Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi những chiếc đèn sáng lên, mưa bên ngoài cửa sổ cũng đang rơi tí tách.
Ngay sau khi tắm xong, Cố Thanh Sương thay một chiếc váy ngủ dài tay bằng vải bông, thả mình trên ghế, đầu gối cuộn lên, nhìn chằm chằm vào bộ phim đang chiếu trên máy tính, qua nửa ngày mới duỗi tay lấy ly sữa bò bên cạnh uống, sờ soạng một lúc lại không thấy đâu.
Ngước mắt lên, cô phát hiện đêm nay Hạ Tuy Trầm về rất sớm, một thân âu phục màu xám nhạt trầm tĩnh đứng bên cạnh bàn, cặp kính gọng kim loại áp vào sống mũi cao, đuôi mắt tựa như mang theo ý cười dịu dàng, nhấp một ngụm sữa bò trước khi trả lại cho cô.
Cố Thanh Sương nhận lấy, cúi đầu nhấp một ngụm, vẻ mặt ủ rũ nói: “Anh về sớm thật.”
Trong nửa tháng qua, Hạ Tuy Trầm đã quen đi sớm về trễ, ngủ cùng giường với cô còn không quá bốn tiếng đồng hồ.
“Tối nay hiếm khi có thời gian rảnh, anh đền cho em.”
Hạ Tuy Trầm thấy cô đang xem phim, anh duỗi tay ôm lấy cô, tự mình ngồi lên ghế.
Cố Thanh Sương không còn cách nào khác, đành nằm trong vòng tay anh, hai chân co lại, cô dùng chóp mũi ngửi nhẹ bộ đồ của người nào đó, mùi trầm hương bằng gỗ mun rất nhẹ, quyện với mùi thuốc khử trùng bệnh viện, cô không phải là quá thích, vì vậy bắt đầu giở trò đưa tay lên cởi âu phục.
Qua lớp vải áo sơ mi, không hiểu sao cô luôn cảm thấy ngực Hạ Tuy Trầm lạnh lẽo, đành phải đưa tay lên ôm chặt lấy cổ anh, giọng nói rất chậm, nhè nhẹ dọc theo vành tai đi vào, một tiếng kêu tên “anh” vang lên rất mềm mại.
Hạ Tuy Trầm dùng lòng bàn tay cứng ngắc ấn xuống màn hình máy tính, toàn bộ căn phòng không có một tiếng động nào, chỉ có động tác của chiếc ghế khẽ chuyển động trên thảm, ngón tay thon dài lạnh lẽo của anh siết chặt gáy Cố Thanh Sương, đôi môi mỏng của anh phủ lên môi cô, trằn trọc hôn xuống.
Áo ngủ mà Cố Thanh Sương đang mặc bị đẩy lên, đôi chân trắng nõn lộ ra, ban đầu hai người chỉ thân mật ở một giới hạn nhất định, nhưng hôn như thế chưa đủ. Lông mi và đầu mũi bị hơi thở ấm áp của anh phả ra, kề sát má cô.
Dần dần động tác trở nên không kiểm soát được. Ngón tay thon dài của Hạ Tuy Trầm lần vào trong cổ, trượt xuống tấm lưng mảnh mai của cô. Giống như cởi quần áo của một đứa trẻ, anh ném chiếc váy ngủ xuống thảm, tiếng hôn bị át đi bởi tiếng mưa rơi ngoài kia.
Lần này khác với trước, mọi động tác của anh đều được khắc chế, ôm cô trên chiếc bàn làm việc màu gỗ tối, cực kỳ chậm rãi tiến vào.
…
Không hiểu sao, Hạ Tuy Trầm càng dịu dàng, nước mắt của Cố Thanh Sương càng không ngừng rơi xuống.
Cô khóc rất nhiều, hai ngón tay trắng nõn không ngừng giật cúc áo sơ mi của anh, sau đó lại bị anh ôm về giường tiếp tục làm, cảm thấy chăn nệm ẩm ướt, như thể mưa bên ngoài cửa sổ dột vào, cô dùng lòng bàn tay sờ lên cảm thấy rất khó chịu, đơn giản dựa vào ngực của Hạ Tuy Trầm nằm xuống.
Nằm xuống được một lúc, Cố Thanh Sương đã ngủ thiếp đi, hô hấp nhẹ nhàng phả vào xương quai xanh của Hạ Tuy Trầm.
Đến khi cảm giác có người nhẹ nhàng lấy khăn lông lau cho mình, cô mới dần tỉnh lại, giọng nói lộ ra có chút khàn khàn: “Anh.”
Hạ Tuy Trầm lau những ngón tay mảnh khảnh của cô, anh nghiêng người, lại đem người ôm vào lòng, áp đôi môi mỏng lên trán cô: “Anh ở đây, em yên tâm ngủ đi.”
Cố Thanh Sương lắc đầu, không muốn lãng phí thời gian tối nay được ở bên anh, ngẩng đầu nhìn người nọ, hai mắt đen nhánh lại sáng ngời: “Anh trai anh thế nào?”
“Có thể sẽ phải di chuyển bằng xe lăn.”
Ý chí của Hạ Vân Tiệm rất kiên định, tích cực phối hợp với kế hoạch trị liệu của bác sĩ, chỉ là anh ấy đã hôn mê đã nhiều năm, muốn giống như người bình thường thì sớm nhất cũng phải mất một năm.
“Vậy cô của anh…” Cố Thanh Sương nhìn khuôn mặt của người đàn ông, muốn nói lại thôi, đầu ngón tay nhịn không được nắm lấy bàn tay anh: “Bà ấy đã cử một luật sư đến tìm Dụ Tư Tình nói chuyện, muốn lấy lại vốn chủ sở hữu tài sản, cái này chắc anh đã biết?”
Tính cách của Hạ Ngữ Liễu không có khả năng đi trách tội Hạ Tuy Trầm vì lúc trước đã khăng khăng đem tài sản của anh trai mình đưa ra ngoài, dẫn đến cục diện xấu hổ như bây giờ. Nếu Dụ Tư Tình không muốn trả lại, điều đó có nghĩa là Hạ Vân Tiệm sẽ bị người khác kiểm soát.
Thần sắc Hạ Tuy Trầm không ngoài ý muốn, im lặng nhìn cô một lúc, nhếch môi gọi: “Thanh Sương.”
Bị tiếng gọi của anh làm ảnh hưởng, Cố Thanh Sương cảm thấy thời gian ở bên nhau chậm lại đến cực điểm, trái tim trong lồng ngực bắt đầu chậm lại, trong mắt ẩn chứa cảm xúc, cứ như vậy nhìn người đàn ông trước mặt.
Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, lướt qua hình dáng xinh đẹp trên khuôn mặt, khẽ thì thầm vào vành tai cô, “Em có muốn anh đảm nhận vị trí đứng đầu nhà họ Hạ không?”
Có lẽ là ba giây, hoặc cũng có thể là mười giây.
Cố Thanh Sương cả người hoảng hốt, như thể anh đã trở lại chùa Nam Minh khi đó, anh ngồi trên tấm đệm hương bồ thượng, từ từ đưa cho cô tấm bảng ngọc bích trong vắt dưới ánh nến, có khắc dòng chữ chúc mừng, cười hỏi: “Em thích nó sao?”
“Ừm, em thích… Anh muốn lấy nó à?”
Anh lại cười: “Em có muốn anh lấy không?”
“Nếu không lấy thì miếng ngọc nên xử lý thế nào?”
“Ngày mai sẽ có người lấy nó đi.”
“Thôi thì cứ nhận lấy đi. Cô chú đã lớn tuổi rồi, còn phải ngược xuôi trên núi… Anh cũng nên thông cảm cho người trong nhà một chút.”
…
Những giọng nói này dường như đang vọng lại bên tai Cố Thanh Sương, cô thở nhẹ, nhướng mi nghiêm túc nhìn Hạ Tuy Trầm, xuyên qua anh, dường như nhìn thấy bộ quần áo trắng và quần tây của một thiếu niên sạch sẽ trong vắt đang dâng hương ở đền trong trí nhớ cô khi đó.
Một lúc lâu sau cô mới định thần lại, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, có chút run rẩy nói: “…Điều anh muốn, cũng chính là điều em muốn.”
Cố Thanh Sương không quan tâm đến địa vị của người nắm quyền trong nhà họ Hạ – đại biểu cho quyền thế địa vị gì đó, cô chỉ quan tâm đến người thanh niên phủ đầy hương khói mà cô thấy khi gặp lần đầu ở chùa Nam Minh.
Đó cũng là người đàn ông chân thật, sinh động trước mắt cô bây giờ.
Hạ Tuy Trầm cúi đầu nhìn cô, hai mắt đen nhánh im lặng muốn nói gì đó, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng nõn của cô, hai bàn tay đan chặt vào nhau.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ dường như ngày càng lớn.
Cố Thanh Sương nhắm mắt lại, cảm thấy lần này chăn còn phải ẩm ướt thêm một lúc nữa.
Cô mệt muốn chết rồi, sau nửa đêm trực tiếp ngủ tới mức bất tỉnh nhân sự, ý thức mơ hồ, cô biết Hạ Tuy Trầm đã cho cô uống nước hai lần, vì sợ ánh đèn chói mắt cô nên anh đều dựa vào ánh sáng ít ỏi từ ngoài chiếu vào.
Mười giờ sáng hôm sau.
Cố Thanh Sương tỉnh dậy, nằm duỗi eo trên giường, ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng của Hạ Tuy Trầm, anh đang thư thái ngồi trên ghế sô pha bên cửa sổ, áo sơ mi trắng và quần âu chỉnh tề, tối hôm qua mắt kính của anh rơi ở trên sàn khiến nó bị vỡ, giờ đã đổi sang một chiếc màu bạc khác, làm cho khuôn mặt tuấn tú của anh càng thêm tinh xảo cấm dục.
Cô không vội rời giường, úp mặt vào gối, hồi lâu mới cẩn thận nhìn tướng mạo của người đàn ông, nghiên cứu xem anh lớn lên như thế nào, xương cốt hoàn mỹ như thế nào, từ trán đến lông mày, sống lưng, mũi và môi, thậm chí cả góc mặt. Ánh ban mai chỉ cần một nét bút đã tạo thành hình dáng.
Hạ Tuy Trầm quay trở về trạng thái bình tĩnh trầm thấp như thường ngày, dùng ngón tay thon dài nghịch điện thoại của cô, thấy cô tỉnh lại mới đặt nó xuống, đi tới: “Đói bụng không?”
Cố Thanh Sương giơ bàn tay trắng nõn ra khỏi chăn, muốn anh ôm cô. Cô không mặc quần áo, những vết hôn đậm nhạt trên tấm lưng trắng như tuyết của cô lộ ra. Người đàn ông tùy ý cầm cái áo sơ mi trùng lên, ngón tay nhẹ nhàng kéo mái tóc ra ngoài.
Sau khi được mang vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, Cố Thanh Sương đi chân trần ra ngoài thì thấy một chén súp gà nấu táo tàu và bộ đồ ăn sạch sẽ trên bàn trong phòng khách, hiển nhiên là tác phẩm của người nào đó.
Cố Thanh Sương tức khắc không biết phải nói gì, nhưng có canh gà để uống, cô phải trả một cái giá đắt quá rồi.
“Anh…” Cô kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn Hạ Tuy Trầm tiến lại gần, còn cố ý trêu chọc: “Cũng may là chúng ta mỗi ngày đều không ở chung với nhau, bằng không thì cứ 3 ngày lại hầm 2 lần canh gà, đến gà còn không chịu nổi, đúng không?”
Động tác Hạ Tuy Trầm ưu nhã múc cho cô nửa bát, môi mỏng bắt đầu hỏi: “Em không thích uống canh à?”
Câu này nghe có vẻ giống như một câu hai ý.
Lỗ tai Cố Thanh Sương hơi nóng, cúi đầu uống canh, giọng nói trong lúc lơ đãng nhẹ nhàng nói: “Em thích uống.”
Hạ Tuy Trầm cũng mang theo ý cười trong mắt, cực kỳ quyến rũ, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Em thích uống canh gà, hay là thích làm chuyện đó với anh rồi mới uống?”
Cố Thanh Sương phát hiện dù hình tượng bên ngoài của anh nghiêm túc đến đâu, một khi hai người đã vượt qua ranh giới giữa nam và nữ, thì dù đàn ông cấm dục như thế nào cũng sẽ trở nên không đứng đắn, luôn cố ý nói chuyện làm người khác hiểu lầm.
Cố Thanh Sương nhấp thêm một ngụm canh gà, chậm rãi nói: “Tốt hơn hết là mỗi đêm đừng đến, em e rằng thể lực anh sẽ không thể theo kịp.”
Nụ cười trong mắt Hạ Tuy Trầm không giảm bớt, phong độ nói: “Nếu thể lực không đủ, vậy thì chỉ có thể đi sâu vào nơi yêu thích của em thôi.”
“…”
Cố Thanh Sương bị hạ gục, đúng là mặt không dày bằng anh.
Cũng may, Hạ Tuy Trầm không trêu chọc cô nữa, đợi ăn gần xong canh gà, nhỏ giọng hỏi: “Tại sao em thích làm diễn viên?”
Cố Thanh Sương lấy khăn giấy ướt lau khóe môi từng chút một, nghe vậy dừng lại hai giây rồi nói: “Bởi vì em thích náo nhiệt.”
Cô đã quen ở một mình trong đoàn phim, không thích tụ tập buôn chuyện với mọi người, náo nhiệt là có ý khác.
Sợ Hạ Tuy Trầm sẽ hiểu lầm, Cố Thanh Sương nói thêm, “Lớn từng này, ngoại trừ ở chùa Nam Minh, em không cảm nhận được những cảm xúc bình thường của mọi người… Sau lại có lần em tới nhà bạn của mẹ em là Chữ Tam Nghiên với tư cách là khách, trùng hợp ngày hôm đó, thầy ấy đang tuyển chọn một vài diễn viên để thử vai…”
Khi đó, cô tuổi còn nhỏ, không hiểu gì về diễn xuất, tò mò đứng bên cạnh xem với vẻ thích thú, như thể cô có thể hiểu được.
Chử Tam Nghiên thấy thế bèn đưa cho cô một cuốn kịch bản và hỏi cô có hứng thú không.
Cố Thanh Sương tiếp xúc với ngành nghệ thuật này một cách tình cờ. Cô nhận thấy rằng khi đảm nhận một vai diễn, cô có thể trải nghiệm những cảm xúc bình thường của các nhân vật khác nhau trong phim, không cần giả bộ duy trì vẻ mặt để theo sau người khác, lo lắng tìm hiểu bối cảnh của đối phương.
Như vậy thật tốt, đối với tính cách có phần lạnh lùng và góa bụa của cô, diễn xuất phù hợp với cô hơn.
Cố Thanh Sương đam mê diễn xuất và được truyền cảm hứng để trở thành một ảnh hậu giành được nhiều giải thưởng, thay vì chạy theo sự sắp xếp của nhà họ Cố để đi du học, cô nhất quyết xin vào trường điện ảnh. Mặc dù cô thường xuyên bị dân mạng bôi đen là bình hoa di động, nhưng những fan trung thành biết rằng cô xuất thân từ đào tạo chính quy.
Quá mức đẹp và có tài nguyên hàng đầu đã trở thành tội trạng ban đầu của cô trong làng giải trí.
Cố Thanh Sương thẳng thắn nói hết những lời trong lòng với Hạ Tuy Trầm, cuối cùng hợp tình hợp lý nói: “Có lẽ em mắc chứng sợ xã hội.”
Hạ Tuy Trầm không trả lời cô, bầu không khí im lặng cho đến khi Cố Thanh Sương đứng dậy muốn thay quần áo, mới vừa kéo ghế dựa đứng lên, nhưng lại nghe thấy anh với giọng cực kỳ trầm thấp: “Anh đã nói Lạc Nguyên mua vé máy bay cho em về Tứ Thành… Anh không muốn bởi vì chuyện của gia tộc mà cản trở sự nghiệp đang trên đà phát triển của em, càng hy vọng em có thể tự do theo đuổi mọi thứ mình yêu thích.”
Cố Thanh Sương đứng tại chỗ, ngón tay trắng nõn đặt nhẹ trên bàn, không xoay người lại nhìn anh.
Từ lúc tỉnh dậy phát hiện Hạ Tuy Trầm đang cầm điện thoại di động của mình, trong lòng cô mơ hồ dự cảm được điều gì đó, anh không đề cập đến, cô cũng giả vờ như không biết gì.
Hạ Tuy Trầm vẫn là nhắc đến chuyện đó, cũng không giấu giếm nội dung tin nhắn Lạc Nguyên oanh tạc muốn cô trở về đóng phim.
“Trở về thế giới tươi sáng rực rỡ của em, anh muốn nhìn thấy em đoạt giải, đừng làm cho bản thân lưu lại tiếc nuối…”
Cố Thanh Sương không phải là một kẻ thích đeo bám ai đó, cũng không phải là một chiếc bình cổ chỉ có đàn ông mới có thể sưu tầm được.
Cô không kiêu ngạo cũng không bốc đồng, trong vòng tròn danh vọng này vẫn thanh tỉnh, kiên trì thực hiện giấc mơ của mình.
Hạ Tuy Trầm không muốn trói buộc cô ở lại với mình, tình nguyện buông tay, để cô ra đi, trải qua những trải nghiệm cuộc sống tuyệt vời khi còn trẻ, có cuộc sống tình yêu và sự nghiệp của riêng mình.
—
Vào đêm khuya, sân bay ở Tứ Thành được thắp sáng rực rỡ.
Lạc Nguyên sợ máy bay hạ cánh sớm nên đã đợi ở sân bay sớm hơn một tiếng, cứ mười phút lại kiểm tra thời gian trên đồng hồ. Chín giờ, chuyến bay từ New York hạ cánh đúng giờ, hành khách đều lần lượt bước ra.
Một người, rồi hai người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc của Cố Thanh Sương đâu.
Cho đến khi Lạc Nguyên không nhịn được lấy điện thoại di động ra, trợ lý bên cạnh bỗng kêu lên: “Là chị Thanh Sương!”
Cố Thanh Sương bước ra khỏi sân bay trong bộ váy dài màu đen, khuôn mặt xinh đẹp đeo kính râm, vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp bước lên xe bảo mẫu, cũng không mang theo hành lý.
Sợ bị càm ràm, Lạc Nguyên cố gắng tỏ ra minh bạch nhất có thể trên đường đến đoàn làm phim, không kìm được quay qua nhìn, thấy Cố Thanh Sương đang dùng đầu ngón tay tháo kính râm ra, đôi mắt đen láy nhìn anh ta.
“Khụ!”
Lạc Nguyên bị bắt gặp nhìn trộm, cảm thấy xấu hổ chết đi được, anh chủ động vặn chai nước khoáng đưa qua: “Em khát không?”
Cũng may Cố Thanh Sương nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ.
Dù sao bọn họ cũng bên nhau được mấy năm, thấy mức độ tức giận của cô dường như rất thấp, vì thế dùng miệng lưỡi lấy lòng nói: “Đại tiểu thư, em mới trở thành tân tiểu hoa đán, nền tảng chưa vững… Em không biết có bao nhiêu nữ minh tinh muốn thay thế em như thế nào đâu, lại còn bị đạo diễn bên kia thúc giục, anh hết cách nên chỉ có thể tìm Hạ Tổng hỏi một chút.”
Hắn chỉ hỏi thăm Hạ Tuy Trầm một chút là khi nào anh ấy sẽ cho Cố Thanh Sương trở lại Trung Quốc để đóng phim.
Ai dè nói chuyện với ông chủ lại dễ như ăn cháo thế này, nghĩ gì cũng đều đem ra hỏi Hạ Tuy Trầm. Điều này làm Lạc Nguyên đối cảm thấy rất vừa ý với Hạ Tuy Trầm, trong xã hội thượng lưu này hiếm khi gặp được một người đàn ông hiểu chuyện, hợp tình hợp lý như vậy.
Lạc Nguyên ban đầu ba hoa chích chòe khen Hạ Tuy Trầm một lúc sau đó thấy Cố Thanh Sương không cau có, anh nghiêm túc nói: “Không phải anh nói hươu nói vượn đâu, ở cái ngành này chỉ cần nữ minh tinh nào dám yêu đương thì họ chẳng khác nào tự đào hố chôn mình.”
Cố Thanh Sương nghe anh nói hơn nửa giờ, biết anh muốn thuyết phục mình, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Anh Nguyên, em không trách anh.”
Lạc Nguyên hít sâu một hơi, rốt cục có thể thở ra: “Đúng là áo bông nhỏ tri kỷ nhà chúng ta, hiểu được nỗi khổ của người anh này.”
Cố Thanh Sương khẽ lắc đầu, nghiêng mặt nhìn về khung cảnh đường phố quen thuộc ở Tứ Thành, rồi tiếp tục nói: “Hạ Tuy Trầm muốn làm phẫu thuật phục hồi chức năng cho Hạ Vân Tiệm, ít nhất phải mất hơn một năm đồng hành cùng anh ấy trong suốt quá trình. Nghề nghiệp này của em không cho phép biến mất trên màn ảnh cả năm… Vì vậy em buộc phải trở về Trung Quốc sớm.”
Lần này không dễ dàng gì đoàn phim mới cho cô nửa tháng để đến New York.
Cố Thanh Sương biết sự ưu tiên nặng nhẹ trong lòng anh, điều chỉnh tâm trạng, quay đầu cười với Lạc Nguyên: “Những chuyện anh lo lắng, cho dù là chưa kết hôn đã mang thai hay công khai mối quan hệ, đều sẽ không xảy ra.”
Lạc Nguyên khó lòng phòng bị, theo bản năng buột miệng thốt lên: “Sao có cảm giác… Em đã trưởng thành lên rồi nhỉ.”
Trước kia Cố Thanh Sương chưa bao giờ quan tâm đến việc mình có nổi tiếng trong làng giải trí hay không, ngoại trừ việc nghiêm túc nhận show, các hoạt động khác đều khiến anh không thể yên tâm được, nếu có thể có lệ thì cô tuyệt đối không bao giờ nghiêm túc phối hợp.
Điều này khiến Lạc Nguyên thường xuyên gặp ác mộng, anh sợ rằng khi tỉnh dậy, Cố Thanh Sương sẽ trốn chạy, chỉ để lại một đống hỗn độn chờ anh dọn dẹp.
Cố Thanh Sương hỏi xin anh một điếu thuốc rồi châm lửa, trong làn khói nhẹ đến trong suốt, lúc này cô cảm thấy ngột ngạt, mỉm cười, hàng mi mảnh mai hơi cong lên: “Có lẽ là Cố Thanh Sương năm 14 tuổi và Cố Thanh Sương năm 25 tuổi đều may mắn, vì họ đã không bỏ lỡ người đàn ông tới bên cuộc đời mình.”
Cô không yêu Hạ Tuy Trầm tới vậy, chỉ là đang giả vờ.
Trong tận xương tủy,cô yêu anh sâu đậm vô cùng, điều đó mới là thật.
Cô cũng cam tâm tình nguyện vì mộng tưởng của chính mình, vì anh mà sẵn sàng trở thành một người ưu tú hoàn mỹ, cùng anh sánh vai thưởng thức cảnh đêm đẹp nhất của Tứ Thành.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Có rất nhiều loại tình yêu, ngoài việc sống chết vì bạn, oanh oanh liệt liệt …
Có thể chịu đựng sự cô đơn, tịch mịch, làm mọi thứ để người mình yêu thương sống cuộc sống vô tư không lo lắng, càng ngày càng trở nên tốt hơn, cũng là một loại của tình yêu.