Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong môi trường tăm tối, mùi chăn bông lạ lẫm, Cố Thanh Sương miễn cưỡng nằm trong góc, gối đầu lên ngực người đàn ông, cuộn tròn như một quả bóng, mái tóc đen ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, nước da trắng nõn, không chút tỳ vết.
Ngón tay Hạ Tuy Trầm quyến luyến vuốt ve trên khuôn mặt cô, xúc cảm so với chạm lên ngọc còn tốt hơn nhiều, cứ như vậy họ đã thân mật được một khoảng thời gian.
“Hôm nay có thực sự là kỳ an toàn của em không?” Anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, vòng tay qua ôm cô rồi đổi tư thế ngủ, tay còn lại đặt lên vòng eo thon thả của cô trong bóng tối, như đang mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.
Cố Thanh Sương gật gật đầu, nắm lấy những ngón tay thon dài của anh, nhẹ nhàng nói: “Trên mạng nói khả năng mang thai trong thời kỳ này là rất nhỏ … anh đừng lo lắng.”
Trước đó ở trong phòng tắm, Hạ Tuy Trầm đã bóc sáu gói, nhưng nhất thời không cầm chắc, đánh rơi mất mấy gói trong phòng tắm.
Chỉ còn lại hai cái, anh lo lắng sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, liền chồng làm hai tầng bảo vệ. Đối cô mà nói, cảm thụ không có quá nhiều sự chênh lệch, nhưng mà một lần dùng hai cái, đối với Hạ Tuy Trầm mà nói nhất định là có bị ảnh hưởng.
Cuối cùng Cố Thanh Sương đột nhiên nhớ ra mình đang ở trong thời kỳ an toàn, cánh tay quàng qua cổ anh, mềm mại nói nhỏ.
Hạ Tuy Trầm nghe xong, hơi thở rõ ràng trở nên không ổn định, bên tai thở gấp, trong chuyện này, anh từng có ý nghĩ muốn có một đứa con, nhưng mỗi lần đều cẩn thận chuẩn bị biện pháp an toàn, có thể nhịn, sẽ không làm xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Dày vò xong, sáu gói đều dùng hết, Cố Thanh Sương cũng xấu hổ nếu để anh xuống quầy tiếp tân lấy thêm.
Hai người nằm trên chiếc giường này để giết thời gian, hiếm khi nào vợ chồng mới được đoàn tụ một lần, đều không muốn ngủ, cô đang nói luyên thuyên mấy chuyện, thấy Hạ Tuy Trầm lại hỏi về kỳ an toàn, cô liền nằm xuống, ở bên tai anh phổ cập kiến thức về khoa học thêm một lần nữa.
Hạ Tuy Trầm dường như hiểu được ý tứ trong lời nói của cô, trong bóng tối cười: “Lá gan của em cũng không nhỏ.”
Cố Thanh Sương bị anh cười đến thẹn quá thành giận, cố ý nói: “Vậy coi như thiệt, lại không phải là em chiếm được tiện nghi.”
Một giây sau.
Cô đứng dậy muốn đi xuống nhưng lại bị ấn trở lại, sau lưng, Hạ Tuy Trầm đến nửa câu nói nhảm cũng không nói, trực tiếp kéo rơi chăn.
Cố Thanh Sương không muốn làm chuyện đó trên chiếc giường này, sợ môi trường khách sạn nói chung mất vệ sinh, nên trong bóng tối, cô nhẹ giọng bảo anh ôm mình vào phòng tắm. Hạ Tuy Trầm trong đáy mắt có cảm xúc mãnh liệt, nhìn cô chăm chú hồi lâu, cánh tay rắn chắc có lực trực tiếp ôm lấy cô, rừi giường.
Sắc trời ngoài cửa sổ sắp sáng, chút gió lạnh thổi tới, rèm cửa sổ màu trắng che khuất bóng người, mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể phân biệt được bóng dáng hai người qua lớp vải màu xám nâu.
Trước khi trời sáng, đoàn phim sẽ tập trung lúc năm giờ.
Cố Thanh Sương không đến muộn, cô đến đoàn phim sớm nửa tiếng, đi tắm trong phòng nghỉ và chọn một chiếc sườn xám thêu hoa hồng để mặc vào trước. Hàng cúc cài trước ngực, đường may phác họa đường cong, từ đầu gối xuống đến bắp chân đều lộ ra, tuyết nõn lại thon thả.
Trước khi chuyên gia trang điểm đến, cô thoa một ít phấn lên cần cổ che đi dấu hôn, để tinh thần tỉnh táo, còn rót thêm một ly trà đậm.
Trong khi quay phim.
Hạ Tuy Trầm với tư cách là nhà đầu tư tới thăm đoàn phim công tác, cũng có mặt, hai người đều ăn ý, không có công khai mối quan hệ. Anh vung tay hào phóng, phân phó thư kí cung cấp thêm cho đoàn phim một bữa ăn bổ sung, còn là buổi trà chiều.
Duy nhất với Cố Thanh Sương, là món súp gà táo tàu với công thức đặc biệt.
Cố Thanh Sương cần bồi bổ khí huyết, buổi tối cô có một cảnh quay nhận một lá thư ở nhà rồi tự mình nhảy xuống hồ nhân tạo. Nhìn thì đơn giản, chỉ cần nhảy xuống hồ là xong, nhưng trên thực tế cảnh này phải quay đến gần mười lần, Chử Tam Nghiễn vẫn không có hô dừng lại, thần sắc giữa hai lông mày càng lúc càng nghiêm túc.
Mỗi lần nhảy xuống, Cố Thanh Sương đều phải ngâm mình trong nước hơn mười phút, gương mặt thanh tú được trang điểm kĩ đều biến mất, chỉ còn vẻ trắng bệch như trang giấy, vì để duy trì khí sắc bình thường, cô lên bờ liền bắt đầu trang điểm lại, đi đi lại lại mấy lần, da thịt bị dụng cụ trang điểm tô quệt đến hơi gai gai châm chích.
Hạ Tuy Trầm đứng trong studio quan sát, không nói lời nào, khuôn mặt tuấn tú không chút biểu cảm, nhưng đường nét lại quá sắc bén. Anh không làm phiền trong lúc Cố Thanh Sương đóng phim, cho đến khi quay được hai mươi lần, cuối cùng đã đáp ứng được yêu cầu của Chử Tam Nghiên.
Bầu không khí căng thẳng của toàn bộ quá trình quay phim thoáng chốc tan biến ngay lập tức, Chử Tam Nghiễn còn đang phân phó trợ lý chuyển khăn tắm cho Cố Thanh Sương thì một bóng người khác đã đi qua. Hạ Tuy Trầm không thèm che giấu nữa, ôm lấy cô, sải bước qua trợ lý và những người khác, đi về phòng nghỉ.
Khi cửa đóng lại, không ai dám tiến vào, anh cởi bộ sườn xám ướt đẫm của Cố Thanh Sương ra, nhanh chóng khoác áo choàng tắm vào, không ngừng xoa xoa đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, giọng nói ôn nhu không che giấu sự quan tâm: “Lạnh không?”
Tóc Cố Thanh Sương ướt dán lên gò má, lắc lắc đầu, nâng má anh lên và hôn lên môi anh: “Anh, truyền cho em ít nhiệt độ đi.”
Cô vô cùng lạnh, hơi thở ấm áp của Hạ Tuy Trầm phả vào giữa môi và răng cô, sợ đụng chạm mãnh liệt, nhưng sau một hồi quấn quýt rất nhanh đã rời khỏi, anh dùng sức ôm lấy thân thể mỏng manh yếu ớt này.
Mỗi lần quay phim tới xong, dù có mệt hay khóc lóc đi nữa đều là cô một mình chịu đựng, diễn xong, nhiều nhất cô sẽ trở về khách sạn trong tình trạng kiệt sức.
Cố Thanh Sương được anh thương tiếc như bây giờ, mặc dù toàn bộ quá trình Hạ Tuy Trầm đều không nói mấy lời yêu thương, nhưng trái tim cô như được sưởi ấm bởi một đôi bàn tay ấm áp vô hình, đầu cô vùi vào trước ngực anh, nhẹ nhàng hô hấp, cô đưa ra yêu cầu với anh: “Bộ này còn bốn mươi ngày quay nữa mới hoàn thành, anh ở lại đoàn phim cùng em quay cho xong đi…”
Anh không đến đoàn phim thì không sao, nhưng khi anh đã đến, lại khiến cô luyến tiếc không muốn để người đi.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Sương nắm lấy áo sơ mi của anh, vô lực, muốn dọc theo đường đi xuống, bị bàn tay nắm chặt lấy, sau
đó bên tai vang lên một câu trầm ổn bình tĩnh: “Được, anh sẽ đợi cùng em quay xong.”
Không ngờ anh lại đồng ý không chút do dự, sau khi cô sững sờ một lúc, niềm vui liền tràn đầy ẩn hiện trong đôi mắt đen láy và xinh đẹp.
Hạ Tuy Trầm nâng gương mặt của cô lên, cúi đầu hôn cô, lông mi dày, sống mũi, khóe môi đều không bỏ qua, dùng hơi ấm truyền đến từng nơi lạnh lẽo trên cơ thể cô.
Trong khoảng thời gian sau đó, mối quan hệ thân mật giữa Cố Thanh Sương và nhà đầu tư đã bị tất cả các thành viên trong đoàn ngầm chú ý.
Chử Tam Nghiên vẫn giữ kín miệng, không nhàn rỗi đi hóng chuyện bát quái, cộng thêm Hạ Tuy Trầm ra tay rộng rãi, có anh ở đoàn phim một ngày, khắp mọi mặt cơm nước cũng như đãi ngộ đều là tăng gấp đôi, quay bộ《 Snow Night 》 này căn bản không phải lo chuyện thiếu kinh phí.
Cái gọi là *cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay, những phong bao lì
xì mà Hạ Tuy Trầm gửi cho đoàn đội hàng ngày cũng đủ khiến người ta phải khóc thét lên mà gọi một tiếng “cha của kim chủ”.
* Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Vào ngày thứ hai khi Hạ Tuy Trầm tới thăm đoàn phim, Giang Điểm Huỳnh liền tự giác nhanh nhẹn thu dọn hành lý rời đi, cô ấy chạy đến tham gia chương trình tạp kỹ lãng mạn để gặp gỡ nhưng người đàn ông, thỉnh thoảng sẽ gửi cho Cố Thanh Sương mấy bức hình về các tiểu thịt tươi khác nhau, ngầm thảo luận xem ai đẹp trai hơn ai.
Cố Thanh Sương đã xem rất nhiều, tự nhiên có ảo giác rằng bản thân đang chọn đối tượng ngoại tình mỗi đêm… Nhưng cũng chỉ là ảo giác nhất thời mà thôi, trong đêm khuya thanh vắng, người đàn ông nằm bên cạnh cô luôn là Hạ Tuy Trầm.
Thỉnh thoảng, anh cũng sẽ nằm ở trên người cô, hoặc là lúc cô đang tắm, cô sẽ quấn đôi chân thon và trắng của mình quanh eo anh.
Thời gian bất giác đã trôi qua hơn nửa tháng, vào một ngày, Thẩm Tinh Độ ngại ồn ào, đột nhiên không ở trong biệt thự, tình nguyện tốn nửa tiếng đi tới đoàn phim quay chụp, xong cũng ở lại đây luôn.
Cho đến một lần Thẩm Tinh Độ bị bệnh dạ dày, trợ lý bên cạnh lại không có ở đó, vẫn là Hạ Tuy Trầm lái xe đưa anh ta đi bệnh viện.
Khi người được đưa trở lại khách sạn, Chử Tam Nghiên coi như là trưởng bối, lên tiếng rất có uy nghiêm: “Tôi đã bảo Dương Khê dọn dẹp phòng trước đó, cậu sẽ ở đó cho đến khi đóng máy, để cậu lại khách sạn, nếu không cứ ở đây ngày không đủ ba bữa, chờ quay xong, thì người cũng bệnh rồi.”
Thẩm Tinh Độ không còn cách nào khác, đành quay lại chỗ khách sạn Cố Thanh Sương ở, lần này anh ta không có ý kiến, cả ngày trong bộ dạng mặc đồ ngủ lười biếng. Ở cùng một chỗ với Hạ Tuy Trầm, ngoại trừ thỉnh thoảng nói với nhau vài câu châm chọc, còn lại vẫn được tính là chung sống trong hoà bình.
Khi “Snow Night” đi đến giai đoạn hậu kì, vốn dĩ đoàn phim vẫn muốn giữ bí mật, chưa chuẩn bị thông cáo với tuyên truyền, nhưng vì Giang Điểm Huỳnh ở bên kia không hiểu trời xui đất khiến ra sao, nháo nhào lại lên hot search.
Lý do là cô ấy không biết kỹ năng đánh bài của mình tệ đến mức nào, trong một gameshow đã chơi với các nam khách mời, cuối cùng bị thua và chịu hình phạt mạo hiểm.
Một nam khách mời đề xuất lựa chọn ngẫu nhiên một trong những album trên điện thoại di động của cô để đăng lên Weibo, tình cờ, anh ta đã chọn trúng bức ảnh Hạ Tuy Trầm cùng Thẩm Tinh Độ lần đó đang đánh bài với nhau.
Trong ánh sáng mờ mờ, Hạ Tuy Trầm và Thẩm Tinh Độ người cao chân dài ngồi ở trên sô pha.
Hơn nữa, góc quay được lựa chọn rất khéo léo, khuôn mặt, áo sơ mi và quần tây thường ngày của Hạ Tuy Trầm được giấu trong bóng tối, chỉ lộ ra đôi tay thon dài với các đốt ngón tay rõ ràng, anh đang cầm bài vẻ rất thưởng thức, còn lộ ra cần cổ cấm dục lãnh đạm.
Về phần Thẩm Tinh Độ thì vô cùng rõ nét, cánh tay mảnh khảnh tùy ý tựa vào lưng ghế sô pha, có lẽ là khi đó tâm trạng nóng nảy, trên mặt không còn ý cười lười biếng, lúc nhìn ống kính, còn có chút coi thường.
Không cần biết biểu cảm lạnh lùng hay tươi cười, các fan vẫn gào thét ầm ĩ với cái giá trị nhan sắc này!
#“Snow Night” Thẩm Tinh Độ #, # hình ảnh trong điện thoại di động của Giang Điểm Huỳnh #, hai cụm từ này đang liên tục tăng vọt trên hot search, rất lâu vẫn không hề rớt xuống.
Người hâm mộ trên mạng xôn xao thắc mắc không biết danh tính của người đàn ông bí ẩn không lộ mặt là ai, tại sao lại chụp ảnh cùng đỉnh lưu hàng đầu, lại xuất hiện trên điện thoại di động của siêu mẫu quốc tế.
Sau rất nhiều cuộc thảo luận, nhiều phiên bản khác nhau đã được truyền ra và chuyển đến các diễn đàn trao đổi lớn.
Cho đến khi xuất hiện một bình luận mới thực tế hơn: “Anh họ tôi là nhân viên hậu cần của đoàn phim《 Snow Night》 nghe đồn… Người đàn ông bí ẩn này là được Cố Thanh Sương đưa đến.”
Chuyện tình cảm của Cố Thanh Sương đã bị đồn thổi quá nhiều lần, luôn luôn khó phân biệt thật giả, thậm chí còn khó hiểu hơn cả kinh nghiệm sống của cô.
Thấy có người tung tin, người hâm mộ đã vội nhắn tin cho blogger để hỏi chuyện cụ thể.
Vào lúc chín giờ đêm, blogger này đã đăng một cập nhật khác: “Dù sao thì đó cũng là người của Cố Thanh Sương hoặc của Thẩm Tinh Độ, các người hãy chọn một cái để tin tưởng đi.”
Hai chọn một, chọn một để tin tưởng….
Cố Thanh Sương lướt qua mấy cái hot search, ngồi ở trên sô pha ăn trái cây, đọc tin tức cho đến khi tay cô phát run.
Lần đó thuê phòng là một tháng trước, tiếp tân khách sạn vẫn còn nhớ rất rõ Hạ Tuy Trầm, thấy vụ việc này bị truy lùng gắt gao trên hot search, không biết lần ra manh mối gì, trực tiếp nhận người, chạy tới trên Weibo của blogger để lại lời nhắn: ” Khi người đàn ông này đến thăm đoàn phim, anh ta cùng một phụ nữ đến khách sạn của tôi vào lúc nửa đêm để thuê phòng. Tôi thậm chí còn giảm giá cho anh ta sáu gói bao cao su tránh thai.”
Như vậy có thể suy đoán, là người đàn ông của Cố Thanh Sương rồi.
Ngay lập tức, tập thể người hâm mộ sôi sục, đồng loạt xếp hàng phái dưới bình luận: “Loạn rồi… Nữ thần chơi hoang dã như vậy sao? Nửa đêm còn đi thuê phòng, hóng địa chỉ khách sạn, còn có số phòng nữa.”
“Hot search đã qua một giờ, Cố Thanh Sương và đoàn đội vẫn chưa đưa ra lời giải thích là thật hay giả, xem ra là thật rồi.”
“Tôi cảm thấy có lỗi với idol đỉnh lưu của mình quá, khi không một mình chịu trận…”