Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê
  3. Chương 54: Vì tự do
Trước /102 Sau

Mê Cung Hoa Hồng - Đa Lê

Chương 54: Vì tự do

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Caesar nghĩ, có lẽ giờ đây anh có thể hiểu cảm giác của Laura khi cô mất máu. 

Lượng máu chảy ra quá nhiều khiến đầu óc anh quay cuồng. Ngón tay anh ép chặt vào vết thương ở ngực trái, nhưng máu vẫn không ngừng tuôn ra. 

Viên đạn không trúng tim. 

Nó khéo léo tránh qua trái tim, dù xuyên qua cơ thể nhưng không gây tổn thương chí mạng. 

Caesar nhìn Laura đứng dậy không chút do dự và rời đi. 

Tiếng chuông báo động réo lên bên tai, các vệ binh đang chạy đến. 

Cô bước đi rất nhanh, không quay đầu lại, bàn tay vẫn nắm chặt khẩu súng. 

Cơn đau như thiêu đốt ở ngực trái khiến Caesar phải ngồi xuống, để tạm giảm bớt sự khó chịu từ cơn đau dữ dội và lượng máu mất đi. 

Anh thở chậm rãi, từng chút một cảm nhận vị máu tanh ngấm dần vào cổ họng. 

Lòng bàn tay anh dường như vẫn lưu lại chút hương hoa nhài mong manh, nhưng tiếc thay, xúc cảm ấy đang dần tan biến. 

Vệ binh đã đến nơi. 

Khi tiếng hét kinh ngạc vang lên, Caesar không nói nhiều về những gì vừa xảy ra. Anh chỉ yêu cầu họ đưa mình đến bệnh viện, những nhiệm vụ khác phải tiếp tục như thường lệ. 

Tiếng súng là điều không thể che giấu. 

Nhưng vụ việc Thượng Tướng Caesar bị ám sát không được phép lan truyền ra ngoài. Caesar ra lệnh nghiêm ngặt, yêu cầu tất cả giữ kín chuyện này, không để gây hoang mang cho dân chúng. 

Caesar từ chối gây mê toàn thân. Anh cần tỉnh táo để lắng nghe báo cáo của Arthur, liên quan đến "kẻ ngốc" đã bỏ trốn. 

Caesar không thể diễn tả cảm xúc của mình. Não bộ anh không bị tê liệt bởi thuốc mê, anh hoàn toàn cảm nhận được những thao tác của bác sĩ trên cơ thể mình. 

Dù không đau đớn vì thuốc đã chặn các dây thần kinh truyền tín hiệu đau lên não, cảm giác vẫn còn đọng lại, như thể anh là người ngoài đang chứng kiến chính mình. 

Dao phẫu thuật rạch qua làn da, cắt bỏ toàn bộ phần mô đã hoại tử vì viên đạn của Laura, làm sạch vết thương, sửa chữa các mạch máu bị tổn thương. 

... 

Arthur được phép vào phòng phẫu thuật, thực hiện yêu cầu của Caesar: báo cáo tình hình hiện tại. 

"Đã bắt được tổng cộng 13 người làm vườn, hai người uống thuốc tự sát, hiện đang được cấp cứu... và bắt được một người tiếp ứng cho Laura..." 

Caesar hỏi: "Một người? Chỉ có một?" 

Arthur ngập ngừng: "Vâng, thưa ngài." 

Một người. 

Chỉ duy nhất một người nhận được thông báo rút lui, nhưng vẫn bất chấp mọi thứ để cố gắng cứu Laura. 

Caesar nhắm mắt lại, im lặng. 

Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp tục, nhưng anh không nói thêm gì. 

Arthur tiếp tục báo cáo: 

Người làm vườn tự sát, một người đã tử vong, người còn lại có hy vọng sống sót cao; 

Người tiếp ứng cho Laura đã bị bắt giữ theo lệnh của Caesar, chờ xử lý; 

Laura đã bị trúng một viên đạn vào vai trong khi chạy trốn— 

Caesar mở mắt ra, giọng anh khàn đi, "Trúng đạn vào vai?" 

"Vâng, thưa ngài." 

"Chảy máu," Caesar lẩm bẩm, "Trúng đạn sẽ chảy máu." 

Arthur cúi đầu im lặng. 

Anh không mô tả chi tiết cảnh tượng đó: 

Không chỉ là máu chảy, Laura đã quỵ gối xuống đất sau khi bị bắn, nhưng cô vẫn không dừng lại. Cô vùng vẫy đứng lên, tiếp tục chạy. 

Cô không muốn chết. 

Dù không ai đến tiếp ứng. 

Caesar lặng đi. 

Từ giờ đến khi ca phẫu thuật kết thúc, anh không nói thêm lời nào. 

Dù đã cố hết sức che đậy sự việc, nhưng không thể giấu được Thủ tướng Lampard. Ông đến, lo lắng hỏi Caesar liệu buổi họp sáng mai có nên hủy bỏ không. 

"Không," Caesar trả lời, "Tiếp tục, mọi thứ diễn ra theo kế hoạch." 

Lampard định khuyên anh nghỉ ngơi, vì dù gì anh cũng vừa bị bắn, lại phải phẫu thuật... 

Cơ thể Caesar không thích hợp để tham dự một cuộc họp như vậy. 

"Không thể làm rối loạn trật tự," Caesar nói, "Ngày mai tôi phải xuất hiện." 

Không chỉ xuất hiện, anh còn phải trông thật khỏe mạnh để giải thích về vụ rò rỉ tin nhắn tối nay. 

Rất nhiều người đã nhận được nội dung chi tiết của kế hoạch số hai, với các điều khoản liên quan đến tộc Asti. Nội dung bao gồm việc xây dựng lại các khu dân cư mới giữa hai thành phố, cung cấp cho người Asti sinh sống. 

Khác với trước đây, các khu cộng đồng mới cho người Asti sẽ cho phép công dân đế quốc vào giao dịch, nhưng phải kiểm tra kỹ lưỡng tất cả vật phẩm họ mang theo. 

Ngoài những người Asti có công việc chính đáng, phục vụ cho công dân Đế quốc, các thành viên khác của dân tộc này không được rời khỏi khu vực cư trú. 

... 

Đó là một chính sách phản ánh phong cách nhất quán của Caesar: không nhân nhượng với người Asti, nhưng cũng không áp dụng các biện pháp khắc nghiệt như trong bản kế hoạch nháp, chẳng hạn như kiểm soát chặt chẽ hoặc giam giữ tập trung. Thay vào đó, các cộng đồng nhỏ được gom lại thành những khu vực có tổ chức hơn. 

Điều kiện sống của người Asti không được cải thiện, cũng không tệ hơn, nhưng họ bị quản lý chặt chẽ và quy củ hơn. 

Thông tin về kế hoạch số hai đã được gửi đến tất cả thiết bị trong bán kính 1km, và Caesar cần xuất hiện tại cuộc họp ngày mai để trấn an dân chúng, tránh gây hoảng loạn quy mô lớn. 

... 

Caesar vẫn ở tại dinh Thủ tướng, nhưng đổi sang một phòng khác để nghỉ ngơi. 

Arthur không biết phải làm sao để thông báo với Caesar rằng... Angus đã bỏ trốn. 

Khi tiểu thư Emilia về đến nhà, cô phát hiện Angus không còn ở đó. Quá sợ hãi, cô đã gọi điện cho Arthur, đây là lần đầu tiên Arthur nghe thấy giọng điệu hoảng loạn đến vậy từ cô tiểu thư. 

Tội nghiệp cho tiểu thư, cô không hề biết chuyện xảy ra ở dinh thự thủ tướng tối nay, cũng không hay rằng bạn thân của cô đã bắn anh trai mình. 

Angus đã tự bỏ đi, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước. 

Arthur cẩn thận chọn từ ngữ để báo cáo sự việc này cho Caesar. 

Caesar không có biểu cảm gì, có lẽ với anh, Angus chỉ là một cấp dưới bình thường, và việc một người dưới quyền rời đi vì vấn đề chủng tộc không ảnh hưởng gì đến anh. 

Arthur thở phào nhẹ nhõm. 

Nhưng Caesar đột nhiên hỏi, "Đã tìm thấy Laura chưa?" 

Trước khi vào phòng phẫu thuật, Caesar đã ra lệnh cho Arthur: bằng mọi giá, sau khi kết thúc việc truy bắt, phải lặng lẽ đưa Laura đến dinh thự Salieri. 

Có một tầng hầm nằm dưới tòa tháp của Caesar. 

Arthur cúi đầu nói, "Hiện tại vẫn chưa có tin tức gì." 

Caesar không nói gì, anh khẽ nhắm mắt lại. 

Chỉ còn chưa đầy năm giờ nữa là trời sáng. 

Vết thương ở vai Laura vẫn chảy máu, nhưng cô mang theo vài miếng băng cầm máu đặc biệt từ bác sĩ riêng của Caesar. Lần trước cô đã mè nheo để lấy được chúng, giờ đây chúng đang phát huy tác dụng.

Cô tự mình dán băng một cách vụng về, nhưng tiếc thay, những người tiếp ứng mà cô mong chờ lại không xuất hiện. 

Laura lo lắng nghĩ, có lẽ đồng đội của cô đã bị bắt. 

Cô không thể dừng lại thêm nữa. Không có người tiếp ứng, cô chỉ còn cách dựa vào bản đồ điện tử mà mình đã cố gắng ghi nhớ, trốn chạy vào những khu rừng và công viên không có sự giám sát. 

Giữ mạng sống, rồi mới tính chuyện khác. 

Laura chạy rất nhanh, dựa vào dáng người linh hoạt để luồn lách qua những con hẻm chật hẹp của khu phố cũ. Cô nhảy từ mái nhà này sang mái nhà khác, xác định chính xác máy điều hòa nào có thể làm điểm tựa. Quân đội không thể gây ra sự hỗn loạn quá lớn hoặc phá hoại tài sản của dân cư trong khu vực này, và họ cũng không thể sử dụng vũ khí. 

Chẳng mấy chốc, Laura đã cắt đuôi được những người truy đuổi. 

Cô thầm cảm thán hiệu quả tuyệt vời của loại băng dán cầm máu mà bác sĩ riêng của Caesar đã chế tạo. Dù bị thương nặng, cô vẫn không cảm thấy choáng váng quá mức. Nhưng đau đớn... đau đến mức muốn khóc, muốn hét lớn, muốn cắt phăng phần cơ thể đang đau buốt. 

Nhưng phía sau vẫn còn người truy đuổi. 

Những kẻ vẫn kiên trì bám đuổi lúc này không phải quân đội mà là người của Caesar. Laura có chút đau đầu. 

Cô đành liều mình chạy tiếp, từ khu dân cư chạy lên vùng núi hoang vu. Với cơ thể mảnh mai, cô luồn lách giữa những cây cối gồ ghề. Ngọn núi thấp này tiếp giáp với biển. Laura có thể cảm nhận rõ mùi mặn của biển trong gió. 

Đây là lần đầu tiên cô thấy biển. 

Cơn đau trên vai dường như bắt đầu tan biến. Hoặc có lẽ cô đã mất máu quá nhiều. Nhưng đầu óc cô lại tỉnh táo đến lạ kỳ, như thể cô đã hóa thành một chú bướm linh hoạt, có thể mở rộng đôi tay và trôi đi theo làn gió. 

Tự do. 

Tổ chức của cô chưa bao giờ có được toàn bộ nội dung của kế hoạch số hai. Trước khi cô quyết định liều mạng, tổ chức chỉ có bản dự thảo sơ bộ. 

Họ không biết Caesar đã cùng các bộ trưởng sửa đổi nội dung dự thảo. 

Laura cũng không biết. 

Tất cả những gì họ thấy là bản kế hoạch không khác gì một cuộc thanh trừng chủng tộc. 

Khi nhận được lệnh bất chấp mọi giá lấy được nội dung kế hoạch số hai, cô cũng được yêu cầu ngăn cản Caesar tham dự cuộc họp ngày mai. 

Laura không đồng tình với cách làm của tổ chức, nhưng cô không thể thuyết phục họ. 

Cô chỉ là một chiếc đinh nhỏ trên con tàu lớn, một hạt đất dưới chân tường thành, một viên gạch trong tòa cao ốc. 

Laura chỉ muốn sống sót. 

Bạo lực không thể giải quyết vấn đề. Nhưng đứng trước viễn cảnh bị thanh trừng, họ chẳng còn gì trong tay. 

Cô vượt qua ngọn núi nhỏ, máu từ vết thương bắt đầu rỉ ra khỏi lớp băng dán đã bung mép. Lần đầu tiên trong đời, cô ngửi thấy vị mặn của nước biển. 

Phía trước là đại dương mênh mông. 

Đứng trên đỉnh vách núi, Laura nhìn thấy những kẻ đuổi theo đang tới gần. 

Không còn đường lui. 

Cô đưa mắt nhìn những người truy đuổi. Họ dừng lại, nhận ra tình thế nguy hiểm và không dám tiến gần hơn. Một người cố gắng gọi, "Cô Laura! Xin hãy dừng lại, Thượng Tướng muốn nói chuyện với cô!" 

Laura mệt mỏi. 

Cô đã chạy rất lâu, cổ họng khô rát, hơi thở khó khăn. 

Gió biển thổi tung mái tóc cô. Cô lặng lẽ nhìn những người đến gần. 

Một người trong số họ mở điện thoại, giơ ra để cô thấy, cố gắng để Laura nghe giọng Caesar. 

Trên màn hình, gương mặt tái nhợt của Caesar hiện lên. Anh vừa làm xong phẫu thuật, mặc áo sơ mi đen. 

Anh nói, "Laura, quay về đi. Tôi có thể coi như tối nay chưa từng xảy ra." 

Laura cười khẽ, lớn tiếng hỏi, "Vậy sau khi quay về, tôi sẽ ở đâu?" 

Caesar đáp, "Nếu cô  không thích trang viên Salieri, tôi sẽ mua một căn nhà mới." 

Laura cười, giọng nói đầy niềm vui, "Nghe hay đấy... Thế còn dân tộc của tôi thì sao?" 

Caesar ngừng lại một chút rồi nói, "Những người Asti tuân thủ luật pháp sẽ được sống yên bình. Chính sách tương lai sẽ không ảnh hưởng đến họ." 

"Yên bình?" Laura nhếch môi, giọng đầy châm biếm, "Là loại yên bình mà nhà hàng treo bảng "Người Asti và chó không được vào" sao? 

Là loại yên bình bị cấm học hành, cấm chọn nghề, cấm đi lại? Hay bị cấm sống, bị coi là đồ chơi, nô lệ, hạng người thấp kém?" 

Caesar nghe rõ từng từ cô nói, nhưng anh không đáp lại. 

Laura đứng đó, bình tĩnh như thể đã đoán trước. 

Cô nhìn vào màn hình, nhắm mắt lại, nâng khẩu súng lên, đầu súng chạm vào trán. 

Cô mỉm cười rạng rỡ. 

"Vì tự do." 

Caesar vươn tay, nhưng tất cả những gì anh chạm được chỉ là màn hình lạnh lẽo. 

"Laura!" 

Cô không chút chần chừ mà bóp cò. 

Tiếng súng vang lên. 

Laura ngã ngửa, rơi xuống biển, giống như một con chim lần đầu ôm lấy gió đại dương. 

Bông hoa nhài bị giam cầm trên mặt đất cuối cùng cũng hòa mình vào biển cả. 

Vì tự do.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /102 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hiệp Chi Uy Giả

Copyright © 2022 - MTruyện.net