Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liên Vô Trần cụp mí mắt xuống.
Không cứu được.
"Tôi đã làm gì?" Liên Vô Trần nhẹ nhàng lau đi máu còn đọng trên khóe môi cô, ánh mắt có chút phức tạp.
"Là do anh...... dọa bổn...... bảo bảo giật mình, kiếm...... chém lên tay." Bích Linh oán hận mà nhìn người đàn ông trước mặt, hận không thể nhào lên cắn hắn một ngụm.
"Hừ, ai bảo em lấy kiếm của tôi mà cắt hành, đáng đời." Liên Vô Trần thưởng thức tóc đen của cô, màu trắng, từ đỉnh tóc lan xuống...
Đôi mắt Liên Vô Trần trầm xuống một chút, ám sắc ngưng tụ trong chỗ sâu đáy mắt.
"Tôi chỉ... muốn cắt củ hành này... vậy là sai sao?" Bích Linh lại phun ra một búng máu.
Liên Vô Trần ôm cô chặt hơn một chút: "Có tâm nguyện gì không?"
Bích Linh gian nan gật đầu: "Quyết đấu..."
"Cái này chỉ sợ phải đợi thế giới sau, còn gì khác không?"
Bích Linh nghĩ nghĩ: "Di thư, tôi còn di thư...... ở dưới giường tôi."
"Di thư......" Cô đã sớm chuẩn bị tốt sao?
"Tôi... biết ngay cuối cùng... sẽ chết ở trong tay anh." Mí mắt Bích Linh càng ngày càng trầm, giọng nói cũng yếu ớt đi.
Trong nháy mắt cơ thể dừng hô hấp, người cô bắt đầu bốc cháy lên ngọn lửa màu tím, cuối cùng...
Tan thành mây khói.
Trong mắt Liên Vô Trần chợt loé lên một tia hỗn loạn, cuối cùng khôi phục vẻ tĩnh mịch.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi tới phòng Bích Linh.
Phía dưới giường có một cái hộp lớn.
Liên Vô Trần mở nó ra, lật xem từng đồ vật bên trong.
Bên trong có một cây dù màu đỏ hơi hướng cổ đại, phía trên rậm rạp hoa văn ánh kim, có vài phần tương tự với bích tiêu.
Còn có hai tờ giấy và một túi hồ sơ.
Liên Vô Trần nhếch môi cười cười, mở ra tờ giấy đầu tiên, như cũ là chữ viết qua loa:
Liên Vô Trần!
Anh là thiểu năng! Biến thái! Bệnh tâm thần! ****...
...
Cả một đoạn phía trước, tất cả đều là lời mắng hắn, Liên Vô Trần thậm chí đoán rằng chắc là cô đã dùng hết tất cả những từ thô tục mà cô nghĩ ra được.
Thật là...
Nửa tờ giấy bị cô dùng để mắng hắn, còn có nửa tờ, bị Bích Linh dùng bút đỏ viết thật lớn:
Anh nếu như mà tuyệt giống thì trời nắng liền đó.
Liên Vô Trần một tay che lại đôi mắt nhẹ nhàng mà cười, cười đến toàn thân đều run lên.
Cửu Tuyền Kiếm nhìn nụ cười hơi thần kinh của chủ nhân, có chút lo lắng.
Chủ nhân thật lâu đã không lộ ra cảm xúc như vậy...
Hơn nữa sao ngài ấy hôm nay lại... vì người phụ nữ kia mà đánh nó?
Liên Vô Trần mở ra tờ giấy thứ hai.
Chữ viết phía trên hoàn toàn khác biệt so với tờ thứ nhất, nét chữ cực kỳ xinh đẹp ở phía trên khắc câu thơ:
Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng đã già
Chàng hận em sinh sau, em hận chàng sinh sớm.
Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng đã già
Hận không sinh cùng thời, ngày ngày vui bên chàng.
Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng đã già
Em xa chàng chân trời, chàng cách em góc bể.
Chàng sinh, em chưa sinh; em sinh chàng đã già
Mơ hóa bướm tìm hoa, đêm đêm đậu nhành cỏ. (*)
(*) Đây là "Bài thơ trong ngôi mộ cổ" của ai đó đến giờ chưa biết. Đây là bức thư tình kỳ lạ được khắc trên một tấm gỗ quí và được thiếu nữ nằm trong áo quan ôm trước ngực.
【 Độ hảo cảm 100%. 】