Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhận lời cầu hôn của anh đồng nghĩa với việc tôi phải về nhà anh ra mắt, trước đây đã nhiều lần anh ngỏ ý dẫn tôi về nhà nhưng tôi đều từ chối vì chưa sẵn sàng. Bây giờ chắc tôi chẳng thể nào có thể từ chối được nữa.
Qua lời kể của anh thì gia đình anh quê gốc là ở Nghệ An, nhưng sau khi bố anh lấy mẹ đã chuyển vệ Nam Định sinh sống và lập nghiệp. Trước đây bố anh là người lo kinh tế chính trong gia đình, bây giờ chị em anh đã lớn nên cùng ông gánh vác kinh tế. Mẹ anh bao năm qua vẫn luôn ở nhà để chăm lo cho con cái, nhà cửa. Anh là con thứ hai trong gia đình, phía trên anh là chị gái đã lập gia đình, dưới anh là 1 cậu em trai bằng tuổi tôi, đang đi làm công nhân ở Thái Bình.
Tôi đã phải mất gần 2 tuần để chuẩn bị cho lần ra mắt này, tôi biết những người lớn tuổi không thích 1 cô con dâu chưng diện. Vì thế tôi mặc 1 chiếc quần bò màu xanh kết hợp cùng áo phông trắng và mái tóc cột đuôi ngựa trẻ trung, năng động. Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ, ngoại trừ việc bố anh khá kiệm lời, còn lại thì mọi người khá vui vẻ và cởi mở với tôi.
Tôi sinh ra và lớn lên tại Ninh Bình, từ nhà tôi tới nhà anh mất khoảng gần 1 tiếng chạy xe máy nên có thể nói phong tục tập quán là khá tương đồng, điều này có vẻ bố mẹ chồng tương lai của tôi rất thích. Ông bà nói không muốn con trai lấy vợ xa quá, mặc dù con trai cưới là được thêm 1 nàng dâu nhưng ông bà vẫn không thích.
Tôi ở lại nhà anh chơi đến chiều muộn thì xin phép về, anh ngỏ ý muốn đưa tôi về nhưng bố mẹ anh hình như không muốn. Ông bà nói anh nên ở lai chuẩn bị mọi thứ để ngày mai tới ra mắt nhà tôi. Mẹ anh còn quay ra hỏi tôi:” cháu có thể tự về phải không, quãng đường chỉ có hơn 40km thôi mà”
Tôi có chút không vui nhưng sợ anh khó xử nên vẫn tươi cười nói anh ở lại, tôi có thể tự về được vì khoảng cách cũng không xa lắm. Phải nói nhiều lắm anh mới miễn cưỡng đồng ý, thế nhưng cuối cùng tôi lại đi lạc đường phải gọi điện cầu cứu anh. Chỉ 1 loáng sau sự miêu tả của tôi anh đã có mặt ở đó, anh nói cũng lỡ rồi anh sẽ đưa tôi về rồi tiện ra mắt luôn. Vì chỉ là giới thiệu anh với mẹ và anh trai nên tôi cũng không quá cầu kì chuyện này.
Anh có nhanh chóng lấy được cảm tình của gia đình tôi và còn có vẻ khá hợp cạ với ông anh trai tôi. Mọi thứ của chúng tôi đều suôn sẻ, đám cưới trong mơ của chúng tôi diễn ra sau đó 2 tháng, ngày chúng tôi chính thức nên duyên vợ chồng là 1 ngày của tháng 8 đẹp trời. Khoảnh khắc anh lồng chiếc nhẫn vào tay tôi, tôi hiểu rằng mình đã tìm được bến đỗ hạnh phúc cho bản thân.
Khác với những vợ chồng mới cưới khác, sau ngày cưới chúng tôi không đi tuần trang mật mà trở về quê gốc của chồng thắp hương cho tổ tiên cũng như thăm hỏi anh em họ hàng. Từ nhỏ tôi rất ít khi được đi chơi nên tôi khá háo hức với chuyến đi này, mẹ chồng tôi dặn dò tôi khá kĩ, bà còn chu đáo chuẩn bị toàn bộ quà cho chúng tôi đem theo. Bà nói sợ chúng tôi còn trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo, quà cáp qua loa làm mất lòng người lớn.
Thấy bà cẩn thận như thế nên khi nghe bà nói muốn giữ hộ vàng cưới, tôi cũng không ngần ngại mà trao cho bà.
- Hai con còn trẻ thôi thì đưa vàng cưới đây mẹ cất hộ cho, sau này cần dùng việc gì thì nói mẹ, mẹ đưa lại cho. Chứ hai đứa chưa biết tính toán cầm rồi lại ngứa ngáy mà bán hết đi để tiêu vung tiêu phí thì khổ. Vàng này mọi người cho là để 2 đứa có chút vốn liếng để làm ăn, nhưng cũng được xem như đồ kỉ niệm. Nếu không thật cần thiết thì không nên bán con ạ, kể cả tiền mừng cũng thế, giữ lại 1 ít để đủ chi tiêu thôi, còn lại đưa mẹ cất đi, sau này còn nhiều chuyện phải lo. Chứ đi đường xa mang theo nhiều tiền không tốt đâu con.
Dù tôi có khá ít thời gian tiếp xúc với mẹ chồng, nhưng ấn tượng của tôi với bà là 1 người hiền lành, thương cháu, yêu con, lại vô cùng chu đáo. Chẳng có lý do gì mà tôi lại phải từ chối lời để nghị của bà cả. Toàn bộ số vàng cưới được hơn 2 cây tôi đem gửi bà cất hộ, còn số tiền mừng chúng tôi xin phép được giữ lại vì sợ đi đường xa có nhiều thứ phát sinh. Tôi cảm nhận được nét mặt bà thoáng 1 chút không vui nhưng rất nhanh sau đó bà lại nở nụ cười với tôi. Bà dặn chúng tôi nghỉ sớm giữ gìn sức khoẻ để mai còn về lại về quê anh thăm họ hàng.
Chúng tôi vâng dạ gật đầu cho bà vui, chứ vợ chồng mới cưới mà, sao có thể ngủ được. Dù trước đó chúng tôi cũng đã đi quá giới hạn, nhưng cả 2 vẫn vô cùng háo hức về 1 đêm tân hôn ngọt ngào.
Một ngày dài mệt mỏi cộng với đêm tân hôn cuồng nhiệt khiến sáng hôm sau mãi 9h tôi mới có thể tỉnh giấc. Cả nhà không 1 ai gọi hay bóng gió gì, mẹ chồng tôi nói chúng tôi đã lớn phải tự biêt sắp xếp thời gian sao cho hợp lý.
Khi tôi ra ngoài vệ sinh vào thấy bà đang tìm kiếm thứ gì đó trên giường vợ chồng tôi. Thấy tôi bà có thoáng 1 tia bối rối nói:
- Mẹ tính vào thu dọn hộ hai đứa, rồi kiểm tra xem hai đứa có cần chuẩn bị gì thêm để lại mặt ông bà thông gia không.
Rõ ràng là khi dậy tôi đã gấp chăn màn gọn gàng, còn quà tất cả đều để ngoài phòng khách chứ tôi đâu có đem vào phòng ngủ đâu mà bà kiểm tra. Nghĩ thế nhưng tôi vẫn mỉm cười vâng dạ với bà.
Bỗng bà kéo tay tôi lại hỏi:
- Đêm qua hai đứa có làm gì trước khi đi ngủ không.
Vì không hiểu hết ý của bà nên tôi nhanh nhảu nói:
- Bọn con mệt nên đi ngủ luôn mẹ ạ.
Bà thở phào giống như trút được 1 gánh nặng lớn lắm vậy
- Thôi thay đồ xuống ăn sáng rồi kiểm tra lại 1 lượt xem còn thiếu cái gì không mà chuẩn bị. Không lúc vào trong đó lạ đường lạ xá lại chẳng biết mua ở đâu đâu. Thằng Hưng đâu rồi, làm cái gì mà lề mề thế.
Ban đầu chúng tôi dự định ngày đầu tiên sẽ về nhà tôi lại mặt, hôm sau mới vào trong quê chồng. Nhưng bố mẹ chồng nói nhà tôi gần lúc nào lại mặt chẳng được, nhà nội phải đặt lên trước nên chúng tôi cũng chiều theo ý ông bà mà lui lại ngày lại mặt.
Ăn sáng xong chúng tôi sửa soạn đồ sau đó ra bắt xe vào Nghệ An, chúng tôi mang nhiều đồ đến nỗi mà anh lơ xe cứ tưởng vợ chồng tôi đi buôn, và tất nhiên chúng tôi cũng phải mất thêm tiền xe cho đống đồ ấy. Chồng tôi mệt mỏi dựa vào ghế thiêm thiếp ngủ còn tôi thì háo hức ngồi nhìn đường xá, đây là chuyến đi xa đầu tiên của tôi, nên tôi thích thú lắm.
Nhà bà nội anh ở ngay làng Sen quê bác, trong này mọi người ai cũng thân thiện và cởi mở. Ngoài thời gian đi thăm hỏi họ hàng thì chúng tôi còn tranh thủ đi thăm quan nhà bác, các địa danh đẹp ở gần đây.
Hết 3 ngày chúng tôi lại ra xe chở về nhà, câu đầu tiên mẹ chồng tôi hỏi không phải là mọi người trong đó thế nào, hay chúng tôi có mệt không mà là:
- Các con chi tiêu hết bao nhiêu?
Thấy thái độ ngạc nhiên của tôi, chị chồng tôi nói:
- Mẹ sợ cậu mợ chi tiêu hoang phí thôi chứ không có gì đâu.
Tôi chỉ biết mỉm cười đáp lại, còn chồng tôi thì ngồi liệt kê cho mẹ nghe những khoàn mà chúng tôi đã tiêu. Đến khoản chúng tôi biếu ông bà nội, ngoại mỗi bên 1 triệu thì bà rít lên:
- Dời ạ, tao biết ngay mà, tao đã mất công chuẩn bị quà cáp đầy đủ như thế rồi còn tiền nong làm gì nữa. Không dặn 1 cái là y như rằng, tiên sư chúng mày chứ, chẳng biết tính toán gì cả.
Tôi không hiểu chúng tôi làm thế thì có gì sai, mà sao bà lại chửi cả tiên sư nhà tôi như thế. Nhưng phận làm dâu mới tôi chỉ biết im lặng chứ nào dám nói lại. Bà nói 1 hổi thì dục tôi cất đồ đi rồi xuống phụ bà nấu cơm. Tôi nhanh chóng làm theo lời bà, lúc này tôi bất ngờ tập hai nghi nghe chị chồng nói với mẹ:
- Khiếp nấu cái đéo gì mà mặn thế này.
Tôi trợn tròn mắt ngạc nhiên, từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng thấy ai nói như thế với mẹ của mình cả. Thế nhưng hình như điều ấy là vô cùng bình thường đối với mọi người trong nhà chồng của tôi thì phải.
Tôi đem thắc mắc đó lén hỏi chồng mình thì anh nói đó chỉ là những câu cửa miệng, do mọi người quen mồm thôi chứ chẳng có ý gì đâu. Cũng may là chồng tôi anh ấy không có những câu cửa miệng như thế, hoặc có thể do anh xa nhà lâu ngày nên thay đổi.
Kết thúc bữa cơm tối mà tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác, hoá ra bình thường bố chồng tôi ít nói nhưng ông lại rất quan tâm đến mẹ chồng, suốt bữa cơm ông luôn để ý gắp thức ăn cho bà. Tôi thầm ước cuộc sống của tôi sau này cũng được chồng quan tâm như thế.
Chú Hùng, em trai chồng tôi, chưa có gia đình và có vẻ giống bố nên cũng khá kiệm lời, chị Hương, chị gái chồng tôi thì lại khá mau miệng. Chồng chị trước đây là 1 người ham chơi, nhưng từ khi có con thì anh thay đổi ăn, anh chịu khó đi làm hơn, yêu thương vợ con hơn. 2 đứa con của chị Hương còn nhỏ nên khá hiếu động, chúng luôn phá tung mâm cơm mỗi lúc có thể.
Sáng hôm sau chúng tôi xin phép cả nhà để về lại mặt gia đình tôi, mấy năm nay tôi đi học xa nhà có những khi cả tháng tôi không về nhà vậy mà mới đi lấy chồng có mấy hôm mà sao tôi thấy nhớ mẹ, nhớ anh đến vậy.
Chúng tôi nhanh chóng ăn sáng rồi di chuyển đến nhà tôi lại mặt, mẹ hỏi tôi những ngày qua tôi làm gì, tôi thật thà kể cho mẹ nghe sáng đầu tiên ở nhà chồng tôi đã ngủ tới 9h, bà nghiêm mặt nói:
- Trời ơi, mẹ dặn con như thế nào mà con lại thế, ngày đầu tiên về nhà chồng con phải dậy sớm dọn dẹp nhà cửa, sau đó nấu đồ ăn sáng cho mọi người. Con như thế ông bà thông gia lại nói mẹ không biết dạy con.
Chồng tôi nhìn vẻ mặt của mẹ bật cười mà nói:
- Bố mẹ con dễ tính lắm mẹ yên tâm đi ạ.
- Đúng rồi mẹ, nhà chồng con ai cũng thương con hết, nhất là mẹ chồng con đó. Mẹ xem đi tất cả là mẹ chồng con chuẩn bị đó, kể cả quà bon con mang vào trong quê mẹ chồng con cũng chuẩn bị cho bọn con cả.
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng mà nói:
- Ông bà thông gia thương con là phúc phận của con, nhưng con cũng không được vì thế mà ỷ lại. Con phải biết mình đi làm dâu rồi chứ không phải như ở nhà nữa.
- Con biết rồi mà mẹ, mẹ cứ lo xa quá, thời bọn con không như mẹ ngày xưa nữa đâu, hơn nữa bố mẹ chồng con thương con như thế thì sao phải lo hả mẹ.
- Mẹ dặn không thừa đâu, em lớn rồi, làm vợ làm dâu rồi thì phải biết lo chu toàn việc nhà đừng để ông bà bên đó nói mẹ không biết dạy con. Nhớ chưa?
Anh trai tôi cốc đầu tôi mà dặn dò, thế nhưng tôi mới chỉ là cô nhóc 22 tuổi làm sao mà hiểu hết được những lo lắng của mẹ, của anh. Hoá ra những lo lắng của mẹ tôi khi ấy là hoàn toàn đúng, dường như mẹ đã cảm nhận trước được cuộc sống đầy sóng gió sau hôn nhân của tôi nên mẹ mới nói thế.
Bữa cơm hôm nay chỉ có mẹ, anh trai, bạn gái của anh trai tôi và vợ chồng tôi, dù rất muồn ở lại lâu nhưng ngày mai chúng tôi phải trở lại với guồng quay của công việc nên tôi đành bịn rịn chào mẹ mà về.
Trước khi trở lại thành phố mẹ chồng tôi luôn miệng dặn:
- Chúng mày làm gì thì làm, nhất định phải sớm sinh cho mẹ thằng cháu đích tôn bụ bẫm nghe chưa? Cấm không được kế hoạch kế hiếc gì đâu đấy.
Tôi vâng dạ mà gật đầu, thật ra con cái là lộc trời cho thế nên tôi cũng không có ý định kế hoạch mà sẽ để mọi thứ tự nhiên.
Chồng tôi làm kỹ thuật tại công ty may Sông Hồng ở thành phố Nam Định, còn tôi cũng xin được làm công nhân may. Nhưng nhờ chồng có chút quen biết nên tôi được xếp vào vị trí may mẫu. Mỗi khi có mẫu nào mới ra tôi sẽ may 2 đến 3 cái để làm mẫu cho công nhân bên dưới may theo. Công việc có thể nói là khá nhàn và thoải mái lại đúng với chuyên ngành Kỹ thuật may mà tôi đã học.
Một tháng sau ngày cưới cũng là khi tôi biết mình đã mang thai, khỏi phải nói sau khi tôi thông báo có bầu chồng tôi và mẹ chồng hạnh phúc thế nào. Thế nhưng em bé của tôi lại khiến tôi nghén vô cùng, tôi không thể ăn được gì, cứ ăn vào là nôn ra bằng sạch. Tôi xanh xao không còn sức sống, mệt tới mức tôi đã ngất xỉu và phải đi truyền nước vì kiệt sức.
Vì thế nên tôi đành phải xin nghỉ việc không lương, mẹ chồng tôi thấy thế thì có ý muốn tôi về quê ở. Vừa đỡ tốn kém mà bà lại có thể chăm sóc cho tôi, dù gì bà cũng có kinh nghiệm hơn tôi nên tôi không do dự mà đồng ý. Chồng tôi không muốn xa vợ nên cũng chuyển về quê ở cùng tôi, cuộc sống làm dâu của tôi lúc này mới chính thức bắt đầu.