Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, Bích Linh nghiêm túc làm bài tập.
Liên Vô Trần nằm trên giường nghiêng đầu nhìn cô.
Với cái tính tình đó của cô, lại sẽ nghiêm túc làm gì đó sao?
"Vì sao muốn học?" Liên Vô Trần nhếch môi cười khẽ.
Bích Linh cũng không ngẩng đầu lên: "Chẳng qua là nhập gia tùy tục."
Nhập gia tùy tục...... Nói cũng rất có đạo lý.
Liên Vô Trần thấy cô bắt đầu sửa sang lại cặp, liền nhích người vào bên trong, ý là cùng nhau ngủ.
Bích Linh giả ngu: "Làm gì."
Liên Vô Trần nghiêm trang nói: "Ngủ."
"Chính anh có phòng, ăn vạ ở chỗ tôi làm gì." Bích Linh cởi áo khoác.
"Muốn ngủ thì ngủ thôi." Liên Vô Trần không thèm để ý mà cười khẽ.
Bích Linh tắt đèn, cũng nằm xuống bên cạnh hắn: "Tùy anh."
Sau đó liền không có tiếng động.
Liên Vô Trần đếm đủ một phút xong, lúc này mới cẩn thận mà ôm người vào trong lòng ngực.
Thật là, bây giờ đến ôm cô cũng phải lén lút...
Liên Vô Trần để Bích Linh dựa vào ngực mình, nhưng không bao lâu cô liền lăn trở về trên giường.
Liên Vô Trần không tin mà thử lại vài lần, vẫn là kết quả như vậy.
Hắn còn cách nào đâu.
Việc cô gái nhỏ này không muốn, cho dù là ngủ thôi hắn cũng không thể ép buộc cô.
Liên Vô Trần cắn môi cô gái một ngụm, như là trừng phạt.
Phiền toái!
***
Từng ngày từng ngày qua đi, đảo mắt đã đến kì thi cuối kỳ.
Bích Linh đứng nhất toàn trường.
Đúng vậy, đứng nhất.
Cô đã vượt qua La Tuyết Lạc, hệ thống cũng không biết cô như thế nào làm được.
Hỏi ký chủ nguyên nhân, cô ấy lại đưa cho nó cái lý do quỷ "Chăm chỉ sáng tạo ắt làm nên kỳ tích", hệ thống tức giận muốn nổ mạnh tại chỗ.
Đêm đó, Liên Vô Trần làm một bàn đồ ăn cho Bích Linh.
"Kha Kha, em không cô phụ ngày đêm chăm nom của chú nhỏ." Liên Vô Trần vác cái bản mặt trích tiên nói ra mấy lời này, Bích Linh thiếu chút nữa tin.
Mấy tháng này cô vẫn luôn học bài, hắn cũng không hề làm cái gì, chỉ là bày ra mấy cái trò ái muội, hôn hôn tay gì đó.
Nhưng cô dám cam đoan, hắn nhất định lén lút có ý ăn cô!
Hừ, cái thứ đáng ghét...
"Kha Kha, nếm thử cá hầm cải chua này xem." Liên Vô Trần đứng lên đẩy mâm đến trước mặt cô.
Bích Linh cắn đũa, trong đôi mắt đang rũ xuống hiện lên ánh sáng không rõ.
A, cô ăn? Ăn xong rồi bị hắn ăn trên giường luôn chứ gì!
Bích Linh nếm một ngụm.
Quả nhiên...
Bị lừa.
"Hương vị thật kỳ quái." Mắt Bích Linh mê mang lên.
"Kỳ quái sao?" Liên Vô Trần đứng lên, nhìn cô gái đối diện lấy tay ôm đầu, cuối cùng ngã lên bàn, lúc này mới đi qua bế người lên.
"Ưm...... Chú nhỏ thả cái gì vào trong cá vậy?" Cô gái lẩm bẩm nói, thanh âm trở nên mềm mại vô cùng.
"Không có gì cả." Liên Vô Trần hôn cô, bế cô lên, đi về phòng mình.
Cô gái ở trong lòng hắn giãy giụa: "Chú nhỏ làm gì vậy!"
Liên Vô Trần ôm chặt cô: "Đừng lộn xộn."
"A...... Chú cháu khó chịu......" Mặt cô gái dần dần ửng đỏ, giống như nắng chiều đẹp nhất dưới chân trời.
Liên Vô Trần nhẹ đặt cô lên giường, quần áo trên người bị hắn ung dung mà cởi ra từng chút một: "Khó chịu chỗ nào, hửm?"
Cô gái khó nhịn mà ma sát hắn, nụ hôn nhỏ vụn dừng ở khóe môi hắn: "Ở đâu cũng khó chịu."
Hắc ám cuồn cuộn trong mắt Liên Vô Trần càng ngày càng đậm, "Vậy chú giúp em......"
Trong phòng, tiếng thét chói tai của cô gái vang lên từng đợt từng đợt.