Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
—————————
Vì thế ngay sau đó, khi Diệp Đình Thu đang muốn khuyên Bạch Tiên Tiên ăn cơm, Kim Mao dưới bàn lại đột nhiên phát điên, mạnh mẽ hất toàn bộ bàn ăn pha lê đi.
Chỉ thấy một trận bùm bùm, nhà ăn lập tức loạn thành một nồi cháo, Diệp Đình Thu lập tức đứng hình.
Nhìn Diệp Đình Thu xụ mặt, Bạch Tiên Tiên vội vàng đứng lên, vẻ mặt xấu hổ nói xin lỗi: "Anh, ngại quá, em không cẩn thận dẫm vào móng vuốt của Ngân Hà, anh ngàn vạn lần đừng trách nó! Vừa lúc đêm nay em có chút không muốn ăn, vậy em lên lầu trước."
Dứt lời, không đợi Diệp Đình Thu trả lời, cô giống như học trò nhỏ làm sai việc không dám thấy phụ huynh, dắt chó chạy lên lầu.
Diệp Đình Thu nhìn bóng dáng cô gái nhỏ, ánh mắt âm u tĩnh lạnh.
Hắn luôn cảm thấy, mình bị nha đầu kia chơi một vố......
Tới phòng, Bạch Tiên Tiên nhớ tới có cameras, ngay cả động tác thở phào nhẹ nhõm cũng không dám làm, đi vào trong phòng tắm không có cameras, không tiếng động điên cuồng cười vài cái mới yên lặng đi ra.
Nhìn Bạch Tiên Tiên cười như điên, Ngân Hà nghĩ thầm:...... Người này có bệnh?
Ngân Hà: "Nương nương, người để ta phá hư bàn ăn chỉ là giải lửa sém lông mày, ngày mai người làm sao bây giờ?"
"Hắn điên mặc hắn điên, gió phất phất đồi núi...... Đúng rồi, lúc trước ngươi nói cho bổn cung cốt truyện, nói Diệp Đình Thu có một người bạn tốt."
Trong cuộc đời của Diệp Đình Thu chỉ có một người bạn tốt, tên là Tịch Tử Phong, hai người một người lãnh đạm bệnh kiều thật biến thái, một người ấm áp như ánh mặt trời còn thích xen vào việc người khác.
Bạch Tiên Tiên nghĩ, thật không biết tại sao Diệp Đình Thu và Tịch Tử Phong lại trở thành bạn tốt, chẳng lẽ giữa bạn bè cũng muốn bổ sung tính cách cho nhau?
Ngân Hà: "Đúng vậy, thám tử tư, Tịch Tử Phong."
"Bổn cung quyết định ngẫu nhiên đi gặp hắn một lần." Bạch Tiên Tiên biên vừa bổ nhào vào trên giường vừa nói với Ngân Hà.
Ngân Hà: "Thời gian hắn quen biết với Diệp Đình Thu là nửa năm sau, bây giờ người đi làm quen với hắn, cũng không thể ngăn cản Diệp Đình Thu phát điên."
Bạch Tiên Tiên vô tội chớp chớp mắt: "Ai nói ta muốn hắn ngăn cản Diệp Đình Thu? Bổn cung không thể OOC với anh trai tiện nghi, quá thống khổ, cho nên ta quyết định âm thầm thông đồng với bạn tốt tương lai của hắn một chút, giải quyết tịch mịch."
Ngân Hà trầm mặc.
Bạch Tiên Tiên thở dài: "Tiểu Ngân Hà ngươi không hiểu, nữ nhân hậu cung có bao nhiêu tịch mịch, mặc dù bên cạnh bổn cung đều là mỹ nam, nhưng bổn cung không yêu bọn họ, cho nên bổn cung càng tịch mịch."
Ngân Hà càng trầm mặc, cậu cảm thấy lòng của ký chủ nhà mình có chút lớn, muốn cũng thật nhiều.
Thời gian từ từ trôi qua, Bạch Tiên Tiên thuận lợi vượt qua đêm nay mơ màng sắp ngủ.
Nhưng mà, ở thời điểm cô sắp ngủ, Ngân Hà đột nhiên nói: "Người tưởng tự ra cửa làm một hồi ngẫu nhiên gặp mặt, ta thì không thành vấn đề, nhưng người cảm thấy Diệp Đình Thu sẽ để ngươi rời khỏi tầm mắt của hắn?"
Bạch Tiên Tiên ngẩn ra.
Ngân Hà sợ cô không hiểu, sau đó lại bổ sung một câu, ý nghĩa giáo dục vô cùng đầy đủ: "Không chừng bây giờ hắn đang vì chuyện tối nay mà bực bội tức giận, quyết định nhanh chóng giết chết người, cầm tù người, tra tấn người, giải phẫu người."
Bạch Tiên Tiên giật mình một cái bật dậy.
Đúng vậy, cô đã quên, ngay cả việc lắp cameras trong phòng này Diệp Đình Thu cũng làm được, hắn có loại dục vọng khống chế biến thái với vật sở hữu. Mà rất rõ ràng, cô là một trong những vật mà hắn sở hữu.
Bạch Tiên Tiên tự hỏi một chút, rất nhanh đã có cái ý tưởng tốt, từ dưới gối lấy ra điện thoại di động trong truyền thuyết.
Cô tránh ở trong ổ chăn chọc bàn phím nửa ngày, dưới sự hướng dẫn của Ngân Hà click mở WeChat, nhìn avatar và cái tên ấu trĩ của nguyên chủ......
"Tiểu Tiên tử? Cái tên quỷ gì đây, năng lực đặt tên của nguyên chủ đáng bị phun tào."
Bạch Tiên Tiên nhướng mày một cái, đổi tên WeChat thành "Bạch nương nương", lại đổi avatar tối tăm của nguyên chủ thành hình chó lông vàng vừa chụp lén.
Ngân Hà: "..."
Đem chó chụp xấu như vậy, người có hỏi qua ý kiến của chó chưa?
•Wattpad: @_thapbatsonyeu_
Đêm khuya, 23: 20
Từ sau khi mẹ hắn nhảy lầu tự tử, nội tâm của Diệp Đình Thu vừa đến tối sẽ rất xao động, có một loại điên cuồng muốn thấy máu, có một loại điên cuồng muốn xé nát tất cả đồ vật. Nhưng hắn rất am hiểu khắc chế, loại cảm giác khắc chế năm này qua năm nọ này, hắn rất rõ ràng, loại điên cuồng này sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua điểm giới hạn, hoàn toàn bùng nổ.
Uống một viên thuốc nằm trên giường, trong đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Đình Thu đột nhiên nhớ tới chuyện ở nhà ăn tối nay.
Hắn biết Bạch Tiên Tiên cố ý dẫm chó, cố ý không ăn cơm chiều, đến nỗi có phải cô có biết đồ ăn có thuốc hay không, Diệp Đình Thu tin tưởng cô chắc chắn không biết.
Này tất cả đều là trùng hợp, mặc dù quá trùng hợp. Nhưng Bạch Tiên Tiên là một kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo đều rất khó đối phó.
Cái ý tưởng này dâng đến độ cao vô tiền khoáng hậu*, đặc biệt là khi Diệp Đình Thu biết chuyện ở kho hàng vùng ngoại ô, khi Diệp Tường được giải cứu đã nói một câu như vầy.
*Vô tiền khoáng hậu: trước nay chưa từng có.
"Bạch tiểu thuyết trước giả đáng thương mê hoặc tôi, sau đó đoạt lấy ống tiêm trong tay tôi rồi làm tôi hôn mê, nếu có cơ hội, tôi muốn nói với Bạch tiểu thư một câu, một cú đá kia, thật sự rất mất hồn."
Bạch Tiên Tiên chính là một kẻ lừa đảo giả đáng thương giả mềm mại.
Nhưng vào lúc này, màn hình điện thoại bên gối bỗng sáng lên, trong một mảnh đêm tối, ánh sáng trắng nhu hòa chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ lại tối tăm của Diệp Đình Thu.
Hắn lấy điện thoại ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn mới.
Bạch nương nương:【 Anh trai! Tối nay Ngân Hà thật sự thật sự không phải cố ý QAQ! Xin anh nhất định phải tha thứ cho nó... Và em! 】
Bạch nương nương? Bạch nương tử? Bạch Tiên Tiên?
Đây là cái tên quỷ gì?
Trong lòng Diệp Đình Thu lại đột nhiên bình tĩnh lại, từ trên mặt chữ có thể cảm giác được bộ dáng đáng thương muốn khóc lại khóc không được của Bạch Tiên Tiên, hắn không khỏi gõ hai chữ trả lời cô, sau đó đứng dậy, lấy ipad từ trong ngăn kéo bàn làm việc ra, cameras làm tất cả hình ảnh trong phòng Bạch Tiên Tiên hiện ra trước mặt hắn.
Trong màn hình, Bạch Tiên Tiên ngồi sau bàn học, trên bàn mở đèn nhỏ, còn có một cái gương cùng một cái điện thoại.
Diệp Đình Thu không biết buổi tối cô lại đi soi gương làm cái quỷ gì.
Bạch Tiên Tiên hạnh phúc soi gương, trái soi phải soi, xốc tóc mái lên nhìn, si mê nhìn dung nhan mỹ lệ của mình, cảm thấy gương hiện đại so với gương đồng của vương triều Đại Chu dùng tốt hơn nhiều.
"Tiểu Ngân Hà, tóc mái này có chút quá dài a, không có tóc mái càng xinh đẹp."
Yêu cái đẹp là thiên tính của nữ nhân, những lời này hoàn toàn được Bạch Tiên Tiên chứng minh.
Ngân Hà cạn lời, nửa ngày sau mới nói: "Hắn trả lời tin nhắn."
Bạch Tiên Tiên vội vàng buông gương, cầm lấy điện thoại.
Thu: 【 Không có việc gì 】
Thu là id WeChat của Diệp Đình Thu, tin nhắn WeChat của hắn so với hiện thực lời ít mà ý nhiều, ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Cô nghĩ nghĩ, gõ một chuỗi lời nói gửi qua.
Bạch nương nương: 【 Nếu anh tha thứ cho em, ngày mai em có thể ra ngoài một mình được không? 】
Con nhóc này thật là được một tấc lại tiến một thước.
Diệp Đình Thu trên mặt một mảnh băng hàn, trong lòng nghĩ cha và Bạch Thủy Tâm mới vừa đi, Bạch Tiên Tiên đã không chịu nổi tịch mịch?
Hắn thở sâu điều tiết cảm xúc, đột nhiên nghĩ thông, Bạch Tiên Tiên chính là con diều trong tay hắn, sống chết do hắn quyết định. Huống hồ còn có cái gì có thể làm người ta tuyệt vọng hơn so với tín nhiệm một người, lại bị người kia phá hủy tín nhiệm?
Nghĩ như vậy, Diệp Đình Thu ấn màn hình, gửi một đoạn ghi âm qua.
Bạch Tiên Tiên không hiểu sao lại trở nên khẩn trương, click mở đoạn ghi âm, chỉ nghe thấy thanh âm nhu hòa tràn đầy từ tính như đàn cello vang lên: "Ngày mai là thứ sáu, buổi sáng cùng đến trường, buổi chiều nghỉ, em có thể tự do hoạt động."
Chỉ chốc lát sau, lại gửi một đoạn ghi âm qua.
"Đi ngủ sớm một chút, thức đêm không tốt, ngủ ngon, Tiên Tiên."
———————
Thập Bát Sơn Yêu.