Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trúc Ẩn Trần: "Biết rõ cố hỏi."
Túc Ly: "Không muốn ta và ngươi chạm mặt người quen ? Ngươi nên biết đây chẳng qua là bịt tai trộm chuông."
Trúc Ẩn Trần: "Không làm."
Túc Ly đột nhiên ghé sát vào tai y: "Thật ra ta rất dễ nói chuyện. Nếu Huyền Cầm gặp phải chuyện phiền toái không giải quyết được có thể tới... cầu xin ta."
Mấy chữ cuối cùng được cố ý nhấn mạnh, lộ ra một kiểu đùa bỡn đầy ác ý cùng hài hước.
Luồng khí tạo ra trong quá trình thở chạm vào vùng da sau tai, gây ra cảm giác ngứa nhẹ.
Trúc Ẩn Trần hơi quay đầu đi để tránh luồng khí quá gần, trong lòng dâng lên khó chịu kỳ lạ.
"Hàn Trúc, Túc Ly, hai người đây là?"
Thượng Quan Túy đang ngồi giữa những cành hoa đỏ cách con đường phía trước không xa, dáng ngồi lười biếng thoải mái cúi đầu nhìn xuống ánh mắt mang theo một loại hứng thú và trêu chọc.
Giống như một con mèo bị làm phiền khi đang phơi nắng, cố ý gây rắc rối sau khi phát hiện có chuyện ẩn đằng sau, rồi lại hành động như một con chồn tía bướng bỉnh ngây thơ chào đón người lạ.
Trúc Ẩn Trần vẫn chưa hiểu được ánh mắt này, ngẩng đầu vấn an: "Thượng Quan tỷ."
Túc Ly: "Ta và Huyền Cầm chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi, Thượng Quan cô nương sắp bắt đầu tỷ thí rồi, sao vẫn còn ở đây?"
Thượng Quan Túy khẽ cười một tiếng, giọng nói mềm mại quyến rũ đến tận tận xương tủy: "A~, Túc Ly, ngươi biết rõ thời gian tỷ thí của ta như vậy, chẳng lẽ ngầm chú ý ta?"
Trúc Ẩn Trần: Tỷ, đừng tán tỉnh nữa, đổi mục tiêu không được sao?
Túc Ly: "Tại hạ vừa vặn cùng Thượng Quan đạo hữu đứng cùng trên lôi đài, dưới đài có rất nhiều người tụ tập, nghe nói bọn họ đặt cược ngươi và Đoan Mộc thiếu cung chủ xem ai thắng trong trận đấu. "
Ánh mắt đào hoa của Thượng Quan Tuý chớp chớp: A? Vậy Túc Ly công tử có từng nghe rõ, ta và nàng, ai có tỉ lệ đặt cược cao không?"
Túc Ly: "Tại hạ chỉ đi ngang qua thôi."
"Được, ta phải tận mắt nhìn thử." Thượng Quan Túy xoay người xuống khỏi cây, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Khi đi ngang qua Trúc Ẩn Trần dường như còn tuỳ ý hỏi một câu: "Hàn Trúc, đệ vẫn còn ở trong căn phòng tồi tàn của Túc Ly sao?"
Trúc Ẩn Trần gật đầu.
Thượng Quan Túy: "Vậy được, chờ có thời gian ta đi tìm đệ, dẫn đệ đi gặp sư muội của ta."
Lời từ chối của Trúc Ẩn Trần tới bên miệng, bóng dáng của Thượng Quan Tuý đã đi rất xa. thậm chí còn sử dụng công pháp của mình, hiển nhiên không có ý định để y từ chối.
Túc Ly: "Đừng để đồ dơ bẩn chạm vào ngươi."
Bất kể màu nào trộn vào màu trắng sẽ phá hủy màu sắc vốn có của nó, con rối nhỏ rất sạch sẽ của hắn không thể bị vấy bẩn.
"Đồ dơ bẩn?" Ánh mắt Trúc Ẩn Trần đảo qua trên người Túc Ly không nói gì, nhưng lại thẳng thắn bày tỏ một câu.
Không phải đồ dơ bẩn lớn nhất ở chỗ này sao?
Túc Ly không hề tức giận, chỉ bắt lấy cổ tay y bình tĩnh nhưng không thể chống cự: "Ta có thể."
Đồ vật của hắn, hắn đương nhiên có thể chạm vào.
Lông mày Trúc Ẩn Trần hơi nhíu lại, lại nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Là "Ta có thể" thay vì "Ta không phải".
Túc Ly đây là cam chịu mình dơ bẩn? Hắn hoá ra còn có thể có tự mình hiểu lấy.
Từ khóe mắt một bàn tay với các khớp rõ ràng duỗi ra về phía y, cơ thể của Trúc Ẩn Trần theo phản xạ ngả về phía sau.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy một cách thô bạo, lực mạnh đến mức y là Kim Đan cũng không thể thoát ra.
"Đừng nhúc nhích."
Trúc Ẩn Trần cứng đờ đứng tại chỗ, ngoại trừ một số người trong sư môn và một số bạn bè quen biết, y không thích ở quá gần người khác, sẽ có một loại cảm giác khó chịu khó tả.
Từ lúc Túc Ly nắm lấy cổ tay y, đáy lòng y có loại kháng cự bây giờ càng mạnh mẽ hơn.
Bàn tay phóng đại trước mắt y, lòng bàn tay che đi một nửa tầm nhìn, ngón tay luồn qua sợi tóc trên trán nhặt thứ gì đó.
Bóng đen trước mặt cách rất xa, Trúc Ẩn Trần có thể nhìn rõ hắn cầm đi cái gì.
Một cánh hoa màu đỏ.
Có lẽ là Thượng Quan Túy từ trên cây mang xuống, khi đi ngang qua dừng ở trên đầu y.
Túc Ly buông tay ra, để cánh hoa rơi xuống đất: "Lời ta nói trước đây vẫn luôn có hiệu lực, lúc nào cũng có thể hỏi."
Trúc Ẩn Trần nhớ lại những gì hắn nói trước đó, rất dễ dàng tìm ra Túc Ly đang ám chỉ điều gì —— "Nếu Huyền Cầm gặp phải chuyện phiền toái không giải quyết được có thể tới... cầu xin ta."
Cầu xin hắn?
Sau đó cầu nguyện Túc Ly sẽ tốt bụng, vô tư trợ giúp y giải quyết khốn cảnh?
Thôi đi, cái này chẳng khác gì cầu xin một tên tội phạm tội ác tày trời đi cứu người, cầu xin một kẻ hám tiền dùng hết tiền tiết kiệm của mình để làm từ thiện.
Túc Ly là cái gì? Phản diện giả vờ làm người tốt vẫn là loại có đầu óc, cái giá để tìm kiếm sự giúp đỡ từ phản diện thường sẽ rất lớn.
Không đúng!
Trúc Ẩn Trần nhìn chằm chằm Túc Ly, cố gắng nhìn rõ những suy nghĩ trong đầu hắn thông qua túi da thế nhân. Trong giọng nói khó tránh khỏi có chút nghi vấn: "Ngươi đã biết cái gì rồi?"
Túc Ly không bao giờ lặp lại một câu hai lần.
Lần đầu tiên còn có khả năng đột nhiên nổi điên, những nếu nhắc lại lần nữa nhất định là có quỷ.
Y dường như rất chắc chắn rằng mình sẽ gặp phiền phức lớn, đến nỗi y sẽ không thể tự mình giải quyết được, cùng đường chỉ có thể lựa chọn đi cầu xin hắn.
Nhưng y cũng không cảm thấy mình sẽ có cái gì....
Ánh mắt Trúc Ẩn Trần lạnh lùng, thay đổi câu hỏi: "Người ngươi giết gần núi tiểu nhàn sơn là ai?"
Trần sư đệ - người đã chết cùng ma tu dưới lưỡi kiếm của Túc Ly, từng nói rằng ông nội gã là Hoá Thần đại năng, lại là Hóa Thần đại năng cải Nhất Huyền Tông, y xác thật không thể trêu vào.
Túc Ly vẫn mỉm cười ôn hoà, giống như làn gió thổi qua ngọn liễu, ấm áp thân thiết, nhưng mỗi chữ hắn phun ra đều là máu: "Ngươi muốn cái nào?"
Sắc mặt Trúc Ẩn Trần càng khó nhìn: "Mọi chuyện."
Y chỉ nhìn thấy Trần sư đệ bị Túc Ly giết chết, mặt khác mấy thi thể khác đều đã chết trước khi y tới đó.
Nói tóm lại, y căn bàn không biết những tu sĩ đó, bao gồm cả ma tu ở bên trong chết như thế nào hay ai đã giết.
Túc Ly: "Trần sư đệ là cháu trai duy nhất của đại trưởng lão Thái Nhất Huyền Tông. Những người khác, ta không quen biết, có lẽ bọn họ cũng là thiên tài tuyệt thế giống như Trần sư đệ."
Bốn chữ "thiên tài tuyệt thế" ra khỏi miệng hắn mang theo một loại trào phúng không nói nên lời.
"Huyền Cầm không cần lo lắng cho bọn họ, tu chân giới có rất nhiều người chết ngoài ý muốn, nếu bất hạnh gặp phải ma tu, cái chết của bọn họ sẽ càng phù hợp với nhận thức của thế nhân."
Trúc Ẩn Trần thu hồi tầm mắt.
Túc Ly vốn đã định đổ lỗi cái chết của những người đó lên đầu ma tu, nói cách khác tạm thời không có ý định để y gánh tội thay.
Vậy thì phiền phức lớn mà hắn đang nói đến là gì?
Bí ẩn dường như ngày càng lớn hơn.
Trúc Ẩn Trần không ngờ rằng rắc phiền phức lớn này lại đến nhanh và đột ngột như vậy.
Về cơ bản chính là xảy ra vào cùng một ngày.
Ban đêm cùng ngày.
Tiếng dập cửa dồn dập vang lên.
Trúc Ẩn Trần tự hỏi ai sẽ đến tìm Túc Ly vào thời gian này.
"Hàn Trúc, đệ có ở đó không?" Thượng Quan Túy đập cửa, không có nửa điểm thong đi qua lôi đài như ban ngày.
Thượng Quan tỷ?
Mở cửa ra, bên ngoài đúng là Thượng Quan Túy.
"Suỵt..." Trúc Ẩn Trần vừa mới mở miệng, Thượng Quan Túy liền lắc đầu, giơ ngón trỏ lên trước môi ra hiệu cho y không cần nói, tiếp theo động tác linh hoạt vọt vào trong phòng.
Trúc Ẩn Trần quay đầu đã thấy nàng điên cuồng xua tay: "Mau đóng cửa, mau đóng cửa."
Sau khi đóng cửa quay người lại, Thượng Quan Túy đã chạy tới bên cửa sổ đóng chặt cửa.
Ánh mắt của Trúc Ẩn Trần rơi vào áo choàng đen nàng đang mặc, trông hơi giống trang phục của vu sư.
"Thượng Quan tỷ, tỷ đây là?" Làm trộm hả?
"Hàn Trúc, sao Tiểu Yên Nhi lại ở đây? Làm sao con bé lại có thể đến một nơi như thế này?!" Thượng Quan Tuý vô cùng lo lắng.
"Sư thúc thấy Tiểu Yên Nhi, tuy rằng ông ta chưa nói gì, nhưng ta có cảm giác ánh mắt của ông ta không đúng, rất không đúng, ông ta tuyệt đối đang theo dõi Tiểu Yên Nhi."
Nàng là tông môn nào chứ, Hợp Hoan Lâu đấy, trong môn phái ngoại trừ những người giống nàng tuân theo quy củ tìm đồng tu đạo lữ, còn có rất nhiều tên trong tông môn chay mặn không kỵ.
Sư thúc của nàng Hải Tâm lão tổ chính là một trong những người đại diện, bất kể nam hay nữ, bất kể cảnh giới, chỉ cần thích thứ gì đó sẽ tìm cách bắt được.
Tiên môn cũng sẽ không quản, bởi vì những người đó đều là tự nguyện, bọn họ cho rằng mình đang theo đuổi tình yêu, sư thúc xong việc cũng sẽ đưa ra một khoản phí chia tay có giá trị.
Tình yêu cứt chó, ông ta là lão yêu tinh tu luyện mị thuật Hợp Hoan đến Xuất Khiếu kỳ, chỉ cần móc ngón tay đã có thể khiến người động tâm.
Thượng Quan Túy: "Hàn Trúc ngươi mang Tiểu Yên Nhi đi nhanh đi, đi càng xa càng tốt, đừng để con bé ra ngoài trước khi Phù Dao tiền bối trở thành Hoá Thần đại năng."
Trúc Ẩn Trần nhẹ nhàng lắc đầu: "Không thể đi."
Thượng Quan Túy sửng sốt một chút, lẩm bẩm nói: "Chắc chắn không thể đi."
Ở đây còn có cường giả từ tông môn khác, sư thúc sẽ không động thủ với người dự thi của đại hội tân tú.
Bằng không chính là tát vào mặt chủ nhà một cái, Thái Nhất Huyền Tông cũng không phải dễ chọc.
Nếu đi rồi, Kim Đan đấu với xuất khiếu, thực sự sẽ là dê rơi vào trong miệng cọp.
"Thượng Quan tỷ, đừng nóng vội để đệ nghĩ cách."
Trúc Ẩn Trần cho rằng mình sẽ căng thẳng, hoảng loạn, nôn nóng bất an như Thượng Quan Tuý, nhưng thực tế y rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức y khó có thể tin được.
Nhị sư muội y là Thánh Thể Dược Linh, có lực tương tác đồng thời với cỏ cây, thân mang mùi hương, máu có thể giải bách độc.
Nghe có vẻ hay nhưng đây là cố tình muốn mạng thể chất lô đỉnh.
Từ ngày biết chuyện này, y đã nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy.
Nhiều năm không có chuyện gì, vẫn là bất cẩn. Trong giai đoạn đầu của đại hội tân tú, rất ít đại năng sẽ để ý tới, thậm chí cho đến thứ hạng 100 nhóm đại năng cũng có thể không thèm ngó tới.
Đây chỉ là trận thứ hai, không biết trời xui đất khiến nào, gặp được đại năng xuất thân từ Hợp Hoan Lâu, trên người Liễu Nam Yên có phong ấn sư phụ hạ, bình thường Xuất Khiếu kỳ căn bản sẽ không phát hiện.
Thượng Quan Túy: "Đệ trúng hàn độc, vẫn luôn ở tiểu nhàn sơn, bên ngoài không quen biết bao nhiêu người, đệ có thể có biện pháp gì?"
Dù có lo lắng đến đâu nàng cũng sẽ không bỏ qua sự thật, tình huống của Trúc Ẩn Trần như thế nào nàng còn không rõ sao? Người mà sư huynh sư muội này trông cậy chính là sư phụ của bọn họ Phục Dao chân nhân.
Hiện tại Phục Dao chân nhân không có ở đây, cho dù nàng ấy có ở đây, với tính cách táo bạo và dâm đãng của sư thúc, cũng sẽ không từ bỏ người mình coi trọng, nhiều nhất thủ đoạn âm thầm một chút.
Trúc Ẩn Trần: "Sẽ luôn có cách, Thượng Quan tỷ, đệ sẽ không để Nam Yên bị ép làm chuyện mà nàng không thích."
"Nếu thật sự không được, ta cũng chỉ có thể mặt dày đi xin Túc Ly giúp đỡ, nơi này là Thái Nhất Huyền Tông, hắn là đệ tử duy nhất của Tiên Tôn, bảo vệ một người, hẳn là không thành vấn đề."
Túc Ly nhất định có thể làm được, hắn cố ý chờ mình cầu xin hắn, ha, đúng là một con chó lòng dạ hiểm độc.
Y cầu xin ai đều không thể cầu xin Túc Ly, vốn chính là y đang ở thế bất lợi, nhờ hắn giúp đỡ tương đương với việc y bắt đầu phục tùng, ngay cả bản thân tự mình nắm giữ cũng sẽ dần dần bị cắn nuốt.
Nói lời này cũng chỉ để Thượng Quan tỷ yên tâm.