Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Delumeau giậm chân trên chiếu nghỉ tầng hai. Rõ ràng là ông ta đang đợi cô. Ông ta gượng cười rồi đặt tay lên vai cô.
- Ờ, này, Logicielle ạ, tin chính thức đây: cô sẽ đảm nhận vụ án liên quan đến những cái chết trước màn hình máy vi tính. Nói tôi nghe xem, cô có tin gì mới chưa?
Cái vẻ thân thiện bất ngờ của cấp trên khiến cô ngạc nhiên. Cô giữ vẻ thận trọng:
- Từ tối qua ạ? Chưa thực sự có gì mới. Tôi mới đang tổng hợp các dữ kiện. Ví dụ như là, tất cả các nạn nhân...
- Ờ, tôi tin tưởng cô mà Logicielle. Delumeau phẩy tay; ông ta có vẻ không muốn biết kỹ thông tin điều tra chi tiết.
- Cô nghĩ khi nào thì giải quyết xong?
- Khi nào á? Nhưng... tôi vẫn chưa biết mình đang tìm kiếm gì, ông Delumeau! Chúng ta không thể để mắt tới tất cả những cái máy OMNIA 3 đang lưu hành, phải không?
- Quả thế, không nên làm người dùng hốt hoảng. Cô nên tìm hiểu nhanh xem cái gì đã gây ra cái chết của sáu người kia. Và đừng quên trông chừng để không có thêm người phải chết trong chuỗi án mạng này!
Logicielle cắn môi. Có hai việc cô muốn làm ngay: báo cho tất cả những ai sử dụng OMNIA 3 ở xung quanh vùng Bergerac vì rõ ràng họ vẫn có khả năng gặp nguy hiểm; cảnh báo tất cả những ai có tên trong danh sách liên lạc của các nạn nhân. Việc cảnh báo này tuy không giúp cho điều tra tiến triển nhưng chắc chắn nó có thể ngăn chặn khả năng có thêm người bị hại.
- Cô có toàn quyền, Delumeau nhắc lại. Cô đang làm việc, tôi vẫn nghĩ thế, với đồng nghiệp ở Dordogne phải không? Thanh tra Julien?
- Germain. Ông ấy tên là Germain. Germain Germain-Germain.
- Ba lần Germain hả? Sao lại thế?
- Ồ, hơi mất thời gian để giải thích_[4]. Trong khuôn khổ cuộc điều tra này, tôi cho là điều đó không quan trọng.
[4] Đọc “Vụ án Nhà hát”, cùng tác giả. (Chú thích của tác giả).
Logicielle gọi cho sở cảnh sát ở Bergerac. Cô tóm tắt cho Germain lý do đã khiến cô phải cắt ngang cuộc trao đổi của họ hôm trước.
- Hơn nữa, cô nói thêm, cháu được phân công điều tra vụ này. Bây giờ là chính thức ấy. Cháu không biết bác có can thiệp gì không...
- Không gì hết! Bác thề đó.
Germain có vẻ thành thật. Lệnh này có lẽ là từ cấp cao hơn quyết định.
- Tuy nhiên, bác rất mừng đấy, Logicielle ạ. Cháu sẽ đến Bergerac chứ?
- Không phải ngay lúc này. Tuy nhiên điều đó không cản trở việc bác cháu ta sẽ làm việc cùng nhau... Bác có thể tìm hiểu thông tin cụ thể hơn về nghề nghiệp của hai nạn nhân đầu tiên không? Và lấy hai quyển sổ danh bạ của họ?
- Julien Carrier là môi giới bất động sản. Edmond Maruani có một công ty nhỏ buôn đồ nội thất. Ông ta sản xuất đồ giả cổ. Sauzon thì có một nhà kho cho thuê ở vùng ven Bergerac.
- Sáu nạn nhân thì có năm người làm việc trong lĩnh vực đồ cổ, đồ cũ và đồ giả cổ!
- Một điều nữa là, Germain nói thêm. Những người được thẩm vấn đều nói ra một ấn tượng chung: tất cả nạn nhân đều không được dễ mến cho lắm. Tầng lớp mới giàu họ bo bo lắm, cháu thấy không? Logicielle liên hệ với tính cách của người buôn đồ cổ ở Saint-Ouen.
- Đúng thế đó, Logicielle trả lời. Tuy nhiên cháu thấy điểm bất hợp lý là cái máy tính không thể đột nhiên quyết định khử người sử dụng nó chỉ vì nó không thích tính cách và suy nghĩ của họ.
Ngay sát trưa, có rất nhiều fax gửi đến, hết bản này đến bản khác: đó là các trang trong quyển sổ danh bạ điện thoại của bốn trong số năm nạn nhân ờ Dordogne. Germain đã tiến hành rất nhanh. Bản fax cuối cùng có một dòng chữ viết tay:
Chính cháu đã cầm quyển sổ của Antoine Bron - chính là quyển nhật ký điện tử gì đấy. Cố lên! Germain.
Chỉ một loáng cô đã tìm ra nhiều nạn nhân có mối quan hệ với hai hoặc ba nạn nhân khác.
- Vậy là tiến triển rồi! Max hoan hỉ nói với cô khi họ ngồi đối diện với nhau trong giờ ăn trưa.
- Ngược lại, giẫm chân tại chỗ thì có! Đúng là tôi đã tìm thấy hàng tá điểm chung! Nhưng nguyên nhân của cái chết thì vẫn chưa xác định! Điều cần làm nhất bây giờ là tìm hiểu xem chiếc OMNIA 3 có những gì. Máy của Lavigne và Antoine Bron không cài đặt mã bảo vệ truy cập. Có thể chúng vẫn còn ở đó. Tôi chỉ muốn phi ngay đến Bergerac để...
- Gì nữa chứ? Max cằn nhằn. Nếu anh tìm được mật khẩu truy cập OMNIA 3 của lão buôn đồ cổ ở Saint-Ouen thì sao? Tìm kiếm ở nhà hắn đơn giản hơn nhiều chứ.
- Anh có biết là có rất nhiều khả năng không đấy?
- Có. Nhưng anh có hai giả thiết. Hoặc là Boulazac rất xảo quyệt nên hắn nghĩ ra một cái mã không tưởng như là 49389YRT583Q9VV. Hoặc là hắn ta chỉ sử dụng những con số liên quan đến ngày sinh, số đăng ký lái xe... tóm lại là, một cái gì đấy mà chúng ta có thể đoán ra nhanh chóng với sự trợ giúp của bà vợ và đứa con trai.
- Đồng ý. Nhưng nếu giả thiết đầu tiên của anh đúng thì sao? Liệu ông ta có nghĩ ra cái mã quỷ quái đó không nhỉ?
- Trong trường hợp đó, ông ta sẽ chẳng bao giờ học thuộc hoặc ghi nhớ được đâu. Hẳn là ông ta phải ghi lại ở chỗ nào đó. Bên dưới bàn phím chẳng hạn.
Khi Logicielle chuẩn bị ăn đến món kem dâu, cô đột ngột dừng thìa lại. Cô luôn để dành món kem đến cuối bữa ăn, vì rất khoái món kem. Hơn nữa, kể từ đầu vụ này, cô lại bắt đầu ăn rất nhiều. Cô thường như thế mỗi khi vướng phải vụ gì đó phức tạp. Thế mà cô đứng dậy, bỏ luôn món tráng miệng.
- Được rồi. Anh có xe mô tô đúng không, Max? Anh nghĩ sao nếu chúng ta ghé qua Saint-Ouen một lát?
- À, chào cô... Ồ, thứ lỗi: thanh tra.
- Không quan trọng đâu bà Boulazac, Logicielle nói rồi chỉ Max giới thiệu: đây là cộng sự của tôi, chúng tôi có thể vào chứ?
- Tất nhiên! Tôi rất vui khi cô qua là đằng khác. Tôi có tin mới muốn báo.
- Tin mới?
Bà Boulazac đỏ mặt, hệt như cậu con trai hôm trước.
- Vâng, bà Boulazac ấp úng. Sáng nay, mặc dù cô đã dặn tôi không được đụng vào bất kỳ thứ gì trong phòng của chồng tôi, tôi đã hút bụi và đi đổ rác. Tôi đã... Vâng: tôi đã tìm thấy một thứ. Cô có lý, cô ạ.
Bà ta dẫn họ đến căn phòng làm việc.
Thùng rác đầy giấy vò nhàu và đầu lọc thuốc lá. Bà Boulazac lôi ra một hộp các tông nhỏ. Thuốc Modiol.
- Cô đã hỏi liệu chồng tôi có dùng thuốc gì, phải không?
Chiếc hộp rỗng không. Logicielle lấy tờ hướng dẫn, đọc nhanh rồi dịch lại:
- Đây là một loại thuốc giúp điều chỉnh nhịp sinh học. Loại chuyên dụng chống lại chứng buồn ngủ cho những người hay phải làm việc đêm hoặc buộc phải thức sau một chuyến bay dài đến những nơi chênh lệch múi giờ nhiều... Chồng bà có ra nước ngoài không, thưa bà? Ông ấy có làm việc khuya không? Hay là có bị chứng buồn ngủ vào ban ngày?
- Không hề. Tôi không biết chồng tôi sử dụng loại thuốc này.
- Bà có số của bác sĩ điều trị chứ?
- Tôi... Cô đang giữ nó đó! Nó ở trong quyển sổ tay.
Logicielle gọi cho bác sĩ, tự giới thiệu và yêu cầu được biết lý do kê đơn, đặt vài câu hỏi rồi gác máy.
- Tôi rất tiếc, cô nói, tránh ánh mắt của bà Boulazac, nhưng chồng bà đã nói dối bác sĩ để được phép mua loại thuốc này. Thuốc này chỉ được bán nếu có bác sĩ kê đơn.
- Cô có nghĩ là thuốc... loại thuốc Modiol này...?
- Không. Thuốc này không thể là nguyên nhân gây ra cái chết. Chồng bà chắc muốn làm việc lâu hơn trên OMNIA 3 mà không muốn mất tập trung.
- Thế thì bây giờ tôi phải nói với cô điều này... Tôi nhớ là hồi tháng Năm vừa rồi, Jean luôn đóng cửa trong phòng vào ban đêm. Tối nọ, tôi lên tầng trên yêu cầu hàng xóm vặn nhỏ ti vi. Họ bẻ lại tôi rằng chính họ mới bị khó ngủ! Vì tiếng nhạc và tiếng nói phát ra từ nhà tôi.
- Từ nhà bà?
- Vâng. Tôi biết ngay chắc chắn đó là từ máy tính của Jean.
- Bà không hỏi xem chồng bà đang làm gì à? Hoặc là ông ấy làm cái gì mà phải thức khuya thế?
- Ồ không cô ạ!
Đó là câu trả lời rất thành thật và đáng tôn trọng đến nỗi Max phải kín đáo nhăn mặt với Logicielle. Hẳn là Jean Boulazac là một người rất khó tính và dữ dằn.
- Thưa bà, bà có thể cung cấp cho chúng tôi ngày sinh của bà, của chồng bà và của người thân được chứ?... Vì có thể chồng bà sử dụng mấy con số đó làm mã bảo vệ. Để tìm ra nguyên nhân cái chết của ông nhà, chúng tôi phải truy cập được vào phần dữ liệu trên máy của ông ấy.
- Tôi hiểu.
Bà ta đã cung cấp thông tin một cách đầy thiện chí, tập hợp hàng tá con số và những cái tên trên tờ giấy rồi để họ lại trong văn phòng.
Ngay lập tức, Max ngồi lên chiếc ghế xoay rồi xoa tay.
- Ừm. Ông ta có thể viết mấy cái số ấy ở chỗ nào nhỉ?
Từ chỗ anh ngồi không thể với tay tới bất kỳ sổ sách hay tài liệu nào. Anh ta kiểm tra máy vi tính, nhìn gầm bàn, tìm kiếm bất kỳ chỗ nào có thể ghi lại được.
- Ờ này, anh ta thở dài, giờ chúng ta chỉ còn cách thử hết các số trong danh sách này... Logicielle, màn hình bị hắt sáng, em có thể khép cái ri đô lại được chứ?
- Vô ích thôi, anh phải xoay cái ghế của anh.
Cô đọc cho anh các phương án khác nhau, hết số rồi đến chữ có trong danh sách của bà Boulazac. Màn hình chỉ luôn hiển thị một chữ hoa không đổi: SAI.
Họ thử đến số điện thoại trong sổ liên lạc rồi cả số hóa đơn trong tập tài liệu, lật từng cuốn sách trên giá với hy vọng tóm được mật khẩu ở mặt sau của bìa sách. Vô vọng.
Đến bốn giờ chiều, đã rất nản lòng, Logicielle ngồi bệt xuống sàn.
- Kiệt sức quá! Giờ tôi mới hiểu tại sao người ta phải dùng thuốc để giữ...
Cô quay ra nhìn cái hộp Modiol rỗng vẫn còn để bên cạnh bàn phím. Cô máy móc gõ sáu chữ MODIOL lên màn hình đang ngoan cố yêu cầu: MẬT KHẨU?
Ngay lập tức, một đoạn nhạc ngắn phát ra từ chiếc máy tính biết nói OMNIA 3. Thanh công cụ hiện lên màn hình và một giọng nam rất dễ chịu nói:
- Xin chào ông Boulazac... Ông muốn làm gì hôm nay?
- Rồi đó! Logicielle thì thầm trong khi ngừng xoay chiếc đang ngồi. Giờ thì có tao với mày...