Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
TRUYỆN MAY MẮN GẶP NÀNG
Chương 17: Cạm bẫy
Vài ngày sau đó, Chu Cảnh không còn đến làm phiền phu thê Ngọc Yên và Dương Minh nữa. Hai người lại tiếp tục xây dựng một cuộc sống êm đềm, ấm áp, hạnh phúc.
Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang "ò... ó... o..." Dương Minh mang tay nải có thức ăn, nước uống mà Ngọc Yên chuẩn bị lên lưng rồi không yên tâm nói:
- Nương tử, nàng ở nhà một mình liệu có sao không?
Ngọc Yên cười đáp:
- Chàng yên tâm. Ta không yếu đuối thế đâu.
- Nhưng...
- Chàng mau lên đường đi thôi, kẻo trưa mất.
Dương Minh thở dài:
- Được rồi. Ta sẽ lên trấn bán thảo dược cùng củi, sau đó mua đồ đạc nàng cần rồi liền về ngay. Chiều ta sẽ về đến nhà.
- Vâng. Phu quân đi cẩn thận.
Dương Minh cảm thấy lần này đi sẽ gặp chuyện gì đó không hay. Trong lòng chàng cứ thấp thỏm không yên. Chàng lo lắng cho Ngọc Yên ở nhà xảy ra chuyện: "Liệu tên Chu Cảnh có đến phá rối nương tử không? Mình phải nhanh lên mới được."
Dương Minh mệt mỏi đi bộ mấy chục dặm mới tới được trấn. Trấn này lớn hơn trấn dưới làng rất nhiều, mặt hàng cũng đa dạng hơn, người mua bán nhộn nhịp vô cùng. Dương Minh lại suy nghĩ về Ngọc Yên: "Giá như nương tử cùng đi với mình nhỉ? Nếu không phải nàng còn phải đi thăm bệnh thì mình cũng đâu phải xa nàng chứ."
Mua bán xong xuôi, Dương Minh chuẩn bị về nhà thì bỗng có người gọi. Giọng nói mềm dịu, quyến rũ lòng người.
- Dương huynh!
Dương Minh ngoái đầu lại thì thấy đây là... kĩ viện. Còn người gọi chàng trùng hợp là người mà chàng quen biết. Đó là một nữ tử xinh đẹp yêu mị, khuôn mặt trắng nõn được trang điểm lộng lẫy, áo quần đỏ rực.
Dương Minh ngạc nhiên:
- Là Xuyến muội sao?
- Phải. Là ta.
- Lâu rồi không gặp, muội cùng phu quân sống tốt không?
Lệ Xuyến nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã trông thật tội nghiệp. Nàng ta nhẹ nhàng vừa lấy khăn tay lau nước mắt vừa kể:
- Hức... Hức... Sau khi ta gả cho hắn, hắn ngày đêm đam mê rượu chè. Ta... Ta bị hắn đuổi ra khỏi nhà phải lưu lạc đến kĩ viện.
- Khổ cho muội rồi. Để ta giúp muội chuộc thân.
Nàng ta mỉm cười dịu dàng đáp:
- Được. Huynh theo muội đi.
Cùng lúc đó, ở bên đường một nữ tử bạch y thẩn thờ nhìn hai bóng lưng đi vào kĩ viện. "Phu quân lại là người đa tình thế này sao? Ta không tin. Hẳn là chàng có việc cần vào đó thôi. Đúng! Đúng thế!" Ngọc Yên tự trấn định bản thân thì bên tai lại nghe lời nói làm nàng càng thêm đau khổ.
- Ngọc Yên, nàng xem đi. Hầu như nam nhân nào cũng đều không thể qua được ải mỹ nhân được. Dương Minh, hắn cũng không phải ngoại lệ. Phu quân nàng một mực tin yêu vẫn thế này thôi. Nàng đừng buồn vì còn có ta đang chờ nàng. Ta sẽ không giống trước kia cũng sẽ không giống Dương Minh. Ta sẽ chỉ chung thủy với mình nàng mà thôi.
- Ta không cần.
Nói rồi, nàng bước nhanh vào kĩ viện. Lòng Ngọc Yên rối như tơ vò: "Mình phải vào xem phu quân có thật là phản bội mình không. Chàng nhất định sẽ không thay lòng đâu." Vì bấy giờ nàng mang nam trang nên dễ dàng đi vào mà không bị ngăn cản.
Cảnh tượng trước mắt làm lòng tin trong Ngọc Yên biến mất thay vào đó là cay đắng, chua chát, đau đớn. Cái cảm giác bị phản bội bởi người mình yêu thật sự rất khó chịu. Nữ tử kia đang ôm chặt cánh tay Dương Minh, đầu dựa hẳn vào vai chàng. Ngọc Yên không chịu được nữa mà quay lưng bỏ đi.
Nhưng sự thật Dương Minh không phải phản bội Ngọc Yên. Ngọc Yên chỉ thấy được một phần của câu chuyện mà thôi. Lúc vào kĩ viện chuộc thân cho Lệ Xuyến xong, Dương Minh dúi vào tay nàng ta một ít tiền rồi bảo:
- Xuyến muội! Bây giờ muội đã tự do rồi. Muội cầm lấy số tiền này mà buôn bán gì đó đi. Ta phải về nhà đây. Cáo biệt.
Lệ Xuyến không biết xấu hổ ôm lấy tay chàng rồi dựa đầu vào vai làm nũng nói:
- Bây giờ, Lệ Xuyến chính là người của huynh rồi. Huynh đi đâu, ta sẽ theo đó. Đói khổ ta đều chịu được.
Nói một đường nhưng trong lòng nàng ta lại nghĩ khác hẳn: "Hừ! Nhìn Dương Minh thôi cũng đủ thấy hắn có tiền rồi. Lại thêm, hắn hiền lành đến mức ngu ngốc càng dễ lừa hơn. Lần này phát tài rồi. Ha ha..."
Lệ Xuyến không nghĩ rằng Dương Minh lại dứt khoát từ chối nàng ta như vậy.
- Ta đã có thê tử rồi. Vả lại, dù không có đi chăng nữa ta cũng không lấy muội đâu. Ta chỉ xem muội như muội muội trong nhà thôi. Ta đi đây. Muội cẩn thận.
Dương Minh rũ áo khỏi tay Lệ Xuyến rồi nhăn mày đi mất. Trong này, nàng ta đứng ngẩn ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Dương Minh khó chịu nhìn chiếc áo khoác mà mày nhăn nhó ghét bỏ. Nghĩ một hồi, chàng tìm đến một khách điếm mượn phòng để thay áo.
Về đến nhà, Dương Minh vui vẻ gọi:
- Nương tử! Ta về rồi đây. Ta mua rất nhiều đồ cho nàng này.
Không một tiếng trả lời. Lấy làm lạ chàng đi xuống bếp tìm Ngọc Yên thì chẳng thấy ai cả. Than ở bếp vẫn còn hồng, nhưng thức ăn ở nồi thì trống trơn. Chàng lại đi vào phòng ngủ thì thấy Ngọc Yên nằm trên giường. Lúc này, Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Chàng lại gần ngồi xuống giường rồi lên tiếng:
- Nương tử! Nàng không khỏe sao?
Ngọc Yên không trả lời. Chàng lại nói tiếp:
- Ngọc Yên, nàng sao vậy? Bình thường nàng đều nói chuyện cùng ta mà. Nàng giận ta chuyện gì sao? Nhưng ta đâu có làm gì có lỗi với nàng đâu nhỉ?
Ngọc Yên nghe chàng nói thế thì trong lòng lại hừng hực lửa nóng. Nàng quay mặt về phía chàng rồi vô tình để ý thấy áo bị thay thì... cơn ghen tiếp tục cháy. Ngọc Yên tức mình ngồi dậy lạnh lùng nói:
- Dương Minh! Ngươi cút ra khỏi nhà ngay. Đừng để ta thấy mặt người nữa. Hừ! Tên đa tình.
Dương Minh nghe nàng nói như sét đánh giữa trời quang. Chàng hoảng hốt, gấp gáp hỏi lại:
- Nàng hiểu nhầm gì phải không? Ta nào có làm gì có lỗi với nàng. Ta thề đó.
- Đi ra!
- Ta...
- Được! Ngươi không đi ta sẽ đi cho người vừa lòng.
Nói rồi, nàng đứng dậy đi đến bên tủ. Lúc này, Dương Minh chưa hết bàng hoàng, lắp bắp nói:
- Ta đi. Nàng đừng nóng giận.
Dương Minh vội vàng đi ra khỏi nhà, sau đó đóng cửa lại. Chàng ngồi xuống cạnh đó, mà lòng thầm ai oán: "Ta đã làm gì sai chứ? Thật oan quá mà. Nương tử. Nàng sao lại nhẫn tâm đuổi ta ra ngoài vào đêm hôm như vậy chứ?"
Chàng ngồi một lát thì bắt đầu lạnh run cầm cập. Bụng thì kêu "ọc... ọc..." Chàng khóc không ra nước mắt, ngồi co ro than thầm: "Lạnh quá! Nương tử giận thật đáng sợ. Ôi... Đói quá đi mất. Mình vẫn chưa có thứ gì vào bụng cả." Mơ màng muốn ngủ, Dương Minh cảm nhận được thứ gì đó ấm áp kề bên mình. Chàng dụi mắt nhìn kĩ thì ra đó là chú dê Tảng Đá. Bốn mắt nhìn nhau, Dương Minh mở miệng trêu chọc nó, nhưng cũng là trêu chọc chính mình:
- Tảng Đá, ngươi cũng bị Nhỏ Nhỏ đuổi ra đây à? Ngươi làm sai gì rồi phải không?
Chú dê trợn mắt nhìn chàng như bảo rằng: "Hừ! Còn không phải tại ngươi sao? Nếu không phải ngươi chọc giận chủ nhân thì ta và Tiểu Tiểu cũng đâu bị chia cắt. Cũng tại ngươi, ta mới phải ra ngoài đây chịu lạnh. Tự dưng bị giận cá chém thớt."