Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiếu Mạn Sinh nhắm chặt mắt, hô hấp đều đều giống như chưa tỉnh. Đầu vẫn có cảm giác đau nhói giống như có người cầm dùi nhọn xoáy thẳng vào đại não. Thời điểm vừa rồi cô ngồi trên cửa sổ hóng gió có dùng tinh thần lực để đề phòng xung quanh. Ngu xuẩn ở chỗ cô phòng người lại không phòng người máy, chỉ nghĩ đó là robot trí năng dọn dẹp đi ngang qua. Đến khi mất tri giác ngã xuống cô mới nghĩ. Chẳng lẽ lại là tên bệnh thần kinh nào khác.
Xung quanh là một mảng tối đen như mực. Tiếu Mạn Sinh dùng tinh thần lực cảm nhận được nơi này vô cùng xa hoa, giường đệm dưới lưng êm ái thoải mái, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương thơm ngát. Tiếu Mạn Sinh thực hưởng thụ không gian này, điều kiện tiên quyết là cô không bị trói tay trên đầu giường, hai chân bị tròng xích khóa lại.
Mẹ nó! Còn nhịn nữa mới không phải người.
Tiếu Mạn Sinh mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn hai tay bị treo ngược trên đầu, cong tay móc lấy chiếc còng bạc nắm lấy. Hình thái lập tức chuyển đổi thành một con dao, Tiếu Mạn Sinh nhanh gọn cắt đi dây trói ở cổ tay. Dưới chân lại không phải được buộc bằng dây thừng như trên mà dùng một loại xích bằng kim loại đen tuyền. Cô sờ sờ lên cổ, trong lòng kêu một tiếng đau đớn, sẽ không phải lại là loại kim loại này chứ. Đúng lúc này, cửa phòng phát ra âm thanh vặn chốt, mở ra một khe hở. Bên ngoài vẫn đèn điện sáng rỡ, đổ bóng sau lưng nam nhân, khiến cho cả người hắn bao phủ bởi một thứ ánh sáng mĩ lệ, hoàn mỹ. Tiếu Mạn Sinh ngừng động tác nghiên cứu dây xích ở chân, nhìn chằm chằm người ngoài cửa, thu người lại bày ra một tư thế phòng bị. Hắn bị cô chọc cười, bật ra tiếng cười nhẹ, mở miệng nói:
- Mở đèn.
Ánh sáng bỗng xuất hiện, toàn bộ đèn được mở lên, rọi sáng khắp nơi. Tiếu Mạn Sinh nheo mắt, không thích ứng đưa tay lên che đi ánh sáng, đợi khi cô không còn thấy chói mắt nữa, nam nhân ngoài cửa đã đi vào phòng, ưu nhã ngồi trên ghế sofa đối diện giường ngủ.
- Cô ngủ rất ngon, chỉ một chút thuốc an thần liền có thể ngủ suốt mười mấy tiếng rồi.
Thời điểm nói chuyện, ánh mắt hắn vẫn đặt lên chân Tiếu Mạn Sinh, bàn chân nho nhỏ, đầu ngón chân hồng phấn mềm mịn, mắt cá chân được bao bởi sợi dây xích đen càng làm nổi bật nước da trắng nõn. Cô không tự nhiên thu lại bàn chân, giấu chúng xuống lớp váy dày, trực tiếp hỏi thẳng.
- Ngươi là ai?
Không còn nơi thu hút tầm mắt, Liên Túy mới chính diện nhìn thẳng Tiếu Mạn Sinh. Liên Túy trời sinh có đôi mắt hẹp dài, nhìn qua tà tứ bất kham, dưới đuôi mắt còn có một nốt ruồi son diễm lệ, nhìn qua tràn ngập gay khí, lại không dấu được sát khí quá nặng. Tiếu Mạn Sinh lúc đầu cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, mất một lúc mới nhớ ra đây là người cosplay Phật tử tại nhà ăn. Nhưng mà trạng thái của hắn ta khiến cho cô có chút đề phòng. Hiện tại hắn cứ như vậy nhìn cô, có cảm giác như bị rắn độc nhìn trúng, cả người đều lướt qua cảm giác lạnh lẽo. Bỗng dưng bị hạ thuốc đem đến một nơi xa lạ, bảo cô không khó chịu mới là lạ.
- Ngươi là Dương Thuần?- Liên Túy dùng đầu ngón tay chạm vào khuôn mặt của Tiếu Mạn Sinh, không nặng không nhẹ xoa nắn.
Lúc nhìn thấy đã nghĩ nếu sờ lên sẽ rất thoải mái, bây giờ như ý nguyện, Liên Túy cảm thấy không chỉ mịn màng bình thường, phi thường non nớt, như thể vừa chạm là có thể phá hủy. Chỉ cần hắn mạnh tay một chút, hắn dường như bị mê hoặc, nhìn chằm chằm làn da trắng nõn của Tiếu Mạn Sinh, trong ánh mắt vặn vẹo xoay chuyển như có một đầm nước sâu đang quay cuồng những mạch nước ngầm. Liên Túy bỗng dưng dùng tay trái đấm mạnh vào tay phải đang sờ mặt Tiếu Mạn Sinh, lực đạo mạnh đến nỗi dường như cô có thể nghe thấy tiếng xương kêu rắc một tiếng. Cánh tay phải mềm oặt nằm trên giường, nụ cười của Liên Túy không hề biến mất. Hắn mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói dối:
- Ta thấy ngươi ngã xuống ở nơi nhận hồ sơ tân sinh, không thấy em của ngươi đâu nên mới phải đưa ngươi về. Sức khỏe của ngươi quá yếu, nên nghỉ ngơi thêm một chút nữa, ta sẽ liên hệ cho Dương thiếu gia đến đón ngươi.
Nói xong, hắn không đợi Tiếu Mạn Sinh có phản ứng, quay đầu phóng ra ngoài cửa như sau lưng có quỷ đuổi tới. Khóe miệng Tiếu Mạn Sinh giật giật, thậm chí đến cái tên của người đó cũng không biết là ai, cô nghiêng đầu, soát lại trong cốt truyện xem có nhân vật nào giống như người này không nhưng ngay cả vẻ ngoài của hắn cũng không hề được miêu tả đặc biệt giống người nào. Chẳng lẽ đây là người thoát khỏi tuyến nhân vật? Tiếu Mạn Sinh từ trên giường trèo xuống, chân trần giẫm lên nền nhà lạnh băng, chỉnh trang lại váy trên người lững thững bước ra cửa. Hình tượng hiện tại của cô đến chính bản thân còn không nỡ nhìn. Trên cổ bị khóa một vòng kim loại màu đen, sợi xích tạm thời được vòng quanh cổ như trang sức, nặng đến cổ cô muốn gãy, tay có còng bạc tinh xảo, có thể miễn cưỡng được giấu dưới tay áo nhưng nhìn hai tay cô không tự nhiên bị chắp đằng trước cũng đủ hiểu. Hiện tại lại có thêm xích sắt ở hai chân, theo bước đi của cô rung động phát ra tiếng leng keng vui tai. Đẩy ra cánh cửa phòng lớn, Tiếu Mạn Sinh nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Tim cô giật thót một cái, khung cảnh phòng ở bên ngoài không hề rực rỡ như căn phòng cô vừa nằm, mặc dù rỗng rãi, xa hoa nhưng mang theo sự âm u, trầm uất đến đáng sợ. Vòng quanh từng góc tường đều như bao trùm bởi từng tầng hắc khí. Rèm cửa sổ dày nặng ngăn không cho một tia ánh sáng nào hắt vào phòng, càng tăng thêm cảm giác khủng bố.
Người ở trong căn nhà này lâu ngày không điên thì cũng là bệnh thần kinh!
Cô dợm bước lướt qua dãy hành lang đi xuống phòng khách. Trong nhà đặc biệt có rất nhiều bức tranh, từ phong cảnh đến chân dung, có mây gió vần vũ, có bão lũ cuồn cuộn, có nam có nữ, tất cả đều dùng gam màu xám đen hoặc tím đậm để họa nên. Tiếu Mạn Sinh là người có tinh thần lực mạnh, rất nhạy cảm với không khí xung quanh, bước chân cô càng thêm nặng nề, quanh quẩn mãi tại nơi này, lồng ngực nhue tích tụ một ngụm máu, nuốt xuống không được. Tiếu Mạn Sinh rút ra khăn tay trắng, che miệng nôn ra một ngụm máu, cuối cùng mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
- Ngươi ra ngoài làm gì?- Liên Túy như âm hồn không một tiếng động ghé sau lưng Tiếu Mạn Sinh hỏi.
Ánh mắt hắn dừng trên khăn tay dính máu của Tiếu Mạn Sinh, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
- A! A? Ta... Ta muốn rời đi. Mới gặp làn đầu còn chưa kịp biết tên đã ở tại nhà ngươi như vậy có vẻ không hay lắm.- Tiếu Mạn Sinh rùng mình, mặc dù tinh thần lực của cô không toàn bộ đều thả ra nhưng mà đề phòng người đến gần vẫn có thể, tại sao người này đến cô lại không hề hay biết.
Liên Túy tự nhiên thu lại khăn tay dính máu của Tiếu Mạn Sinh, gập lại phần có máu, nhét vào túi áo trên ngực, ngay sau đó liền không chần chừ ôm Tiếu Mạn Sinh dậy, quay về phòng nghỉ. Hắn giải thích:
- Dương Viễn đang trên đường đến rồi, ngươi cứ trở về phòng nghỉ trước đi.
Cánh tay phải của hắn dường như đã được chữa khỏi, lúc ôm cô không hề khó khăn. Vì yếu ớt, Tiếu Mạn Sinh vốn rất gầy, Liên Túy không mấy mệt nhọc ôm cô lên tầng hai. Đến cửa phòng, hắn như bỗng dưng nhớ ra, kêu lên một tiếng:
- Quên không giới thiệu, ta tên Liên Túy.
Tiếu Mạn Sinh: "..." What?