Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mê Đắm - A Tư Thất Lâm
  3. Chương 54
Trước /118 Sau

Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 54

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lúc này mới là hơn 10 giờ đêm, quản gia đã giải tán những người không liên quan trong và ngoài sảnh, kéo tấm bình phong lên, mang chiếc hộp chạm khắc bằng gỗ gấm đặt trên chiếc bàn chính rồi quay lại, lặng lẽ đứng ở bên cạnh anh. Ở phía trên ánh đèn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, chỉ thấy Hạ Tuy Trầm nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay.

Hạ Ngữ Liễu trước nay luôn tuân thủ theo gia quy của tổ tiên, bà ta luôn tin rằng lời dạy của tổ tiên là không thể phá vỡ.

Hạ Tuy Trầm mở hộp gấm bên trong ra, là một tờ giấy đăng kí kết hôn có ghi “Lương duyên vĩnh đính”.

Chói mắt đến mức Hạ Ngữ Liễu nhìn dòng chữ viết tay trên giấy đăng ký kết hôn kia thì cười lạnh vô cùng: “Lão tộc trưởng viết cái này cho cháu lúc nào vậy?”

Hạ Tuy Trầm còn chưa ra tay, tờ giấy kết hôn này đã ghi ngày tháng năm sinh của anh và Cố Thanh Sương, nó ngầm cho biết ý định của tộc trưởng.

Quy tắc tổ tiên đề ra là không kết hôn với con cái nhà họ Cố, bây giờ đã được thay đổi, và các quy tắc cũ cũng nên được bãi bỏ.

Lão tộc trưởng ở nhà họ Hạ rất có uy nghiêm, ngay cả trưởng tử cũng phải tôn trọng khi nói đến chuyện đại sự với ông. Huống chi là Hạ Ngữ Liễu, bà không thể tiếp tục dùng chuyện này để nói nữa, sự tức giận chỉ có thể đè nén mà không giải tỏa được.

Bà ta nâng chén trà bằng men ngọc lên, những ngón tay thanh tú gần như trắng bệch, bà ta trút hết cảm xúc vào đó, một lúc sau mới lên tiếng: “Được rồi, coi như cháu có bản lĩnh, hơn nữa lão tộc trưởng cũng đã bị cháu thuyết phục… lại có thể che giấu chuyện này không một kẽ hở.”

Ngay cả khi lấy được giấy đăng ký kết hôn thì bà vẫn không biết một tin tức gì, công sức tìm kiếm các tiêu thư trong giới để mai mối cho anh của bà ta đã bị lãng phí vô ích. Bây giờ thì hay rồi, bị cháu trai chơi cho một vố.

Hạ Tuy Trầm cầm lại tờ giấy đăng ký kết hôn bỏ vào trong hộp, vẫn giữ thái độ nghiêm túc hiếu thảo của một người cháu trai, thật ra hành động của anh đã sớm không đem ai để vào mắt, đáy mắt cười như không cười, nhìn anh trai đang ho khan bên cạnh: “Bây giờ có anh cả cùng chia sẻ, cô không cần phải nhọc lòng lo lắng. Đàn ông nhà họ Hạ chúng ta đều là những người giỏi học hỏi.”

Hạ Ngữ Liễu rất khó chịu, ánh mắt bà ta hiện rõ sự không can tâm.

Tuy nhiên, thái độ của Hạ Vân Tiệm rất mơ hồ, đứng ở vị trí trung lập, anh không thiên vị hay giúp ai, hoàn toàn giống như tới xem kịch hay.

Chợt thư ký bước vào, nói nhỏ: “Hạ Tổng, chú ba đang đợi anh ở sảnh phụ.”

Hạ Tuy Trầm gật đầu, trước khi đứng dậy cũng không quên mang theo giấy đăng ký kết hôn.

Trong đại sảnh rộng lớn bỗng chốc lại trở nên im ắng.

Hạ Vân Tiệm đã ngừng ho, nhưng vẫn xanh xao và ốm yếu, anh giơ tay lấy cốc trà uống cho nhuận họng, nữ y tá đi cùng anh đã bước vào, mang cho anh một tấm chăn màu xám để che chân, cô y tá không tạo ra bất kỳ âm thanh nào trong suốt thời gian di chuyển, chuyển động rất nhẹ nhàng.

Nữ y tá Ô Thủy Khê, đúng như tên gọi, cô là một người phụ nữ rất xinh đẹp, trẻ trung và quyến rũ. Hạ Ngữ Liễu gặp cô ta tại bệnh viện New York và sắp xếp để bên cạnh Hạ Vân Tiệm. Nữ y tá này thường chịu trách nhiệm về công việc phục hồi cơ thể cho anh.

Thấy Hạ Vân Tiệm không bài xích, ngược lại còn khá thích Ô Thủy Khê, điều này làm cho Hạ Ngữ Liễu cảm thấy an tâm, bà ta biết kiểu người phụ nữ mà đứa cháu do một tay mình nuôi nấng thích là như nào, năm đó ở New York có thể anh đã bị loại phụ nữ như Dụ Tư Tình lừa gạt nên mới khiến tới mạng mình cũng không cần.

Cũng may là Hạ Vân Tiệm đã quên mất, gương mặt được chăm sóc tinh tế không lộ rõ dấu vết thời gian của Hạ Ngữ Liễu vẫn luôn nở nụ cười, bà nghiêm túc nói: “Vân Tiệm à, em trai cháu ngày càng vô kỷ luật… Cô nói cháu thấy có đúng không?”

Hạ Vân Tiệm vừa uống xong, anh đặt tách trà sang một bên, Ổ Thùy Khê khẽ đưa tay đón lấy.

Anh hơi tránh ra, giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu: “Em đi xuống trước đi.”

Khóe mắt Ổ Thùy Khê nhếch lên, cười với anh: “Để em đi nấu cho anh chút đồ ăn khuya bồi bổ, lát em sẽ đem lên.”

Hạ Vân Tiệm lặng lẽ nhìn bóng dáng cô rời đi, cho đến khi không còn người ngoài, anh mới nói với Hạ Ngữ Liễu: “Sao cô lại phải ép em ấy và cô Cố chia tay nhau làm gì, bây giờ cháu đã thế này rồi, không còn thực lực nữa, nhà họ Hạ chỉ còn dựa vào một mình Tuy Trầm đảm đương thôi.”

Hạ Ngữ Liễu không thích nghe nhất chính là mấy lời này: “Tháng sau, cô sẽ tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị với các cổ đông, Tiệm nhi, Dụ Tư Tình đã trả lại cổ phần thuộc sở hữu của cháu cho cháu rồi, hơn nữa trong tay Tuy Trầm có nhiều lợi ích như vậy, nó chưa chắc sẽ tình nguyện trao trả cho chúng ta.”

“Huống chi… Lão tộc trưởng sắp lui xuống rồi. Dù không đứng về phía chúng ta thì cũng sẽ không cảm thấy mất lòng nhau.”

Nếu Hạ Vân Tiệm không tỉnh lại, Hạ Tuy Trầm đã nhận được chức tộc trưởng nhà họ Hạ, Hạ Ngữ Liễu cũng phải chấp nhận và cùng anh làm ra vẻ cô cháu hòa thuận, bà ta sẽ phải giả vờ quan tâm đến anh.

Nhưng ông trời đã giúp bà ta xoay chuyển tình thế, bà ta sao có thể ngậm đắng nuốt cay khi đã nuôi nấng, bồi dưỡng Hạ Vân Tiệm, để rồi cuối cùng nhìn anh trở thành người thực vật, phải dựa vào em trai để có thể sống tiếp chứ.

Hơn nữa, người thừa kế vốn là Hạ Vân Tiệm, chức danh Hạ Tổng cũng là của anh.

Thấy Hạ Vân Tiệm vẫn còn rất hiếu thuận với mình, Hạ Ngữ Liễu đứng dậy bước tới, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo bên ngoài chăn của anh, nhẹ nhàng nói: “Vân Tiệm à, cháu có thể tỉnh lại và lập tức chia tay với Dụ Tư Tình, cô thật sự rất vui, so với em trai cháu thì cháu tốt hơn vạn lần. Ở nhà họ Hạ, cô luôn tin tưởng cháu là chỗ dựa của cô nửa đời sau, đừng làm cô phải thất vọng.”

Tình anh em là một chuyện, vị trí người nắm quyền lại là chuyện khác, hai người không thể vì tình cảm mà phân vân.

v

Dưới ánh sáng của đèn chùm, ánh mắt Hạ Vân Tiệm dần tối lại, anh đặt tay trái lên mu bàn tay Hạ Ngữ Liễu, vỗ nhẹ: “Mặc dù cháu mất đi trí nhớ của mấy năm, nhưng cháu vẫn nhớ lời hứa với cô khi còn nhỏ, cháu sẽ không để cô chịu bất kì ủy khuất nào ở nhà họ Hạ.”

Khi nghe những lời này, bà ta thấy dễ chịu hơn so với những lời khuyên bà giữ gìn sức khỏe hay việc đưa tiền trợ cấp của Hạ Tuy Trầm.

Lông mày Hạ Ngữ Liễu dần giãn ra, mỉm cười: “Cô thấy bố mẹ Ổ Thùy Khê đều là giáo sư, gia cảnh trong sạch. Thùy Khê còn học ngành y, tính cách dễ chịu, cháu thấy thế nào?”

Những người phụ nữ nổi tiếng khắp thành phố nếu đã được giới thiệu cho Hạ Tuy Trầm trước đó thì Hạ Ngữ Liễu sẽ không giới thiệu cho Hạ Vân Tiệm nữa.

Rút kinh nghiệm từ Dụ Tư Tình, lần này bà dự định sẽ tìm cho anh một cô gái có tính cách dễ mến và giản dị, chỉ cần là gia cảnh trong sạch, bố mẹ đều có học thức, thì việc để mắt tới cô gái này là điều dễ hiểu.

Sẽ không giới thiệu thêm một người giống Dụ Tư Tình để rồi hằng đêm thổi gió bên tai, Hạ Ngữ Liễu đã chịu đựng quá đủ việc này rồi.

Hạ Vân Tiệm rũ hàng mi dày, giống như đang thong thả tự nhiên: “Cô lựa chọn rất phù hợp với cháu.”

Tối khuya.

Ổ Thùy Khê bưng bữa khuya mình nấu lên, dễ dàng được đặc cách cho phép tự do ra vào phòng của Hạ Vân Tiệm, cô gõ nhẹ cửa phòng. Hạ Vân Tiệm không thích không gian quá lạnh lẽo, nên sau khi trở về nhà họ Hạ, quản gia đã tuân lệnh thay tất cả đèn thành đèn vàng sáng ấm áp.

Trong mắt người khác đây có thể là một dấu hiệu gì đó. Cho dù hiện tại Hạ Vân Tiệm không có quyền lực nhưng vẫn nhận được sự tôn trọng của Hạ gia.

Ổ Thùy Khê nhìn thấy người đàn ông dựa mình trên khung cửa sổ ngủ say, cô ta vô thức bước tới, trong ánh sáng mờ nhạt, Hạ Vân Tiệm tuy gầy nhưng khuôn mặt lại xuất sắc, mũi cao cùng đôi môi như là được phủ lên một lớp ánh sáng, nó làm cho Hạ Vân Tiệm trở nên trầm tĩnh và tao nhã hơn.

Người đàn ông này chỉ còn có một phần sống mười phần chết, trong nửa năm qua, Ổ Thùy Khê đã chứng kiến anh từ một người thực vật không xuống đất được, ngày ngày phải tập thể dục phục hồi, đồng thời dựa vào những người xung quanh để nhanh chóng thích ứng với thế giới xa lạ này.

Hầu như mỗi ngày, cô ta đều có thể thấy Hạ Vân Tiệm thư thả cùng em trai trong phòng bệnh trò chuyện về xu hướng phát triển bây của các công ty lớn và tình hình thị trường chứng khoán trong bảy năm qua.

Ổ Thùy Khê thờ ơ một cách khó hiểu với Hạ Tuy Trầm, nhưng cô lại không thể kiềm chế bản thân, phải lòng người đàn ông đang trong thời gian dưỡng bệnh là Hạ Vân Tiệm.

Cô tỉnh táo lại, bước nhẹ tới rồi ngồi xổm trước người đàn ông đang ngủ, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào lông mày của anh, nhịp tim cô tăng tốc điên cuồng, vừa chạm vào thì anh đã chậm rãi mở đôi mắt đen láy ra.

Dường như có một vòng xoáy rất sâu trong đôi mắt ấy, nó nhấn chìm toàn bộ cơ thể cô ngay lập tức.

Ổ Thùy Khê cứng đờ người, đầu ngón tay hơi cong lên, gương mặt trong sáng thuần khiết của cô bắt đầu đỏ ửng, cho đến khi ngón tay dài trên đầu gối của Hạ Vân Tiệm nhấc lên, anh chạm vào mặt cô một cách lịch sự, rồi dừng lại một lúc, giọng nói trầm thấp gợi cảm mới tỉnh dậy: “Nóng quá?”

Trái ngược với các ngón tay lạnh như đóng băng của anh, toàn thân Ổ Thùy Khê nóng ran, đầu gối mềm nhũn, dường như cô nhận ra được gì đó. Cô chủ động cầm tay anh đặt lên đôi má ửng hồng của mình: “Vân Tiệm… Tên anh hay quá, sau này em có thể gọi anh như vậy không?”

Một nụ cười nhàn nhạt tan chảy trong mắt Hạ Vân Tiệm, đối diện với ánh sáng ấm áp, mờ ảo, có thể nói là dịu dàng chết người: “Tùy em.”

Ổ Thùy Khê cảm thấy mối quan hệ của cô và anh đêm nay đã trở nên khác hẳn, không còn là mối quan hệ bình thường giữa bệnh nhân và y tá nữa.

Cảm giác lâng lâng này kéo dài cho đến ngày hôm sau, khi Hạ Ngữ Liễu sai quản gia đến tặng cô một đôi vòng tay ngọc bích tinh xảo.

Cả gia tộc đều rất mờ mịt đối với chuyện này, trong lòng Ổ Thùy Khê tràn đầy phấn khởi vui mừng, nhận lấy chiếc vòng ngọc, trưa hôm đó lúc rảnh cô chủ động đến cảm ơn Hạ Ngữ Liễu.

##

Vào tháng 6, ở Lệ Thành hầu như ngày nào cũng có mưa rào khiến công việc quay phim giống như tranh giành thời cơ với ông trời, trời tạnh thì quay phim gấp rút, trời mưa thì phải tránh dưới mái hiên.

Vì đóng phim nên Cố Thanh Sương đã đẩy lùi tất cả các lịch, tin tức về cô cũng dần vắng bóng trên truyền thông. Giải trí Hằng Thanh nhanh chóng xử lý scandal giữa cô và Thẩm Tinh Độ, chỉ có Giang Điểm Huỳnh là vẫn còn đang giãy dụa, hết lần này tới lần khác chiến đấu với kẻ tố cáo nặc danh.

Mỗi một Weibo đều ẩn ý sẽ tiết lộ vạch trần vụ bê bối của cô.

Kẻ tố cáo không chịu vạch trần mà cứ khăng khăng nói về scandal của Cố Thanh Sương. Cho đến nửa tháng trước, Cố Văn Hàn không chịu được nữa và đã chi rất nhiều tiền cho các hot search trong suốt một năm, không cho phép bất cứ thứ gì liên quan đến scandal của Cố Thanh Sương xuất hiện trên Weibo.

Mà Cố Thanh Sương cũng đã vướng vào một thời gian, theo suy nghĩ của Cố Văn Hàn, nếu cô có scandal thì phải chấp nhận thỏa thuận của nhà họ Cố trước đó là rút lui khỏi giới giải trí.

Cố Thanh Sương cười lạnh trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tôi có nên rút lui về nhà giúp chồng dạy con không? Vậy thì tôi sẽ kết hôn với Thẩm Tinh Độ…”

Câu nói này chắc chắn là nhát dao chí mạng với Cố Văn Hàn, so với việc gả cho con trai của kẻ thù truyền kiếp, ông thà tiếp tục để Cố Thanh Sương ở lại giới giải trí. Sau khi cân nhắc lại các lợi ích, cuối cùng scandal của cô đã dừng lại vào tháng sáu.

Cuộc sống Cố Thanh Sương bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ngoài việc nghiên cứu kỹ kịch bản, kỹ năng diễn xuất, rảnh rỗi thì cô tụ tập bạn bè, lướt tin nhắn. Một hôm, cô vừa gõ vào màn hình cập nhật thì thấy Chu Đình Lưu đăng trong vòng bạn bè: “Hạ Tuy Trầm đã thoái vị.”

Cô đột nhiên ngồi thẳng người dậy, ra dấu nói nhà tạo mẫu bên cạnh tiếp tục, lông mi dài rũ xuống, cẩn thận đọc lại từng chữ, ngay sau đó, cô nhìn thấy bên dưới có bình luận của Trình Thù và Lâm Viên Đình.

—— “Tối nay tổ chức tiệc đi, ở Mặc Điểm.”

—— “Tức quá đi… Cô của anh Tuy Trầm đã làm cái gì vậy? Bà ta thực sự coi Tuy Trầm như thế thân của Hạ Vân Tiệm, hợp tác với một số trưởng lão của nhà họ Hạ để buộc anh ấy từ chức… Lừa đảo!”

Một lúc sau Chu Đình Lưu trả lời bình luận của Lâm Viên Đình: “Tuy Trầm cũng phải nghĩ đến mối quan hệ với anh trai mình.”

Lâm Viên Đình trả lời ngay lập tức: “Hạ Vân Tiệm cũng thật là lòng dạ đen tối, tại sao anh ta không nghĩ đến tình anh em! Trong suốt bảy năm hôn mê… Nếu không phải nhờ anh Tuy Trầm nắm quyền chống lưng, anh ta nghĩ có thể lấy lại quyền lực dễ dàng như vậy sao?”

Đúng lúc Trình Thù bình luận một câu: “Hạ Ngữ Liễu ủng hộ Hạ Vân Tiệm giành lại quyền lực, mà vẫn muốn Tuy Trầm tiếp tục làm việc cho nhà họ Hạ.”

Lâm Viên Đình càng lo lắng thêm: “Anh ấy đồng ý không?”

Trình Thù kiệm lời như vàng, đánh trúng vào tim người đứng ngoài xem là Cố Thanh Sương: “Không, vì vậy Tuy Trầm đã lựa chọn rời khỏi Hạ gia.”

Địa vị và quyền lực của anh đã bị anh trai mình tước đoạt, người ngoài xem anh như là con chó hết giá trị lợi dụng bị đuổi ra khỏi nhà.

Đầu ngón tay Cố Thanh Sương run lên, cô tự hỏi có phải Chu Đình Lưu đã quên chặn cô hay không, tất cả những điều không nên nói đều được nói ra trong vòng bạn bè.

“Thanh Sương?”

Thấy cô ngồi im bất động, nhà tạo mẫu nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa đạo diễn chuẩn bị quay nên cô ấy phải cẩn thận nhắc nhở cô: “Chuẩn bị quay thôi, sắp đến giờ rồi.”

Cố Thanh Sương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại trước những suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhưng khuôn mặt thanh tú sáng sủa của cô lại không cười, khẽ nói: “Được, bắt đầu đi.”

Cả ngày nay, mày và đôi mắt của Cố Thanh Sương đều mang theo sự lạnh lẽo, đúng lúc hôm nay cô đóng vai nữ chính bị người ta hãm hại cho nên đạo diễn rất hài lòng với sự thể hiện của cô, chỉ cần diễn một lần là xong.

Sau khi Cố Thanh Sương kết thúc hết công việc trong ngày, cô quay về phòng thay đồ để tẩy trang, vừa gọi điện thoại cho Hạ Tuy Trầm, cô gọi hơn 10 cuộc nhưng anh không bắt máy.

Có thể lúc này Hạ Tuy Trầm không muốn trả lời điện thoại của cô.

Cố Thanh Sương mất tập trung ngồi trước gương trang điểm, khóe mắt đỏ ngầu, cô tự an ủi chính mình phải bình tĩnh.

Nhưng khi cô bình tĩnh lại được thì tới tối, Giang Điểm Huỳnh gọi video cho cô, khuôn mặt xinh đẹp sinh động như biết được một bí mật quan trọng, cô nói rất nhanh: “Bảo bối, để mình nói cho cậu biết một chuyện, cậu nhất định phải bình tĩnh, người đàn ông của cậu đã rút lui khỏi vị trí người nắm quyền nhà họ Hạ rồi.”

Cố Thanh Sương đang nằm trên giường, ngoài cửa sổ lại bắt đầu đổ mưa, cô cảm thấy lạnh, lấy chăn đắp lên người, giọng nói nhẹ nhàng: “Trình Thù nói cho cậu biết?”

“Là em trai tớ.”

Từ khi Giang Dĩ Bạch còn học trung học, cậu ta đã theo bố Giang tiếp xúc với công việc kinh doanh của gia đình, cho nên một số người trong các gia đình hào môn cũng như trong giới quen biết của cậu. Sau khi Giang Điểm Huỳnh nghe được tin từ em trai mình, cô ấy đã lập tức chạy đi báo tin cho cô bạn thân.

Cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu thế giới có đảo lộn không, hỏi lại, “Cậu đã biết chưa?”

Cố Thanh Sương bình tĩnh hơn cô nghĩ, mở miệng nói: “Một chút, cậu có thể giúp tớ hỏi Trình Thù là… Hạ Tuy Trầm đang ở đâu không?”

“Ok.”

Giang Điểm Huỳnh cúp điện thoại và lập tức đi hỏi người đàn ông tối nay không về nhà.

Mười phút sau.

Cô ấy gửi tin nhắn cho Cố Thanh Sương, “Trình Thù và mọi người đang tụ tập ở Mặc Điểm, không ai biết Hạ Tuy Trầm đang ở đâu.”

Cố Thanh Sương im lặng đọc đoạn tin nhắn, tựa vào đầu giường không nhúc nhích cho đến khi ánh sáng trên màn hình tối hẳn.

Hạ Tuy Trầm dường như biến mất ngay lập tức, ngoại trừ tin tức về việc rút lui của anh trong giới hào môn thì không ai biết được tung tích của anh.

Cố Thanh Sương đã lặng lẽ chờ đợi trong đoàn phim ba ngày, khoảng thời gian đó cô cũng hỏi Trình Thù, nhưng câu trả lời cô nhận được là anh ta cũng không biết.

Còn Giang Điểm Huỳnh sợ tâm trạng của cô bị ảnh hưởng nên hết lần này đến lần khác gọi điện thoại tới nói chuyện phiếm cùng: “Bé cưng, tớ nghĩ đàn ông có lòng tự trọng cao… Nghĩ thử đi, Hạ Tuy Trầm từ trên mây cao rơi xuống vũng bùn, xa rời những vì sao, ắt hẳn sẽ thiếu ánh sáng! Còn cậu, giờ là một minh tinh rất nổi tiếng, thu nhập không tệ…”

“Lần đầu tớ gặp anh ấy ở chùa Nam Minh, anh ấy chỉ là một cậu thiếu niên bình thường, ngày ngày ngồi thiền và tụng kinh.”

Giang Điểm Huỳnh không còn cách nào khác, đành phải nói: “Không giống nhau, cậu xem, Hạ Tuy Trầm từng có thể chỉ cần vung tay là đã mua được cho cậu món trang sức quý hiếm hình con chuồn chuồn màu xanh lam của Lan thị. Bây giờ, thứ anh ấy muốn cho cậu chỉ có thể là bản thân anh ấy.”

Cố Thanh Sương chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông như Hạ Tuy Trầm sẽ mất đi mọi quyền lực chỉ trong một ngày.

Trong cuộc sống hiện thực, đối với những người kiêu ngạo như anh, đó là một điều vô cùng tàn nhẫn.

Điều duy nhất cô có thể làm là kiên nhẫn chờ đợi ở đoàn phim, đợi người đàn ông này về bên cô.

Thời gian quay phim bận rộn nhanh chóng trôi qua, mọi người trong đoàn phim ai cũng không nhận ra cô có gì bất thường, sau khi quay xong, Cố Thanh Sương lặng lẽ thay đồ trong phòng, thỉnh thoảng sẽ đọc tin tức về kinh tế.

Vào ngày 15 tháng 6, cô đọc được một bài báo phía trên tiêu đề đang viết về nhà họ Hạ.

Cứ ngỡ nội dung bài báo sẽ nói về việc thay đổi nội bộ của Hạ gia, nhưng nó chỉ tập trung vào việc Hạ Vân Tiệm tỉnh dậy sau thời gian dài hôn mê và chính thức trở lại công việc kinh doanh của gia đình. Anh ta rất hòa thuận với em trai mình là Hạ Tuy Trầm, và làm thế nào để anh ấy thương lượng việc nhường lại vị trí của em trai mình một cách hoà bình.

Các phương tiện truyền thông đều nghĩ đó là việc hợp lí, rốt cuộc Hạ Vân Tiệm mới là sự lựa chọn ưu tiên cho việc thừa kế Hạ gia.

Cũng có một số ít người lo lắng cho thị trường chứng khoán của tập đoàn Hạ gia sẽ lung lay nếu không có một thiên tài kinh doanh như Hạ Tuy Trầm. Ngay sau đó Hạ Vân Tiệm đã tổ chức một cuộc họp báo để xua tan mọi nghi ngờ.

Vai diễn của Cố Thanh Sương trong đoàn phim cũng sắp kết thúc, thời gian dường như trôi qua rất nhanh, trạng thái của cô luôn tỉnh táo, chỉ trong đêm khuya vắng lặng cô mới chợt tỉnh giấc trong lúc ngủ và nhìn ra cửa theo bản năng.

Cô mơ thấy vào đêm giao thừa, cũng tại Lệ Thành, Hạ Tuy Trầm đến tìm cô cùng với chiếc vali.

Chỉ là khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cửa phòng trống rỗng, cái gì cũng không có.

Cố Thanh Sương lấy miếng bịt mắt để che đi đôi mắt đen của mình, lại tiếp tục ngủ, nhưng trong nửa tháng nay cô luôn để đèn ở lối ra vào.

Ngày đóng máy là một ngày rất náo nhiệt.

Để ăn mừng, đạo diễn còn đặc biệt chuẩn bị riêng một chiếc bánh kem mười tầng và phát bao lì xì đỏ cho tất cả các nhân viên trong đoàn, Cố Thanh Sương là nữ chính đương nhiên sẽ được quan tâm nhất, cô chưa kịp thay trang phục đã bị kéo đi để chụp ảnh.

Lạc Nguyên cũng đến, vui mừng nói: “Sau khi vai diễn của em kết thúc, giới truyền thông giải trí cũng nghe được tin tức, suýt chút nữa là đã không thể cùng nhau ăn mừng rồi.”

Cố Thanh Sương đã ở trong đoàn và không ra ngoài vài tháng qua. Những phóng viên đó theo dõi cô bên ngoài Hoành Điếm, nhưng trong suốt thời gian quay phim cô chỉ đi một mình, đến nam chính còn không đi chung chứ đừng nói tới việc có bạn trai bí mật đến thăm.

Bây giờ cô rời khỏi đoàn làm phim rồi.

Những phóng viên đó thậm chí còn phấn khích hơn Cố Thanh Sương, cảm giác như là họ được giải phóng ra khỏi tù giam vậy.

Cố Thanh Sương không có hứng thú, thậm chí còn không ăn bánh kem mà đặt nó sang một bên, lấy miếng bông tẩy trang cẩn thận lau đi lớp trang điểm trên mặt: “Anh Nguyên, gửi bao lì xì cho các phóng viên theo dõi em đi, để tạo thêm mối quan hệ.”

Lạc Nguyên nhìn cô với con mắt khác: “Có lý nha!”

Trước đây Cố Thanh Sương sẽ không quan tâm đến những chuyện này, đôi lúc cô còn vô tình chọc tức các phóng viên theo dõi mình, có lẽ bây giờ cô đã hiểu chuyện hơn, cô tháo hết trang sức, quay đầu lại nói: “Hôm nay em rất mệt. Nếu không về Tứ Thành, anh có thể giúp em đặt một khách sạn gần sân bay để nghỉ ngơi không?”

Lạc Nguyên cảm thấy cô đang chờ Hạ Tuy Trầm nên không muốn rời khỏi Lệ Thành.

“Em có chắc… Hạ tổng sẽ tới tìm em không?”

Cố Thanh Sương bình tĩnh, suy nghĩ: “Anh ấy bảo Trình Thù nói với em, trước thời gian em đóng máy sẽ tới Lệ Thành.”

Lúc trước Lạc Nguyên không dám nhắc đến chuyện này nên anh chỉ có thể lựa lời mà nói, “Hạ tổng cũng thật là. Dù muốn chia tay thì cũng nên nói rõ mọi chuyện, không thì chỉ làm em đau khổ hơn thôi.”

Cố Thanh Sương không muốn nghe những lời này, cầm trong tay chiếc điện thoại lạnh lẽo.

Khi đèn được bật lên, Lạc Nguyên giao hành lý đang ở trong đoàn cho một vài trợ lý thu dọn, đưa Cố Thanh Sương đến khách sạn để nghỉ ngơi trước. Chồng phong bì đỏ dày cộp được phân phát kia, mọi người cũng ngầm hiểu cả.

Lạc Nguyên quyết định tối nay sẽ không ở cùng Cố Thanh Sương, dù sao cũng là một nữ minh tinh đã ở trong đoàn quay phim nửa năm nay, nên tối nay anh muốn cho cô có thể thoải mái nhất

Làm xong thủ tục nhận phòng, Cố Thanh Sương dùng thang máy đi lên tầng cao nhất, cô không cho Lạc Nguyên đi lên cùng mình. Sau khi vào phòng cô cởi đôi giày cao gót màu bạc trên chân ra, ngồi trước cửa sổ nhìn con đường nhộn nhịp bên dưới, đèn đuốc sáng choang, cô nhìn mãi cũng không chớp mắt.

Cô nhìn như thể nếu làm vậy sẽ có thể thấy được chiếc xe quen thuộc kia.

Cô ngồi một lúc lâu, tiếng tin nhắn điện thoại vang lên, là Lạc Nguyên gửi tin nhắn cho cô: “Anh đoán tối nay em chưa ăn gì, chắc em cũng đói rồi đúng không? Anh đã gọi đồ ăn cho em, ngoan ngoãn ăn đi… Ăn no trước đã rồi mới chờ tiếp được.”

Cố Thanh Sương nhìn chằm chằm vào đoạn tin nhắn, trong lòng đột nhiên trở nên trống rỗng làm cô cảm thấy khó chịu.

Đúng lúc này, chuông cửa phòng vang lên.

Vì sự quan tâm của Lạc Nguyên dành cho mình nên cô từ từ đứng dậy, đi chân trần ra mở cửa.

Cố Thanh Sương nghĩ là nhân viên của khách sạn giao đồ ăn, lúc mở cửa ra không chuẩn bị gì cả, cô cứ như người mất hồn nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.

Bao lâu rồi không gặp nhau? Suốt một năm rưỡi, cô không nhớ rõ nữa.

Ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Hạ Tuy Trầm, anh cười nhẹ dịu dàng đến mức có thể đâm thẳng vào trái tim cô, giọng nói trầm ấm từ đôi môi mỏng quyến rũ ấy như dán vào tai cô: “Đứng đờ người ra đó làm gì, không nhận ra anh nữa à?”

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ninh Kỳ, Xe Hoa Đang Chờ Em Đấy!

Copyright © 2022 - MTruyện.net