Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhiếp Vân Tranh tay hơi run rầy chạm vào khoá kéo.
Rẹt..
"Xong rồi."
Bạch Hoài:" À ừm...!Cảm ơn chú."
Bạch Hoài hốt hoảng, vì vốn dĩ Nhiếp Vân Tranh cao hơn cô nhiều nên phải lúc kéo khoá phải cúi đầu, hơi thở ấm nóng kia phả vào gáy cô, khiến Bạch Hoài rùng mình một cái, cảm giác kỳ lạ ập đến đột ngột nhưng suy nghĩ lại không phân biệt ra đó là cảm giác gì.
Bạch Hoài lúng túng, ngập ngừng không biết phải làm sao.
Nhiếp Vân Tranh cong ngón trỏ ma xát với ngón tay, cố nén cảm giác bất thường trong lòng, vội vàng bảo cô chuẩn bị cho kỹ sắp tới giờ tiệc bắt đầu liền vội vàng rời đi.
Bạch Hoài xoa xoa gáy, rùng mình một cái nữa.
Trời ạ, cái cảm xúc này là gì vậy, khiến cô nhũn cả hai chân.
......................
Đại sảnh Nhiếp gia 7 giờ tối.
Nhiếp Kiến Hằng đi lên sân khấu, bắt đầu diễn thuyết:" Cảm ơn các vị không ngại công việc bận rộn mà đến đây chung vui cùng gia đình, ngày hôm nay là ngày chúc mừng cho cô cháu gái xinh đẹp của chúng tôi tròn 16 tuổi, cái tuổi đẹp nhất của người con gái.
Ha hả, Hoài Hoài, mau xuống đây đứng kế ông này.
Để ông giới thiệu cháu cho mấy bạn già của ông." Nhiếp Kiến Hằng cao hứng, hoàn toàn quên luôn kịch bản mình cầm trên tay.
Nhiếp lão thái thái/ Nhiếp Vân Tranh/ Nhiếp Vân Ninh/ 7749 thành viên họ Nhiếp:"....." không biết phải nói gì...(눈‸눈)
Ánh đèn đại sảnh tối dần, trong không gian mờ mờ ảo ảo đó chợt có một tụ sáng chiếu thẳng đến cầu thang, thiếu nữ với bộ váy màu xanh lam lộng lẫy, từng viên ngọc trong suốt được đính trên trang phục càng tô vẻ xa hoa đẹp đến lay động lòng người, chiếc đầm bồng bềnh như những đám mây trên bầu trời đang nhẹ nhàng bay bổng theo từng bước chân của Bạch Hoài, chiếc váy cúp ngực làm lộ bờ vai trắng nõn như phát sáng của cô, xương quai xanh bắt mắt đầy dụ hoặc.
Tóc Bạch Hoài bung xoã tự do sau lưng, khi chuyển động, những lọn tóc nhỏ nghịch ngợm bám vào má cùng vai cô, bướng bỉnh cực kỳ.
Ngay lúc này Bạch Hoài chính là trung tâm của nguồn sáng, vẻ tự tin, khí chất thanh tao khiến cả người cô như bừng sáng, thu hút ánh mắt của mọi người ở đại sảnh.
Nhiếp Vân Tranh đứng ở bậc thang cuối cùng, thân sĩ nắm lấy tay Bạch Hoài, chậm rãi dắt cô đến sân khấu, đứng ngay cạnh Nhiếp Kiến Hằng, xong xuôi anh lùi về phía sau, như một chàng kỵ sĩ đang nghiêm cẩn hộ tống công chúa của chính mình.
Bạch Hoài:" Cảm ơn tất cả mọi người đã tới hôm nay, chúc chư vị có một buổi tối tràn đầy vui vẻ.
Buổi tiệc xin được phép bắt đầu, cảm ơn."
Bạch Hoài ngập ngừng, cô vẫn chưa quen với việc phải phát biểu trước đám đông như thế này, nhưng vì không để mình thất lễ, cô đành căng da đầu phát biểu một cách đơn giản nhất.
Sau lời cảm ơn cuối cùng rơi xuống, khán phòng đồng loạt xuất hiện từng tiếng vỗ tay rung trời, xong xuôi hết buổi tiệc mới chính thức bắt đầu.
Tiếng nhạc du dương vang lên, tất cả mọi người đều dạt về phía ngoài nhường một khoảng trống lớn ở giữa cho những cặp đôi muốn tham gia khiêu vũ.
Tần Siêu đứng ở một góc, xung quanh là bạn bè của Nhiếp Vân Tranh cùng một số người bạn xã giao cùng độ tuổi.
Hắn ta nâng ly rượu trong tay, nhấp một ngụm, vị rượu vang lan toả khắp miệng, hắn thầm nghĩ.
Rượu ngon như vậy Nhiếp gia cũng dám lấy ra đãi khách, không hổ là Nhiếp gia.
Hiện tại 80% Nhiếp gia là Nhiếp Vân Tranh nắm giữ, nhưng Nhiếp Vân Tranh 30 rồi vẫn chưa có người thừa kế, Bạch Hoài là người kề cận duy nhất, chắc mẩm là Nhiếp Vân Tranh sẽ chọn người thừa kế là Bạch Hoài.
Hai mắt Tần Siêu rực sáng, nếu lấy được Bạch Hoài,.....
Cả cái gia tài khổng lồ kia chính là của hắn, không chỉ thế, còn gia sản của Bạch gia cũng sẽ là của hắn.
Tuy Bạch gia đã xuống dốc, tài sản không nhiều bằng Nhiếp gia, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, Tần Siêu hắn không ngại.
Với cả Bạch Hoài thật sự rất xinh đẹp, sau này cưới về rồi đặt một bên ngắm nghía cũng không tệ.
Tần Siêu hai mắt lập loè, nóng lòng muốn thử, hắn đắc ý cho rằng Bạch Hoài thích hắn, tưởng tượng đến cảnh hắn nuốt được Nhiếp gia cùng Bạch gia thôi cũng đủ khiến hắn sung sướng đến phát run.
Hệ thống:[ Ký chủ, tên nam chính hắn lại phát điên gì vậy, ánh mắt của hắn rất là b3nh hoạn]
Bạch Hoài bận rộn chu toàn giữa các bạn già của Nhiếp Kiến Hằng, cứng ngắc người nghe ông tâng bốc, khoe khoang cô với bọn họ.
Ôi trời, quê chết mết.
Ông ơi, đừng nói nữa, mặt của các ông ấy tái mét hết rồi kìa.
ಥ‿ಥ
Nghe thấy tiếng của hệ thống, cô như vớ được sợi rơm cứu mạng, tạ trời, rốt cuộc cũng không phải nhàm chán ngồi lì ở đây, tám phét cùng hệ thống cũng không tệ.
Bạch Hoài:" Nam chính hắn lại phát thần kinh gì đấy?"
Hệ thống:[ Tôi có biết đâu, tôi đâu có đọc được suy nghĩ của hắn.
Nhưng tôi khuyên cô, đề phòng hắn cho kỹ vào.
Dù cô có biết trước kịch bản, nhưng đừng quên hắn là khí vận chi tử]