Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Hoài rụt rụt cổ, im lặng rơi nước mắt, từng giọt nước mắt như những viên trân châu trong suốt lăn dài trên gò má tròn tròn mũm mĩm của Bạch Hoài.
Nếu nói ban nãy ban nay là do cố ý khóc để tranh thủ sự tha thứ, thì hiện tại chính là thật sự ủy khuất muốn chết.
Cô biết cô sai.
Nhưng mà Nhiếp Vân Tranh thật sự rất hung dữ.
Cô cũng hối lỗi rồi, nhưng tên này cứ doạ nạt cô.
Quá đáng lắm luôn á!
Bạch Hoài mím môi, nước mắt rơi không ngừng nhưng nhất quyết không chịu khóc thành tiếng, bả vai cô run run lên từng đợt.
Nhiếp Vân Tranh nhìn bé con khóc không thôi, thái dương thình thịch nảy.
Anh hối hận rồi, ném cho thư ký Tạ có còn kịp không?
......................
Sau đó Nhiếp Vân Tranh liền lên một khoá học giảng đạo lý cho Bạch Hoài nghe, nói đến khi cô đều ngủ gà ngủ gục mới chịu buông tha.
Cũng từ ngày hôm đó Bạch Hoài chính thức sinh sống cùng Nhiếp Vân Tranh.
Cô ở tại lầu 1, phòng của Nhiếp Vân Tranh ở đối diện phòng cô.
Lý do ở gần thế này là do Nhiếp Vân Tranh nói như vậy dễ chăm sóc cho Bạch Hoài.
Nói đến chăm sóc Bạch Hoài bĩu môi ghét bỏ.
Chẳng biết ai chăm sóc ai đâu à.
Lầu 2 là thư phòng cùng với một phòng thể thao, phía trên nữa là sân thượng.
Nhiếp Vân Tranh vốn không thích phô trương, vì thế nên căn biệt thự hay ở cũng chỉ thuộc dạng bình thường, đầy đủ tiện nghi là được, không đòi hỏi phải xa hoa to lớn.
Căn nhà hai lầu một tầng thượng này cũng vừa lúc đúng ý Bạch Hoài, cô không thích nhà quá to, vì nếu nhà to nhưng người ít sẽ tạo cảm giác quá trống vắng, điều này sẽ khiến cô lo sợ bất an.
" Chú Vân Tranh."
Nhiếp Vân Tranh liếc xuống dưới chân, Bạch Hoài đang đáng thương nắm ống quần anh.
" Làm sao?"
Bạch Hoài vòng tay ôm đùi Nhiếp Vân Tranh, ôm thật chặt, cô hít một hơi, ngập ngừng thử hỏi:" Cháu...có thể đi học sao?"
Nguyên chủ 2 năm trước cũng từng đi học ở trường, nhưng vì dung mạo đáng yêu xinh đẹp từ bé nên cô bị nữ sinh trong lớp cô lập, đám nam sinh cũng có người lên tiếng bảo vệ nguyên chủ, sau một hai lần nguyên chủ đều bị đám nữ sinh kia bắt nạt nhiều hơn, nam sinh cũng dần quen rồi mặc kệ nguyên chủ.
Sau đó biết nguyên chủ chỉ ăn nhờ ở đậu Nhiếp gia nam sinh trong lớp càng thêm nhắm mắt làm ngơ.
Giáo viên lại càng không muốn nhúng tay vào.
Nguyên chủ bị bắt nạt một năm trời, cô ghét đến trường, ghét bạn bè, ghét thầy cô.
Nguyên chủ đã mạo hiểm bị Dì Ninh đánh mà năn nỉ bà ta giúp cô xin học tập ở nhà.
Dì Ninh tham tiền, nghĩ nguyên chủ học ở nhà bà ta càng có cơ hội chi tiêu mạnh tay hơn với lý do dùng cho nguyên chủ.
Vì thế Dì Ninh nhanh chóng đồng ý, cứ thế mà 1 năm qua đi.
Hiện tại Bạch Hoài muốn quay lại trường học, cô muốn giao tiếp kết bạn với những bạn khác.
Kiếp trước và kiếp này ngoại trừ thư ký Tạ cùng Nhiếp Vân Tranh có thể chơi đùa trò chuyện, Bạch Hoài gần như chẳng có quá nhiều bạn.
Cô muốn giống như những đứa trẻ khác có bạn có bè, có thể tụ tập tám chuyện cả buổi, có thể hẹn nhau đi trà sữa, cafe.
Bạch Hoài càng nghĩ càng mong chờ, đôi mắt màu trà trong veo to tròn nhìn chằm chằm Nhiếp Vân Tranh, ngôi sao trong mắt sáng rực như sao trời.
Nhiếp Vân Tranh ngả lưng vào ghế sofa, nhấc tay xoa đầu Bạch Hoài lâm vào trầm tư.
Cô nhóc con này đến nhà anh sống cũng được 2 tháng rồi, cơ thể cũng đã tròn trịa hơn hẳn, trông có vẻ có da có thịt hơn lúc cứu ra khỏi chỗ kia, bây giờ cũng không phải là con tôm khô xấu xí nữa, mà Bạch Hoài hiện tại xinh đẹp tinh xảo như búp bê Tây Dương.
Ngày trước Bạch Hoài làm nũng Nhiếp Vân Tranh còn có thể đỡ được, nghiêm mặt suy xét trước sau mới chiều theo ý cô.
Bây giờ Bạch Hoài chỉ cần đứng im lẳng lặng nhìn anh thôi, chẳng cần nói câu nào nhưng lực sát thương điên cuồng+1.
Càng ngày càng khó chống cự vẻ dễ thương đó rồi.
Nhiếp Vân Tranh cảm thấy mình như bị trúng tà ấy.
Có phải là chưa bao giờ nhìn thấy trẻ con có dung mạo thượng thừa đâu, anh từ trước đều cảm thấy bình thường, bây giờ lại một chút định lực cũng không có, Bạch Hoài chủ động làm nũng lòng mềm đến rối tinh rối mù vui vẻ cưng chiều.
Không được rồi, mai phải đi chùa 1 chuyến thắp nhang bái Phật thôi.
Nhiếp Vân Tranh ngao ngán thở dài, bóp má Bạch Hoài một cái, lại xoa xoa bóp bóp cả hai bên má cô, một lúc sau mới thoả mãn buông tay, ung dung trả lời:" Đã sắp xếp rồi, tuần sau liền có thể đi học."
Bạch Hoài nắm chặt tay nhỏ thành đấm, lòng thầm rủa.
Tên chết tiệt, có biết bóp má trẻ em là nó rất dễ bị xệ má không?
Đã thế còn dùng lực, đau muốn chết.
QAQ
Sau này lớn lên cô nhất định sẽ kéo má Nhiếp Vân Tranh sang 2 bên, hung hăng dày vò! Quyết phục thù chuyện bóp má ngày hôm nay.
Bạch Hoài hai tay ôm má nhanh nhẹn lùi về phía sau, tránh né bàn tay tàn ác của Nhiếp Vân Tranh, cô trừng mắt nhìn anh đầy giận dữ, sau đó vui vẻ tung tăng chạy về phòng.
Chờ đến tuần sau cô liền có thể thật sự bắt đầu cuộc sống trọn vẹn rồi nhỉ, có bạn, có bè, được tự do vui chơi không phải lo nghĩ từng phút từng giây, sợ lại bị lôi đến bệnh viện để rút máu hay đột nhiên vì chướng mắt ai đó mà bị đánh đập, ức hiếp.
Bạch Hoài nằm trên giường, mặc sức tưởng tượng về tương lai phía trước, càng nghĩ càng hưng phấn mong chờ.
......................
Sáng thứ 2, Bạch Hoài bị Nhiếp Vân Tranh gọi dậy từ sớm, nhưng suốt mấy tháng được ăn no ngủ kỹ, lúc nào cũng phải 8 9 giờ sáng mới chịu dậy, bây giờ chưa 6 giờ đã phải mở mắt, Bạch Hoài dậy không nổi.
Không muốn dậy, muốn ngủ!!
Sao trường học lại bắt học sinh đi học lúc 7 giờ sáng!!QAQ
Cô cựa quậy, trở mình ôm chặt gối ôm, dùng hành động phản kháng ý muốn của Nhiếp Vân Tranh.
Không dậy, không dậy, không dậy.
Hôm nay trời có sập cũng không muốn dậy!
Nhiếp Vân Tranh gân xanh trên trán lộ rõ, kiên nhẫn gần như hao hết.
Anh nhướng người nắm lấy cổ chân Bạch Hoài, kéo một cái thật mạnh, dùng lực xốc nách cô lên nhấc bổng lên cao.
Hự một tiếng, Bạch Hoài như treo lủng lẳng trong không trung, chuyện đột nhiên này cũng khiến cô hốt hoảng một trận, tim đập như sấm, tay chân nhũn ra sợ hãi, đầu óc cũng choáng váng không định hình được.
Không thèm cho Bạch Hoài thời gian phản ứng, Nhiếp Vân Tranh lắc mạnh người Bạch Hoài chục cái sau đó thả cô xuống đất.
Bạch Hoài lảo đảo ngã phịch xuống đất, cũng may trong phòng trải thảm đủ dày nên ngã một chút cũng không hề hấn gì, dù sao cũng không đau.
Hai mắt Bạch Hoài ngờ nghệch, mặt mũi bơ phờ, tóc tai lù xù, não trong đầu như muốn vứt bỏ chủ nhân mà phát ra tiếng như TV nhiễu sóng cực kỳ chói tai, cô miễn cưỡng đứng lên, chao đảo lao về phía WC, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Bạch Hoài vừa đánh răng vừa nắm chặt tay thành đấm, trong lòng la hét muốn đánh chết Nhiếp Vân Tranh không biết bao nhiêu lần.
Nhìn xem, đây là cách con người đánh thức nhau sao?
Đây mà là hành vi của người bình thường sao?
Cũng may cô nhịn được, không thì đã ói một bãi lên người Nhiếp Vân Tranh rồi.
Bảo anh ta không biết chăm sóc, xứng đáng độc thân thì tự ái.
Chờ đó đi, mười năm nữa khi cô nhất định sẽ trả thù tên chết tiệt đó.
Quá đáng vừa vừa phải phải thôi chứ.
Vệ sinh xong, Bạch Hoài lon ton chạy xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng là Nhiếp Vân Tranh tự tay làm, anh không thích có quá nhiều người trong nhà, hơn nữa nhà cũng không quá lớn, nên ngoại trừ Dì Ba phụ trách dọn dẹp vào chiều ngày chủ nhật hàng tuần thì mỗi ngày đều do Nhiếp Vân Tranh tự mình dọn dẹp đơn giản và nấu ăn.
Tuy bản thân là thiếu gia nhà giàu, nhưng Nhiếp Vân Tranh cũng không phải là người mắc bệnh thiếu gia mười ngón tay không dính xu@n thủy, từ bé Nhiếp Vân Tranh được mẹ chỉ dạy rất nhiều thứ, trong đó có cả nấu ăn.
Bạch Hoài bò lên ghế, bàn ghế trong nhà đều dựa theo k1ch thích chiều cao của Nhiếp Vân Tranh mà mua nên nói thật nó cao hơn cô rất nhiều, mỗi lần ăn cơm đều phải mất công bò lên ghế, còn Nhiếp Vân Tranh chỉ biết ngó chứ không thèm đến giúp đỡ gì cả.
Tên đầu gỗ! Xứng đáng ế 100 năm!
Nhiếp Vân Tranh nhìn Bạch Hoài an ổn ngồi, rót một ly sữa nóng cho cô, sau đó an tĩnh ăn uống.
Tư thế ăn của Nhiếp Vân Tranh rất ưu nhã, uyển chuyển, nhẹ nhàng, một bộ công tử như ngọc.
Bạch Hoài cũng nhịn không được mà chậc một tiếng.
Mỹ nam bổ mắt a....
Bạch Hoài ngước nhìn đồng hồ, giật mình vội vàng ăn sáng.
6 giờ 25 phút sáng rồi, lại không ăn nhanh cô sẽ bị trễ học.
Ăn uống no đủ, 6 giờ 40 phút cả hai cùng bước ra ngoài cửa, Nhiếp Vân Tranh sửa sang lại cổ áo, thắt cà vặt chuẩn bị đi làm, Bạch Hoài hơi căng thẳng nắm chặt quai balo, chạy chậm đuổi kịp Nhiếp Vân Tranh.
Bọn họ ngồi vào trong xe, Nhiếp Vân Tranh xoay tay lái, quay đầu xe chở Bạch Hoài đến một trường tiểu học cách đó không xa, từ nhà đến trường chỉ mất khoảng 10 phút.
" Hệ thống?" Bạch Hoài gọi trong lòng.
[ Sao vậy?]
" Tôi đến thế giới này cũng vài tháng rồi.
Nhiệm vụ của tôi là gì nhỉ?"
Hệ thống im một chút, chột dạ trả lời.
[ Nhiệm vụ chủ tuyến: Sống thật tốt.
Nhiệm vụ chi nhánh 1: Phá CP Tần Siêu cùng Mộ Dao Dao.
Nhiệm vụ chi nhánh 2: Trả thù Mộ Dao Dao, khiến cô ta thanh danh bại liệt]
Bạch Hoài nghe xong gật gù.
Nguyên chủ bị hại thảm như vậy, có ý định trả thù cũng không phải điều kỳ lạ.
Nhưng mà.....
" Tôi năm nay chỉ mới 8 tuổi thì phá CP kiểu gì? Nam chính với tôi cũng không quen biết gì nhau."
Năm nay Tần Siêu 15 tuổi, hiện đang sống ở thành phố O, cô ở thành phố A, cách nhau mấy trăm cây, làm nhiệm vụ kiểu gì??
[ Không phải lo, 4 tháng nữa Tần Siêu sẽ chuyển nhà đến thành phố A theo mẹ, hơn nữa cô cũng không cần phải yêu đương với hắn đâu, chỉ cần phá cho cả hai người họ không đến được với nhau là được.
7 năm nữa cốt truyện mới chính thức bắt đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian.]
Bạch Hoài gật đầu đồng ý ý kiến của Hệ thống, cô thở phào, cả người như nhẹ nhàng hơn hẳn.
" Vậy được rồi."
Khi biết tin nhiệm vụ không có nhất thiết phải giành Tần Siêu về tay khiến cô cảm thấy trong lòng thả lỏng.
Nói thật cô không hề thích Tần Siêu, hắn ta không xấu, nhưng vẫn không quá dứt khoát với cả hai người con gái hắn coi là quan trọng.
Với nguyên chủ, tuy rằng bị từ chối tình cảm, nói thẳng thừng chỉ xem là em gái.
Nhưng sau lần thổ lộ đó Tần Siêu đối xử với Bạch Hoài như cũ, quan tâm cô, chăm sóc cô, quản lý cô, thường xuyên tạo chút bất ngờ nhỏ cho cô, khiến cô cảm thấy mình như bạn gái của Tần Siêu vậy.
Vì những hành động như thế nguyên chủ mới không ngừng hy vọng, không ngừng nỗ lực chạy theo bước chân của hắn để rồi phải gánh chịu những tổn thương nghiêm trọng từ thân thể đến tinh thần.
Với Mộ Dao Dao, Tần Siêu yêu Mộ Dao Dao đến si mê, yêu đến mụ mị đầu óc, từ chối lắng nghe tất cả lời khuyên từ bạn bè đến thân nhân trong gia đình.
Hắn coi Mộ Dao Dao như thần linh mà trân trọng bảo vệ, chỉ tiếc, cả tấm chân tình cũng chẳng đổi được một chút thật lòng từ Mộ Dao Dao.
Cô ta lợi dụng Tần Siêu để khiến nguyên chủ đau khổ, vì cô ta hận mẹ ruột của mình, hận lây cả cô em gái cùng mẹ khác cha là nguyên chủ.
Đúng vậy, Mộ Dao Dao và Bạch Hoài là hai chị em cùng mẹ khác cha.
Mẹ của cô ta Dung Hân ly hôn người chồng cờ bạc rượu chè là Mộ Xương Thành, vì lúc ly hôn Dung Hân hai bàn tay trắng nên cũng không dắt Mộ Dao Dao cùng rời đi, sau khi đi một mình bà đến thành phố khác kiếm sống vô tình cứu được cha của nguyên chủ Bạch Thời Độ bị tai nạn, xe lao xuống vực.
Dung Hân chứng kiến tai nạn đó, vội vàng báo cảnh sát cùng xe cứu thương, sau đó ở lại chăm sóc Bạch Thời Độ suốt một tháng do người này nguy kịch sau tai nạn, lại không biết làm sao để liên lạc với gia đình ông ta.
Một tháng sau, Bạch Thời Độ thoát khỏi trạng thái người thực vật, cũng cảm kích Dung Hân có ơn cứu mạng, 2 người bọn họ dần tiếp xúc với nhau, hiểu biết nhau nhiều hơn.
Bạch Thời Độ giúp Dung Hân có một công việc ổn định.
Hai người cũng dần thích nhau sau mấy năm quen biết.
Cuối cùng Bạch Thời Độ cầu hôn Dung Hân, hai người tiến đến hôn nhân trong nụ cười và niềm hạnh phúc.
Nhưng vì cách biệt giai cấp Dung Hân vô cùng tự ti vì quá khứ của mình, bà giấu nhẹm chồng về chuyện quá khứ, không dám nói với ai.
Bạch Thời Độ chỉ biết Dung Hân từng có chồng con nhưng cũng không biết tình hình thực tế của chồng trước và con riêng của bà.
Sau này Dung Hân gặp lại đứa con bà năm đó bỏ rơi, bà áy náy, đau khổ, im lặng chấp nhận sự hận thù của con gái dành cho mình.
Sự tự ti chưa bao giờ mất đi khiến Dung Hân không dám nói cho Bạch Thời Độ về Mộ Dao Dao.
Vốn nghĩ chờ một chút cho đến khi bà chuẩn bị đủ tâm lý sẽ nói, nào ngờ trong một lần cả hai cùng đi công tác đã vướng phải một cuộc tai nạn giao thông liên hoàn.
Dung Hân chết tại chỗ, Bạch Thời Độ nguy kịch đưa vào bệnh viện, miễn cưỡng tranh đấu cùng tử thần suốt 2 ngày, Bạch Thời Độ gửi gắm con gái mình cho thế giao Bạch Gia là Nhiếp gia gia chủ Nhiếp Vân Phong rồi cũng nhắm mắt từ trần.
......................
"Đến rồi.
Xuống xe đi."
Bạch Hoài giật mình, ngước mắt nhìn về phía Nhiếp Vân Tranh, gật đầu bò xuống xe.
"Tạm biệt chú."
Nhiếp Vân Tranh nắm Bạch Hoài đến cổng trường, giao cô cho một cô giáo viên đứng chờ sẵn ở đấy, chào hỏi một tiếng với cô giáo rồi rời đi.
Giáo viên tương lai của Bạch Hoài là một giáo viên khá trẻ, tầm khoảng 25 26, nhìn thấy dung nhan tuấn lãng đẹp mê người của Nhiếp Vân Tranh liền ngây ngốc, người ta đi cũng chưa kịp phản ứng, thất thần nhìn bóng lưng người rời đi.
Bạch Hoài vô ngữ nhìn cô giáo đang hoa si.
Thôi nào, tuy biết tên kia đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc sánh ngang với các minh tinh nổi tiếng, nhưng có thật sự cần phải thèm thuồng đến ngây ngốc luôn không vậy.
Bạch Hoài than trời trách đất, ghét bỏ nhìn giáo viên.
Nếu cô ấy mà biết tính tình của Nhiếp Vân Tranh chắc cũng xách dép chạy vội.
Con người gì đâu mà vừa nóng tính, cọc cằn, lại là tên thẳng nam chính hiệu, hơn nữa còn cuồng công việc.
Ai thèm thì lấy chứ cô chê!
Người tình trong mộng của Bạch Hoài phải là người lãng mạn, vui tính, ôn hoà, có sở thích giống cô, dính người một chút.....
Bậy bạ!
Bạch Hoài vội ngừng suy nghĩ, cô năm nay mới 8 tuổi nghĩ xa như vậy làm gì chứ.
Hơn nữa suy xét đến Nhiếp Vân Tranh, trời ạ, tên kia lớn hơn cô hẳn 15 tuổi.
Mười năm nữa cô vừa tròn 18 tuổi xanh mơn mởn còn tên kia cũng đã 33, đã đứng hàng trung niên già cả rồi.
Không nghĩ nữa không nghĩ nữa.
Bạch Hoài lắc lắc đầu, thở dài mệt mỏi.
Do kiếp trước không có yêu ai nên muốn yêu đến điên rồi sao?
Thế mà lại nghĩ đến sẽ yêu đương cùng Nhiếp Vân Tranh.
Trời ạ.
Làm cô sợ muốn chết..