thấy được cô có chút tức giận.
Bạch Tiên Tiên tức giận vì bản thân không chú ý nên mới bị nhốt trong phòng vệ sinh, cả người lại dính mùi của nước sát trùng cảm giác đều không quá thoải mái.
Nhưng rất nhanh cô liền bình tĩnh lại, vỗ về khuôn mặt xinh đẹp của mình nói: "Luôn có người xấu muốn hại bổn cung."
Ngân Hà trầm mặc một hồi, quyết định đem đề tài dẫn vào quỹ đạo: "Thứ sáu buổi sáng, chúng ta đi rồi Vương Nhược Lan kỳ thật đi tìm Diệp Đình Thu, bị hắn mang đi danh nghĩa biệt thự sau đó......"
Ngân Hà im lặng một hồi, quyết định dẫn vào chủ đề: "Sáng thứ sáu, sau khi chúng ta đi rồi Vương Nhược Lan liền đi tìm Diệp Đình Thu, bị hắn dẫn đến biệt thự, sau đó...."
Nghe xong toàn bộ sự việc, Bạch Tiên tiên nhận ra nói: "Không trách được Vương Nhược Lan làm lơ lời bổn cung từng nói, đem bổn cung nhốt ở nơi này, hóa ra cô ta đã quên lời nói của bổn cung."
"Đúng vậy". Ngân Hà cười khổ: "Nhiệm vụ này cũng càng ngày càng khó làm, Diệp Đình Thu phát bệnh cực kỳ khó đối phó."
"Hắn biết hắn như vậy là phạm tội không?" Bạch Tiên tiên thở dài một tiếng, "Tóm lại những gì người từng nói thì đây chính là xã hội pháp luật, thiên tử phạm pháp tội như dân thường."
Nhưng mà suy nghĩ một chút, Diệp Đình Thu trong cốt truyện đối xử với nguyên chủ quá mức như vậy cũng không có việc gì, hiện tại chỉ là đau một chút ngứa một chút, đối với người đứng đầu thành phố A như hắn cũng không ảnh hưởng toàn cục.
Ngân Hà lại nói: "Đương nhiên là có cách, nhưng mục đích của chúng ta không phải đem hắn nhốt vào nhà giam, nương nương, người đừng quên nhiệm vụ để cho hắn yêu người, cứu vớt hắn, hoàn toàn thay đổi hắn khiến hắn yêu người và trở thành sứ giả chính nghĩa!"
Bạch Tiên Tiên tán thưởng: "Tiểu Ngân, bổn cung cảm thấy giờ phút này trên người ngươi tản ra ánh sáng của thánh mẫu Maria."
Ngân Hà: "Đây là khen sao?"
Bạch Tiên Tiên nói: "Ngươi có thể xem là khen."
Vì thế Ngân Hà nghĩ hướng tốt, Bạch Tiên tiên rất ít khi khen nó.
Mà biết Diệp Đình Thu đã ở tan vỡ trên đường, có một số việc liền không thể không đề thượng nhật trình.
Mà nếu Diệp Đình Thu đang dần hắc hoá, có một số việc liền không thể trì hoãn nữa.
Bạch Tiên Tiên quyết định hôm nay liền đi kết bạn với Tịch Tử Phong, làm trước một ít để tránh khỏi tai họa, chỉ là cô kéo cánh cửa trước mắt: "Bổn cung làm sao đi ra ngoài đây?"
Ngân Hà: "Nương nương không mang điện thoại sao? Gọi điện không phải..."
"Không mang." Bạch Tiên Tiên không quen dùng thiết bị điện tử hiện đại, điện thoại đè dưới gối đã bị vứt bỏ vài ngày.
Ngân Hà nghẹn một chút, thật cẩn thận kiến nghị: "Kỳ thật, chúng ta còn có thể nếm thử phiên cửa sổ?"
Ngân Hà nghẹn một chút, thật cẩn thận đưa ra ý kiến: "Thật ra, chúng ta còn có thể thử mở cửa sổ?"
Không khí yên lặng một giây đồng hồ.
Liếc cửa sổ bên cạnh, Bạch Tiên Tiên mỉm cười, giọng điệu tăng thêm: "Ý của ngươi là kêu 'bổn cung' nhảy từ lầu hai xuống?"
Ngân Hà giống như tiểu thái giám thêm gương mặt tươi cười: "Thân là đại tiểu thư Mafia, thân thể này thật ra có một chút khả thể lực...... Lầu hai sao? Đủ để ứng phó."
———
Thập Bát Sơn Yêu.