Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mê Đắm - A Tư Thất Lâm
  3. Chương 57
Trước /118 Sau

Mê Đắm - A Tư Thất Lâm

Chương 57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hạ Tuy Trầm chặn môi cô lại.

Nháy mắt, một cảm giác nóng bỏng khi lại gần chạm vào má cô, đầu tiên là liếm nhẹ, sau đó kéo đầu lưỡi ra, cuốn lấy cô bằng mọi cách có thể, hận không thể đem môi và răng hút hết mọi dưỡng khí của cô đi.

Ở góc rẽ cầu thang, một giây trước xuất hiện hai người đàn ông cao gầy.

Cố Thanh Sương bị chiếc áo khoác tây trang của Hạ Tuy Trầm che lại, chỉ để lộ chiếc váy đỏ tươi phía dưới vòng eo bằng chất liệu suit tối màu, giống như một chiếc đuôi mềm mại của nàng tiên cá.

Giọng nói bên ngoài rất gần, trong vài giây đầu cô hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng trong bóng tối, người đàn ông này quá mức chiếm hữu đang cưỡng hôn cô, đôi vai chật vật bị lòng bàn tay ấm áp ôm lấy, thong thả xoa nắn, giống như cử chỉ vuốt ve của một cặp đôi quấn quýt.

Hạ Tuy Trầm trở nên cường thế, hoàn toàn không để ý đến những người phía sau.

Rõ ràng, cả hai phóng viên cũng chưa nghĩ đến có thể bắt gặp ai đó ở cầu thang làm chuyện ám muội, vì vậy họ không thể không liếc nhìn lần thứ hai, chẳng qua Hạ Tuy Trầm thân hình cao lớn, áp người phụ nữ trong lòng mình không kẽ hở, đè vào vách tường. nhìn không thấy mặt, cục diện này lại khiến người khác cảm thấy vô cùng kích thích.

“Này người anh em, phúc khí tốt đấy.”

Một trong những phóng viên giải trí nhướng mày, họ ngầm hiểu với nhau không nên đi qua đó quấy rầy.

Rốt cuộc làm trong ngành này, cái gì mà chưa từng thấy qua?

Khi bước ra khỏi cầu thang, có người còn rất ân cần giúp hai người họ đóng cửa lại.

Khoảnh khắc cửa nhẹ nhàng đóng lại, tất cả sức mạnh đè nén đột nhiên biến mất, Cố Thanh Sương từ trạng thái thiếu oxi cuối cùng cũng có thể hít thở không khí trong lành, vô thức dùng đầu ngón tay giật mạnh cúc áo khoác của người đàn ông, vô tình kéo xuống.

Nước mắt cô trào ra, thầm lên án hành vi tồi tệ của Hạ Tuy Trầm.

“Em đừng nhìn anh như vậy.” Hạ Tuy Trầm dùng ngón tay thon dài lau nước mắt trên khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn một nụ cười: “Nếu nhìn nữa… Là có chuyện đấy.”

Cố Thanh Sương không hiểu rõ anh đang muốn làm gì, muốn chơi kích thích cũng không nên như vậy, nếu bị hai phóng viên đó nhận ra thì kết cục thật sự thảm rồi.

Cô ổn định hơi thở lại một chút, mới nói: “Anh nhịn không nổi à? Đợi một lát thôi mà, không cần phải hôn liền ngay bây giờ vậy chứ.”

Nghe thì có vẻ như cô đang làm nũng oán thoán, nhưng thực ra lại không thật sự tức giận.

Hạ Tuy Trầm sửa sang lại chiếc áo sơ mi xộc xệch của mình, nhặt chiếc áo khoác rơi trên đất lấm lem bụi không còn mặc được nữa, cứ thế khoác lên tay rồi lại ôm cô vào lòng: “Xin lỗi, anh không kìm lại được.”

Xin lỗi cũng không có nửa điểm thành ý, cũng may tính tình Cố Thanh Sương rộng lượng, không so đo với cùng anh.

“Về nhà thôi.”

##

Tối hôm đó, một bức ảnh ghi lại buổi biểu diễn của Cố Thanh Sương đã được người hâm mộ đăng tải lên mạng, bối cảnh là một chiếc xe hơi bảo mẫu màu đen, cô cúi đầu bước nhanh xuống, mái tóc tùy ý xõa ra, một thân váy đỏ dài đến mắt cá chân, trang phục tôn lên dáng người gầy và ưa nhìn.

Một vài hình ảnh cũng đủ khiến fan khóc thét.

Cũng đủ làm cho các phóng viên truyền thông la hét theo.

Ở trong group chat.

Trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc cháo Tiểu Đàm: “@Bình dấm chua bánh bao nhỏ Mao Mao, chiếc váy trên người Cố Thanh Sương trông quen mắt nhỉ?”

Bình dấm chua bánh bao nhỏ Mao Mao trả lời: “Tôi đã phóng to bức ảnh và nghiên cứu nó mười lần rồi. Tôi xác nhận. Trong cầu thang vào buổi tối, chúng tôi gặp một người đàn ông và một phụ nữ đang hôn nhau… Người phụ nữ bị đè lên bức tường, đây chính là kiểu váy mà cô ấy đã mặc!”

Tới hai cái bánh quẩy Hùng ca: “Tin tức lớn rồi mọi người ơi!”

Đưa cho tôi nửa miếng bánh trứng hẹ sáng sớm: “Làm giàu đừng quên kéo theo tôi nữa nhé.”

Hơn 99+ tin nhắn ngay lập tức sôi sục trong nhóm, không ít phóng viên sôi nổi: “Tán thành!”

Giây tiếp theo.

Trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc cháo Tiểu Đàm gửi một tin nhắn đến, khóc rất to: “Làm giàu cái quỷ, ông đây không chụp được hình thì thôi đi, còn giúp cô ấy đóng cửa lại.”

Bình dấm chua bánh bao nhỏ Mao Mao: “@Trứng vịt bắc thảo thịt nạc cháo Tiểu Đàm, chúng ta đã làm gì vậy trời!”

Đưa cho tôi nửa miếng bánh trứng hẹ sáng sớm: “Hai anh em các người đúng thật làm giảm danh tiếng giới chó săn chúng ta mà. Cố Thanh Sương gần như vậy, các cậu vậy mà cũng không nhận ra cô ta??? Trời mẹ ơi, nằm vùng hết nửa năm bên ngoài đoàn phim giờ thành công cốc hết rồi ha?”

Tới hai cái bánh quẩy Hùng ca: “Thật không dám giấu giếm, nếu là tôi thì dù Cố Thanh Sương hóa thành tro tôi cũng nhận ra.”

Trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc cháo Tiểu Đàm: “Làm sao tôi có thể nghĩ đến, đường đường là một nữ minh tinh lưu lượng lại cùng bạn trai bí mật ôm ấp ngay trên cầu thang. Trên người cổ còn trùm áo vest nên lộ mỗi chiếc váy. Bỏ lỡ 100 triệu … Tôi muốn đổi nghề, tôi tổn thương quá rồi.”

Bình dấm chua bánh bao nhỏ Mao Mao: “Tiểu Đàm, đừng nản lòng, hiện tại ít nhất chúng ta cũng biết Cố Thanh Sương đang hẹn hò bí mật mà.”

Tin nhắn này như thể nhắc nhở mọi người, tiếp tục thảo luận:

“Cố Thanh Sương bảo mật thông tin ghê gớm thật, lâu như vậy mới trong lúc vô tình bắt gặp một lần.”

“Người đàn ông đã ép cô ấy vào tường rất cao, ít nhất phải gần 1m9 lận đó, sườn mặt trông rất trắng, mặc một bộ vest. Quan hệ giữa hai người rất tốt, họ hôn nhau dữ dội lắm, thấy người tới cũng không chịu dừng lại nữa kìa.”

“Sếp của tôi đang suy nghĩ một chút, đem tư liệu này ra ngoài…”

“Tôi đã nghĩ ra chủ đề rồi, một mỹ nhân lạnh lùng họ C, nụ hôn đầu trên màn ảnh vẫn còn đó, chưa bao giờ xào couple với các sao nam trong giới, nhưng một lần nọ khi đang ghi hình một chương trình đã bị một phóng viên bắt gặp đang hôn say đắm với người đàn ông cao gần 1m9 ở ngay cầu thang.”

“Lạy lầu trên, cậu muốn bị fans của Cố Thanh Sương xé nát hay sao.”

“Đúng vậy, tất cả tư liệu chưa quay lén sẽ xử lý theo như lời đồn đại. Dù sao, sếp của tôi rất công bằng, nói sẽ phái thêm hai trợ lý tới đây, sau đó sẽ chia ra làm việc ba ca, 24h đều nằm vùng tại nhà Cố Thanh Sương.”

“Nhân tiện… Có ai biết Cố Thanh Sương sống ở đâu không?”

Cả nhóm im lặng.

Cho đến khi phóng viên giải trí Tiểu Đàm vì muốn rửa mối nhục xưa, nhảy ra nói: “Cố Thanh Sương sẽ không thường xuyên ở chung cư, khẳng định là đang sống với người bạn trai bí ẩn của cô ấy.”

Mười đơn vị phóng viên truyền thông tối nay đều khó ngủ, họ thảo luận sôi nổi, đồng thời quyết định với nhau phải tìm ra manh mối về căn hộ mới của Cố Thanh Sương.

Cùng lúc đó, trong chung cư cao cấp, thân là đương sự một bên đang bận nói chuyện yêu đương, cô vừa mới tắm xong, cả người thơm tho, thì bị Hạ Tuy Trầm ôm vào trong lòng, bàn tay lật qua các tập kịch bản mới xem.

Trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn được bật sáng, phản chiếu lại trên tờ giấy nháp trước bàn.

Hạ Tuy Trầm một tay ôm lấy cô, chậm rãi tô màu cho chiếc váy do anh thiết kế, không ai làm phiền ai, thỉnh thoảng khi khát, Cố Thanh Sương lại cầm cốc nước chanh bên cạnh uống, rồi lại ngậm một hớp nước trong miệng, quay sang đút cho anh.

Dần dần, cách uống nước không hề hay ho này của Hạ Tuy Trầm đã bị nuôi thành quen, mỗi lần uống nước đều phải nhờ đến cô.

Cố Thanh Sương không nghĩ tới yêu anh có một ngày sẽ mệt mỏi như vậy, ngẫm lại trước kia đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng bây giờ là giai đoạn yêu đương nồng cháy, mệt mỏi hơn cũng là điều dễ hiểu. Cô đặt kịch bản xuống, ngón tay nâng khuôn mặt điển trai của anh, bắt đầu hôn chăm chú.

Hạ Tuy Trầm đêm nay muốn trò chuyện cùng cô nên không vội vàng, anh rất kiềm chế, chỉ hôn, thậm chí tay cũng không luồn vào bên trong áo.

Cố Thanh Sương hôn đến đầu lưỡi đều đã tê rần, thấy anh còn thờ ơ, ngón tay trắng nõn rời khỏi khuôn mặt anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh có vẻ không tập trung, có chuyện gì sao?”

Ở chung mấy ngày nay, cô rất ít khi đề cập đến chuyện nhà họ Hạ, lo Hạ Tuy Trầm chưa thể thích ứng với tình huống khó xử hiện tại.

Cũng may, ngoại trừ việc anh không thích ra ngoài, mọi thứ khác đều bình thường, hiếm khi phân tâm như bây giờ.

Cố Thanh Sương cởi chiếc áo ngủ khoác trên người, dưới ánh đèn mờ ảo, tấm lưng thon và trắng như tuyết của cô đẹp đến lạ thường, hơi nghiêng người về phía trước, cả người mềm mại không xương mà áp sát vào ngực anh, ngửa đầu nhìn lên, có thể nói là cực kỳ hoạt sắc sinh hương (*).

(*)Hình dung nhan sắc xinh đẹp diễm lệ của phụ nữ (Ẩn dụ so sánh)

Mỹ nhân kế từ xưa đến nay đều là thứ làm đàn ông không thể chống đỡ được.

Vẻ mặt Hạ Tuy Trầm không hề thay đổi, đáy mắt thậm chí nửa điểm hưng phấn cũng không thấy.

Cố Thanh Sương cảm thấy có gì đó không ổn, đưa tay lên vuốt ve sườn mặt của anh, giọng nói càng ngày càng nhẹ nhàng: “Hứng thú cũng không có, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Hạ Tuy Trầm không nói chuyện, nhưng ngược lại điện thoại di động màu đen đặt ở trên bàn sáng lên, tin nhắn trên màn hình là của Chu Đình Lưu.

Cố Thanh Sương cầm điện thoại mở ra xem, ngồi thẳng người lên, lông mi rũ xuống, tai kế bên lại nghe được giọng nói của Hạ Tuy Trầm: “Chu Đình Lưu và vợ cậu ấy gần đây hôn nhân có chút vấn đề, cứ luôn quấy rầy anh.”

Cố Thanh Sương chăm chú đọc nội dung tin nhắn được gửi đến lúc nửa đêm, so với lời của Hạ Tuy Trầm quả thực hoàn toàn giống nhau.

Chu Đình Lưu với Lương Thính cãi nhau, ồn ào một trận rồi bỏ nhà đi, nhưng không có mặt mũi trở về, muốn nhờ Hạ Tuy Trầm giúp đỡ.

Việc này nếu phát sinh từ người khác, Cố Thanh Sương cũng lười quản đến, nhưng dù gì Chu Đình Lưu cũng đã giúp cô thắng kiện, mắc nợ anh ta cái ân tình, bây giờ người ta nhờ giúp, theo lý thì không thể không nhận.

“Anh, chúng ta đi giúp anh ấy đi.”

“Anh không đi.”

“… Tại sao?”

Ánh mắt Hạ Tuy Trầm không rõ ý vị nhìn cô chằm chằm, không chút khách khí nói: “Chu Đình Lưu với Lương Thính quen biết mười mấy năm… Sở dĩ kết hôn là vì gia đình thúc giục, mà Chu Đình Lưu trước sau cảm thấy Lương Thính là sợ mọi việc kéo dài lâu thì không tốt nên mới gả cho cậu ta.”

Khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Sương lộ ra vẻ bàng hoàng, cô vừa hiểu vừa không hiểu: “Hả? Lương Thính là vợ của anh ấy, tội gì Chu Đình Lưu phải lo được lo mất?”

“Ai biết cậu ta nghĩ gì.”

Hạ Tuy Trầm bình tĩnh đem chủ đề của bọn họ nói ra, cùng cô nói chuyện phiếm, hỏi cô nghĩ như thế nào về hôn nhân.

Cố Thanh Sương tạm thời đem chuyện của Chu Đình Lưu vứt sang một bên, dùng bàn tay kéo lại áo ngủ, vừa nghĩ vừa nói: “Tình yêu không thể lấy hôn nhân ra để mà cân nhắc … Lấy bố mẹ em làm ví dụ. Năm đó Cố Văn Hàn nhất kiến chung tình với mẹ em là Phó Uyển Uyển, mỗi ngày cơm không ăn ngủ không yên, ngay cả khi gia đình của ông ta không đồng ý thì cũng nỗ lực theo đuổi mẹ em cho bằng được.”

“Tình cảm khi còn ngọt ngào thì ông ta nhận định Phó Uyển Uyển chính là nữ thần định mệnh của mình do Thượng đế phái đến, không có người phụ nữ nào có thể so sánh với bà ấy dù chỉ là nửa ngón tay. Sau này, tình cảm tan vỡ, Cố Văn Hàn lại cảm thấy phụ nữ ven đường như rác rưởi so với Phó Uyển Uyển cũng tốt hơn gấp trăm lần.”

“Còn có Thẩm Dục, ông ta và Phó Uyển Uyển là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, đau khổ si tình theo đuổi mấy năm không có kết quả, đợi đến khi bà ấy ly hôn, cuối cùng cũng đến lượt ông ta… Hai người bí mật kết hôn chưa đầy một năm, lại bí mật ly hôn.”

Hai cuộc hôn nhân thất bại của mẹ ruột khiến Cố Thanh Sương nhận ra việc cố gắng dùng hôn nhân để trói buộc hạnh phúc là một ý tưởng điên rồ đến mức nào.

Cô không biết Hạ Tuy Trầm đối với hôn nhân có suy nghĩ thế nào, dù sao cô cũng cảm thấy nó giống nhau, dù yêu cô sâu đậm đến đâu, chờ đến ngày anh không còn yêu cô nữa thì chuyện chia tay cũng là điều tất nhiên.

Cố Thanh Sương lại nhướng mi nhìn anh chằm chằm, có lẽ vì ánh đèn mờ ảo nên không thấy rõ vẻ mặt của anh lúc này, sau đó khẽ thở dài: “Hôn nhân có thể giữ cho tình yêu tươi mới được bao lâu? So với yêu đương thì càng ngắn ngủi hơn.”

Những suy nghĩ tiêu cực của cô về hôn nhân đều xuất phát từ cha mẹ cô, Cố Văn Hàn với Phó Uyển Uyển đều vô trách nhiệm với hôn nhân, kể cả trách nhiệm đối với con gái của họ, khiến cho Cố Thanh Sương từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm hơn so với người bình thường.

Những người thân thiết với cô đều có thể liếc mắt một cái là nhìn thấu.

Hạ Tuy Trầm một lúc lâu vẫn không lên tiếng, lẳng lặng buông cô ra, giọng nói tràn ra bờ môi mỏng không chút thăng trầm: “Em ngủ trước đi, anh ra ngoài giúp Chu Đình Lưu.”

“Không mang em theo à?”

“Em là minh tinh, không sợ bị chụp lén sao?”

Mặc dù nửa đêm không nhiều người lắm, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Cố Thanh Sương tự nghĩ, gật đầu, sau đó lại kiễng chân lên, ngẩng đầu hôn lên môi người đàn ông: “Anh, đi sớm về sớm.”

Hạ Tuy Trầm là một người nhàn rỗi, nửa đêm cũng đi làm chuyên gia tình cảm, Cố Thanh Sương ban đầu cũng không nói gì nhiều, nhưng gần nửa tháng nay, tần suất bị Chu Đình Lưu gọi điện kêu ra ngoài ngày càng tăng.

Nhiều lần làm Cố Thanh Sương hoài nghi liệu Chu Đình Lưu có phải muốn ly hôn hay không.

Ban ngày không tìm, tối ngủ một mình nên mới tìm bạn mượn rượu giải sầu sao?

Ý nghĩ này chợt lóe lên, bình thường cô công tác rất bận rộn, ngày nào cũng cố gắng trở về nhà ngủ, gối đầu lên giường là ngủ ngay, cô không thể để ý xem Hạ Tuy Trầm ra ngoài giữa chừng lúc mấy giờ, chỉ biết buổi sáng khi cô tỉnh lại, khẳng định là không thấy bóng người nào bên cạnh cả.

Sau một thời gian dài, Cố Thanh Sương đã có chút dư vị.

Ngẫm lại, nếu không phải tình cảm vợ chồng Chu Đình Lưu có vấn đề, thì là do cô và Hạ Tuy Trầm có vấn đề?

Sau khi tham gia thảm đỏ vào tối thứ tư xong, tài xế vừa mới khởi động xe, Cố Thanh Sương đối diện với trợ lý bên cạnh, nói: “Ngày mai em muốn nghỉ ngơi một ngày, đổi lịch trình của em sang ngày khác đi.”

Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở, “Anh Nguyên đã sắp xếp cho chị buổi thử vai vào ngày mai rồi.”

Cố Thanh Sương vẫn nhất quyết muốn nghỉ ngơi, quay đầu nhìn cảnh đường phố náo nhiệt ngoài cửa sổ, ánh đèn vụt qua vô cùng chói mắt.

Suốt quãng đường trở về nhà, sau khi chắc chắn rằng không có phóng viên nào theo dõi, Cố Thanh Sương bước vào thang máy và tháo khẩu trang. Tối nay cô về sớm hai tiếng đồng hồ, nhưng khi về đến nhà, lúc cô mở cửa ra thì vẫn tối đen và lạnh lẽo, phòng khách cũng không có độ ấm nào.

Hạ Tuy Trầm không ở nhà.

Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Cố Thanh Sương là điều này, cô chạm vào tường và bật đèn, đầu tiên, cô tìm kiếm từng phòng, không thấy ai, đáy lòng bỗng cảm thấy bực bội khó hiểu, ngay cả trang phục cũng không thay, lạnh lùng ngồi xuống ghế sô pha.

Một lúc lâu sau.

Cô với tay lấy điện thoại kiểm tra thời gian, đã là mười giờ ba mươi phút đêm.

Hóa ra khi cô bận công việc không về được, Hạ Tuy Trầm cũng không ở nhà.

Cố Thanh Sương nhíu mày, không nhớ được cô và anh xảy ra vấn đề khi nào, theo trí nhớ của cô, tựa hồ là ngày ghi hình hôm đó, anh đến đón cô về nhà có chút gì đó không đúng, ở trong thang máy cưỡng hôn xong tuy rằng sau đó trở về hết thảy đều như bình thường, chỉ có điều chuyện trên giường ít nhiều thiếu đi sự hứng thú.

Trong khoảng thời gian này, cô quá bận nên cũng không để ý tới chuyện này, ngẫm lại, đã lâu rồi cô và Hạ Tuy Trầm không có làm.

Ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Sương nắm chặt lấy điện thoại, trong lòng hiện lên một tia hối hận, không nên vì công việc mà xem nhẹ cảm xúc của Hạ Tuy Trầm. Đổi lại là cô, nếu trong giới giải trí từ sự nghiệp đỉnh cao rớt xuống vực, mỗi ngày chỉ có thể dựa vào đàn ông nuôi dưỡng ở trong nhà, thời gian lâu như vậy sợ rằng sẽ sinh ra trầm cảm, đúng không?

Ngồi một hồi lâu, hơi lạnh phả vào lưng, Cố Thanh Sương đột nhiên tỉnh táo lại, mò danh bạ WeChat trong điện thoại.

Đầu dây bên kia bắt máy, giọng Lương Thính nhẹ nhàng nói: “Thanh Sương, có chuyện gì sao?”

Cố Thanh Sương hỏi, “Chu Đình Lưu có ở nhà không?”

Lương Thính dừng lại một chút, hiển nhiên không có ở nhà.

Cố Thanh Sương đoán được, tiếp tục nói “Hạ Tuy Trầm cũng không có ở nhà.”

Sau một lúc, Lương Thính chậm rãi nói: “Bọn họ ở Mặc Điểm.”

Khoảng mười một giờ đêm, Cố Thanh Sương thay bộ váy trắng bằng tốc độ nhanh nhất có thể, tự mình lái xe ra ngoài, thấy phía sau có ba chiếc ô tô chạy theo, trong lòng thầm biết đó là phóng viên giải trí truyền thông, cô muốn quản cũng không được.

Nửa giờ sau.

Cô hẹn Lương Thính gặp mặt tại hội sở Mặc Điểm, cô đã gián tiếp cho đám phóng viên ăn sh*t, chẳng sợ gì mà hẹn gặp ở cửa chính.

Mấy phóng viên theo dõi chụp lén này không có thẻ hội viên thì không được vào các câu lạc bộ cao cấp, vì vậy họ chỉ có thể ngồi xổm bên ngoài, ngồi châm một điếu thuốc hút, nhìn Cố Thanh Sương cùng bạn bè bước vào, nói: “Minh tinh thì vẫn có cuộc sống sinh hoạt về đêm, dù có bận rộn đến đâu cũng không quên đến tiêu khiển một chút.”

Ngồi ở phía sau ngửi thấy mùi khói, mới sảng khoái nói: “Sao tôi vẫn chưa nhìn thấy người bạn trai bí ẩn của Cố Thanh Sương nhỉ?”

“Ngoan ngoãn nằm vùng đi, sớm muộn gì cũng có ảnh để chụp!”

Lúc này, bên trong hội quán.

Trước khi Lương Thính lên lầu, cô ấy nói chuyện với Cố Thanh Sương: “Trong thời gian này, Chu Đình Lưu luôn ồn ào với tôi, cãi một hồi liền bỏ nhà đi. Lần nào anh ấy cũng đến Mặc Điểm, ở đây có hẳn chỗ riêng cho anh ấy luôn rồi ấy chứ.”

Mặc Điểm là một câu lạc bộ tư nhân do gia đình Trình Thù sáng lập, bên trong rất sạch sẽ, không có khói bụi chướng khí mù mịt.

Cố Thanh Sương tiếp lời nói: “Trong khoảng thời gian này Hạ Tuy Trầm cứ nửa đêm là nhận được điện thoại của Chu Đình Lưu, ra ngoài là không thấy về.”

Có vẻ như hai người đều đang trốn ở Mặc Điểm này.

Lương Thính có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, đều do Chu Đình Lưu dạy hư Hạ Tuy Trầm.”

Cố Thanh Sương nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi nghĩ hai người đàn ông này đang cùng chí hướng.”

Vừa nói chuyện, Lương Thính vừa đưa cô đến một phòng trên tầng ba, đúng lúc một nhân viên lễ tân trẻ trong bộ lễ phục bước ra với hai chai rượu rỗng. Đều là người quen nên​​ Lương Thính lên tiếng hỏi: “A Tiết, Chu Đình Lưu đang uống rượu ở đâu vậy?”

Cô lễ tân tên A Tiết khẽ gật đầu: “

“Đây là chai thứ tư của đêm nay rồi. Trong thời gian này… Anh ấy tối nào cũng đến uống.”

E là toàn bộ mọi người ở hội sở Mặc Điểm này đã biết là anh đang mượn rượu giải sầu.

Cố Thanh Sương có chút bất an, bởi vì cô chưa hình dung ra Hạ Tuy Trầm uống rượu để giải tỏa lo lắng gì, là vì nhà họ Hạ, hay là vì thường ngày cô không quan tâm đến anh? Điều này mà nghĩ không thông, sợ cô đi vào càng thêm xấu hổ.

Cô nắm chặt lấy cổ tay của Lương Thính, nhỏ giọng thì thầm nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ vào, đừng nói với Hạ Tuy Trầm là tôi đang ở đây.”

Lương Thính gật gật đầu, cũng không hỏi nguyên nhân.

Trước khi tiến vào, cánh cửa vẫn chưa hoàn toàn đóng lại, vẫn còn có một khe hở, hành lang khắp nơi yên tĩnh, Cố Thanh Sương dựa vào tường cũng có thể nghe thấy âm thanh rõ ràng, thậm chí có thể xuyên qua khe hở nhìn được toàn cảnh bên trong.

Tính cách của Lương Thính thì đơn giản và tao nhã, nhìn bề ngoài không liên quan gì đến chuyên ngành cô ấy dạy, bởi vậy, nội tâm cô ấy kiên định và mạnh mẽ, nói về đạo lý đâu vào đấy, cho dù là Chu đại luật sư quen ngụy biện vẫn sẵn sàng cúi đầu trước cô ấy.

Mơ hồ nghe thấy giọng nói của Lương Thính nhẹ nhàng đánh giá: “Em không nói rằng em không để bụng việc anh ngoại tình… Ý em là, nếu một ngày anh cảm thấy cuộc hôn nhân của chúng ta nhạt nhẽo vô vị, cùng cô thư kí bé nhỏ của anh ra ngoài cùng nhau, niệm tình cảm mười mấy năm của chúng ta, một lần thôi thì em có thể tha thứ, sẽ không trực tiếp phán tội tử hình cho anh.”

Chu Đình Lưu uống một hơi, cười chế nhạo: “Lương Thính, sao em không một phát súng bắn chết anh luôn đi.”

Lương Thính rũ mắt, yên lặng nhìn anh: “Anh có thể đừng trốn khỏi nhà được không?”

Chu Đình Lưu môi mỏng mím chặt, không giấu được vẻ oán hận sâu sắc: “Phụ nữ các em đã quen lời ngon tiếng ngọt, hôn nhân đã thấy chán rồi đúng không? Ngày nào cũng phải nhìn bản mặt của anh chắc cũng chán ngấy rồi, vậy nên mới cho anh ra ngoài… Nói cái gì mà ngoại tình cũng sẽ tha thứ.”

Lương Thính thấy anh càng nói càng quá đáng, đem tầm mắt chuyển sự chú ý sang người khác.

Hạ Tuy Trầm đang thưởng thức đồ uống trong ly, nhưng từ đầu đến cuối không nói gì, trong mắt đã hiện lên men say.

Chu Đình Lưu kéo sự chú ý của cô về: “Nhìn anh này!”

Lương Thính khẽ thở dài: “Anh cứ mỗi ngày tìm Hạ Tuy Trầm uống rượu như vậy, khéo làm hại đến tình cảm giữa anh ấy và Cố Thanh Sương đấy.”

Chu Đình Lưu cười như không cười: “Cô giáo Lương nói cứ như chắc chắn là anh tìm cậu ta, chứ không phải cậu ta tìm anh đúng không?”

“Anh có ý gì?”

Tuy nhiên, Chu Đình Lưu lại im lặng không nói, anh đứng dậy, bước chân vẫn còn ổn định, vỗ vai Hạ Tuy Trầm: “Tớ về trước, hẹn hôm khác.”

Giọng nói vang lên.

Không đợi Lương Thính đuổi kịp, anh ta đã lấy áo khoác của mình bước ra ngoài.

Vừa dịch bước chân, cô đã thấy Hạ Tuy Trầm đặt chiếc cốc xuống bàn, giọng nói không nhanh không chậm truyền đến: “Đứng lại.”

Trên hành lang, Chu Đình Lưu bước ra, Cố Thanh Sương không thể tránh được, xung quanh không có vật gì che đậy, nên cuối cùng cô đành đứng tại chỗ và mỉm cười.

Chu Đình Lưu ngừng bước chân, nghiêm túc nhìn cô: “Cô Cố, có tiện đưa tôi xuống lầu không?”

Cố Thanh Sương nghe ra ý của anh ta, anh ta có chuyện muốn nói với cô, vì thể cô gật đầu đồng ý.

Chu Đình Lưu khoác trên tay một chiếc áo vest, không mặc vào, giữ khoảng cách với cô. Lúc này, anh là hình mẫu của giới luật sư tinh anh ưu tú, hoàn toàn không thể nhìn ra cái người vừa nãy ngồi ở ghế tính tình khó chịu bực bội với vợ của mình.

Khi bước xuống cầu thang, anh ta chậm rãi nói, “Hạ Tuy Trầm, cậu ta là một người thiếu tình thương, cô hẳn là biết điều đó, phải không?”

Cố Thanh Sương không đáp lời, đầu ngón tay hơi co lại.

Đi bên cạnh, Chu Đình Lưu tiếp tục nói: ”Trong cái giới này, chúng ta có bao nhiêu người… Thân thế của Hạ Tuy Trầm là khổ nhất, phía trên thì bị anh trai áp bức, từ nhỏ không được người nhà coi trọng, trưởng bối không muốn nuôi dạy, còn bị đưa vào chùa. Bạn bè nhiều năm như vậy, chúng tôi nhìn qua thì cũng hiểu được cậu ta đối với cô tuyệt đối không phải là mê sắc qua đường, mà là khát vọng muốn có một gia đình.”

Cố Thanh Sương nháy mắt dừng lại, hình bóng phản chiếu trên bức tường trông có vẻ đơn bạc.

Chu Đình Lưu quay đầu lại nhìn cô, không có biểu hiện gì là say rượu, mà giờ phút này Cố Thanh Sương đang thất thần, hoàn toàn không để ý, chỉ nghe anh nói: “Đứng ở lập trường là bạn bè của cậu ấy, xin lỗi tôi nói điều này hơi quá giới hạn, nhưng tôi thực sự không đành lòng khi thấy Hạ Tuy Trầm mỗi ngày mượn rượu giải sầu, cũng thực sự mong rằng cô có thể chăm sóc tốt cho người đàn ông bị người xung quanh phản bội này.”

Đôi môi đỏ mọng của Cố Thanh Sương khẽ động, vừa định nói gì đó, Chu Đình Lưu đã cắt ngang cô: “Tôi biết cô đối xử rất tốt với Hạ Tuy Trầm, cô cũng không chê cậu ấy hiện giờ chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ là người đàn ông như vậy vẫn mong muốn có một gia đình. Cô nói xem ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không có, đây không phải là gia đình, là sống chung bất hợp pháp.”

“Nói một cách thực tế hơn… Cả hay ở bên nhau cũng đã lâu rồi, vậy gọi là bạn bè, bạn giường, bạn tình hay bạn cùng phòng?”

Bất kể là loại nào, từng cách gọi trên Cố Thanh Sương đều không thích nghe.

“Có phải Hạ Tuy Trầm kêu anh đến thuyết phục tôi không?”

Một lúc sau, cô hỏi.

Quảng cáo
Trước /118 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vệ Sĩ Ngổ Ngáo

Copyright © 2022 - MTruyện.net