Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một lát sau, Lâm Tịch, người đang trên bờ vực nổ tung cuối cùng cũng buộc chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ lại cũng đúng, tại sao cái gì ngươi cũng không nỗ lực, thì kỹ năng từ thế giới trước sẽ tích lũy đến thế giới sau, nếu tất cả đều như thế, vậy làm mười cái, tám cái nhiệm vụ thì tất cả mọi người đã trở thành siêu nhân? Làm nhiệm vụ thật sự giống như đi nghỉ mát, chuyện tốt như vậy sẽ đến phiên mình sao?
Nàng chưa bao giờ nghĩ giá trị may mắn của mình cao như vậy.
Lâm Tịch yên lặng thở dài một tiếng, làm sao có thể kiếm tiền đây?
Nam Bình Ao là một thôn nhỏ khép kín ba mặt được vây quanh bởi những ngọn núi, Phải ngồi xe ròng rã nửa ngày mới có thể đến trấn gần nhất. Trong thôn đều là nông dân đời đời kiếp kiếp bán mặt cho đất bán lưng cho trời, dựa vào trong đất kiếm ăn mới miễn cưỡng sống tạm. Muốn ở chỗ này kiếm tiền cơ bản chỉ có thể dựa vào suy nghĩ. Thân thể này của Lâm Tịch tuổi nhỏ sức yếu, không thể lên núi đi săn. Ngay cả thợ săn đáng gờm nhất trong thôn cũng chỉ dám lang thang ở phạm vi bên ngoài, săn gà rừng thỏ hoang linh tinh, muốn đi vào trong rừng sâu, không có hơn mười người cùng một chỗ hành động thì không dám. Cái gì gấu chó, trăn lớn, cọp, báo, không có ngươi không gặp được, chỉ có ngươi không nghĩ tới.
Trồng trọt càng không đáng tin cậy.
Bởi vì Nam Bình Ao là vùng núi, tầng đất rất mỏng, đất đai cằn cỗi, có rất ít cây có thể gieo trồng và không có nhiều đất bằng phẳng, một nhà có thể có hai mẫu ruộng đất cằn sống tạm cũng không tệ rồi, xem như nàng có biện pháp, tính tình đó của cha mẹ nhà mình, sẽ nghe nàng mới là lạ, huống chi nàng cũng không hiểu nhiều về vấn đề này.
Lâm Tịch chỉ ngón tay của mình, lần này chết lặng thật mà!
Bình tâm tĩnh khí, ngồi xếp bằng, hai tay cuộn bốn ngón tay lại, chỉ giơ ngón trỏ vẽ vòng tròn lên đỉnh đầu: "Không nên gấp gáp, đừng lo lắng, nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một chút.."
Đợi nửa ngày cũng không thấy một hưu ca* nào đến phụ thể! Phải làm sao đây!
*Hưu ca: Tỳ Hưu là linh vật của Trung Quốc có hình dáng gần giống Kỳ Lân được thờ phụng với ý nghĩa mang tới tài lộc và bình an cho người thờ phụng chúng.
Cho đến khi cha mẹ trở về ăn cơm, Lâm Tịch vẫn như cũ mù mịt không biết đâu mà lần, trong lòng tràn đầy chán nản. Vũ cha thấy dáng vẻ nàng vẫn ấm ức không thoải mái, tưởng rằng ngày hôm qua bị hù dọa còn chưa bình thường trở lại, nhìn Lưu thị một chút, nói: "Nhị Nha, hôm nay con cũng đừng đi cắt cỏ heo, chờ cha về sớm một chút sẽ đi cắt, hai ngày nay con cũng đừng đi nữa, làm một chút thức ăn cho gà là được rồi."
Lời của Vũ cha khiến Lâm Tịch dễ dàng rất nhiều trong hai ngày tới, Lưu thị nhíu mày, không vui lắm, nhưng cũng không nói gì. Lâm Tịch vội vàng bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt đối với cha mẹ: "Đã biết, cảm ơn cha nương, con muốn đi tìm liềm, làm mất rất đau lòng, thanh liềm đó Nhị Nha sử dụng cũng thuận tay."
Vừa nghe khuê nữ muốn đi tìm liềm, trên mặt vốn không vui vẻ lắm của Lưu thị cũng mang theo vẻ tươi cười, bình thường Nhị nha đầu đánh ba gậy cũng không ra một cái rắm thế mà có thể cảm ơn bọn họ, còn tri kỷ như thế trong tình huống Hồng ca đã cho nó nghỉ còn muốn đi ra ngoài tìm liềm bị mất, bỗng nhiên Lưu thị cảm thấy cũng không chán ghét quỷ đòi nợ này như vậy.
Vũ cha lập tức nói: "Hôm qua con cắt cỏ heo ở nơi nào, cha đi tìm, lỡ như con rắn kia còn ở đấy thì sao!"
Lâm Tịch thầm than một tiếng, thật ra người cha này cũng không tệ!
Mà Vũ Lam thì không tim không phổi muốn dẫn Lâm Tịch đi tìm đám tiểu tỷ muội cùng thêu hoa.
Lâm Tịch:(⊙o⊙)
Thật sự không hiểu người da đen vào ban ngày, ngươi lại nói thêu hoa chơi chết trán ngươi!
Không biết tại sao Vũ Lai Bảo cũng tham gia náo nhiệt: "Nhị Nha, nếu không ta dẫn ngươi đi tiểu Nam Hà mò cá!" Giọng nói mang vẻ ban ân.
Lâm Tịch lặng lẽ đạp hắn một chân dưới bàn: "Gọi Nhị tỷ!"
Vũ Lai Bảo: "Nhị Nha Nhị Nha Nhị Nha!"
Vũ Lai Bảo nói xong nhe răng trợn mắt làm cái mặt quỷ cho nàng, nghĩa là lão tử cứ gọi Nhị Nha, ngươi có thể làm sao?
Hùng hài tử* này, Lâm Tịch tức xanh mặt, nhưng khi nhìn lại thì thấy ánh mắt Lưu thị cưng chiều, trong miệng còn lầm bầm: "Lai Bảo nhà ta rất lợi hại, mỗi lần đi tiểu Nam Hà mò cá đều nhiều hơn so với người khác."
*Hùng hài tử: Ý nói những đứa trẻ ồn ào, hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử.
Thôi đi, mò cá còn không có đũa thô tốt a? Một lần mò là chơi một ngày, Lưu thị này cũng đều khen ngợi, trong nhà chính mình mệt gần chết nhưng chưa bao giờ được một lời hay, trong nháy mắt trái tim nhỏ bé yếu ớt của Lâm Tịch nhận một vạn điểm thương tổn.
Nhưng những lời của Lưu thị ngược lại nhắc nhở nàng, có lẽ, nàng có thể tìm ra một con đường phát tài?
Cảm tạ Vũ Lai Bảo hài đồng, trong lúc vô ý nhắc nhở Lâm Tịch, chắc chắn nàng sẽ không đi mò cá, nhưng mà, nàng có thể đi đến phạm vi bên ngoài những ngọn núi hái một chút lâm sản, dược liệu linh tinh bán đi kiếm tiền! Kiếp trước cha mẹ Lâm Tịch nhận thầu một ngọn núi hoang đấy, một ít thảo dược phổ biến nàng vẫn nhận ra được.
Lật lại ký ức của nguyên chủ, dường như không có bất kỳ cái gì liên quan tới phương diện thảo dược, về phần bởi vì nơi này không có những thảo dược này hay là người dân Nam Bình Ao thậm chí cũng không biết vậy thì không biết được rồi, cho dù thế nào, thừa dịp hai ngày nay Vũ cha cho nghỉ, đi xem thử cũng biết rồi!
Đợi đến lúc Vũ cha bọn họ ăn cơm xong đi ngủ, Lâm Tịch rửa sạch bát đũa, đơn giản dọn dẹp lại phòng một chút, trên lưng đeo sọt mới do Vũ cha đan, liềm mất rồi thì mang theo một cái xẻng ngắn nhỏ sắc bén, sau đó cực kỳ hào hứng lao thẳng ra phía sau núi.
Hiện tại khoảng mười giờ rưỡi, cha mẹ phải nghỉ trưa đến hai giờ chiều mới có thể xuống ruộng làm việc, không sai biệt lắm khoảng bảy giờ trở về, chỉ cần nàng có thể trước bảy giờ làm xong cơm tối, cho heo gà ăn xong thì tất cả OK.
Ba phía Nam Bình Ao được vây quanh bởi các ngọn núi, sở dĩ Lâm Tịch lựa chọn đến sau núi, là bởi vì mấy lần nguyên chủ từng theo người khác đi phía sau núi, người nơi này có thói quen lựa chọn đến sau núi hái lâm sản, đi nhiều người, nếu có chuyện gì khẩn cấp thì mọi người cũng hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau, hơn nữa nói một cách tương đối, có ít dã thú có thể làm tổn thương con người.
Trong miệng Lâm Tịch vừa ngâm nga "Tiểu cô nương hái nấm" vừa đi về phía ngọn núi, cảm tạ nguyên chủ làm việc lâu dài ban tặng, thân thể này tuy rằng vừa gầy vừa nhỏ, thể lực lại tốt một cách bất ngờ, tốc độ leo núi cũng không chậm, rất nhanh Lâm Tịch đã tìm được một số loại thảo dược thường gặp, tử hoa đinh, cây gai, ích mẫu vân vân, nàng không biết rõ giá cả nơi này, nhưng mà tổng hợp đánh giá đến xem, chắc sẽ không được giá tiền.
Cứ như vậy Lâm Tịch vừa đi vừa dừng, nhìn thấy cái gì thì đào cái đó, ngoại trừ sọt nàng còn mang theo túi vải nho nhỏ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào. Lúc đang đào một gốc Tam Diệp, bỗng một con rắn nhỏ xuất hiện dọa Lâm Tịch giật mình, bỏ Tam Diệp thảo vào sọt Lâm Tịch vắt chân lên cổ mà chạy, nàng không khỏi hối hận lúc mới tiến vào thế giới nhiệm vụ nói dối với Lưu thị, thật sự rất nhanh trả hết nợ trong tháng sáu mà!
Đến khi Lâm Tịch cảm giác nguy hiểm không còn, nàng đã đi chệch hướng lối đi, trước mặt là một khe núi nho nhỏ, bên trong có khoảng mười mấy cây cao lớn, giữa mùa hè, trên cây dường như bò đầy sâu róm khiến cho những người có chứng sợ hãi dày đặc cũng phải phạm vào. Nhưng mà Lâm Tịch biết đây không phải là côn trùng, mà là những đóa hoa màu trắng!
Mà giờ khắc này nàng là vừa mừng vừa sợ, giống như là trúng giải độc đắc xổ số may mắn, còn kém không có giơ chân hoan hô!
Đây là hạt dẻ đó!