Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Gia Thiên, e....em không muốn sống nữa.
Nhìn Linh Mộng Nhiên nước mắt ngắn dài, trông vô cùng thê thảm. Đường Gia Thiên khẽ thở dài:
- Vậy tự tử đi.1
Linh Mộng Nhiên tròn mắt nhìn. Cô ta vốn không bao giờ nghĩ anh có thể nói ra câu ấy. Vài giây trước vẫn còn ổn mà, sao giờ lại như này rồi? Cô ta vẫn cố chấp hỏi:
- A....anh....đang đùa đúng không.
Thẳng tay rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay đang nắm chặt kia. Nhìn đôi tay đang ở trên không trung. Trái tim Linh Mộng Nhiên như đau thắt lại. Cố kìm nén cảm xúc đang trực trào, nhào tới ôm lấy anh. Đôi lông mày của Đường Gia Thiên cau lại. Không hiểu từ bao giờ anh lại cảm thấy ghê sợ mỗi khi bị Linh Mộng Nhiên động chạm. Để cho cô ta nãy giờ ôm anh là quá đủ với giới hạn của anh rồi. Không hiểu sao lúc trước anh lại có thể thích thú, hạnh phúc mỗi khi cô ta động chạm cơ chứ.
Dùng một lực mạnh, đẩy cô ta ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Linh Mộng Nhiên gài khóc nức nở. Anh cũng chẳng mảy may mà quan tâm nữa. Vừa chạm tay lên nắm cửa, cô ta liền cất tiếng:
- Đường Gia Thiên, biểu hiện của anh thế này là anh đã có cảm tình với con nhỏ Bạch Tử Hoa rồi sao?
Khẽ nhíu mày, anh lạnh lùng quay lại, cúi xuống, dùng tay bóp chặt cằm cô ta, kéo lại gần mình, miệng anh để gần tai, đôi mắt lạnh tanh nhìn về phía trước: . ngôn tình sủng
- Chuyện của tôi, cô xứng để quan tâm sao?
Rồi dùng lực đẩy cô ta ra rồi ngang nhiên bước vào phòng. Nắm chặt tà váy, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ, nhìn thẳng vào chiếc cửa phòng đã đóng lại. "Đường Gia Thiên, anh quá nhẫn tâm rồi."1
- ---------------
Tại bệnh viện,
Đang đi kiểm tra bệnh nhân, Trần Nhuận Phong bắt gặp bóng hình nho nhỏ ngồi trên ghế chờ ở hành lang, vừa ăn bánh mì vừa chăm chú đọc sách. Bước lại gần, cúi xuống trước mặt cô gái ấy, anh dịu dàng cất tiếng:
- Nhóc con, chăm chú vậy cơ à? Bánh sắp rơi xuống đất rồi kìa.
Bạch Ngọc giật mình hết nhìn chiếc bánh trên tay, rồi lại nhìn vị bác sĩ trước mặt. Cô phụng phĩu:
- Cháu không phải nhóc. Cháu mười bảy tuổi rồi.
- Vậy sao?
Mỉm cười nhẹ, xoa đầu cô. Bạch Ngọc khẽ nhíu mày. Không phải anh có người mình thương rồi sao? Giờ lại ở đây reo cho cô hy vọng như này. Thật quá đáng mà. Chắc với anh, cô chỉ là một cô nhóc chưa biết tình yêu là gì nhưng mà cô cũng là con gái, cô cũng biết rung động, biết yêu chứ. Nhưng không thể cứ mãi chìm đắm trong thế giới mộng tưởng này được. Vội vàng gập cuốn sách lại, đứng bật dậy, thoát khỏi cánh tay anh, cô nói:
- Cháu giờ bận rồi. Tạm biệt chú.
Trần Nhuận Phong khó hiểu với hành động này của cô. Mấy ngày hôm nay anh luôn bận bịu với công việc, mãi mới có hôm rảnh rỗi muốn nói chuyện với cô mà nhóc con này lại xù lông với anh. Vô tâm với anh đến thế là cùng. Kéo tay cô lại. Nhưng dùng lực một xíu khiến Bạch Ngọc giật mình, theo đà ngã vào lòng anh.
Bờ vai Trần Nhuận Phong rộng thật đấy, lại còn ấm nữa. Trên người anh còn thoang thoảng một mùi hương đặc trưng, thơm ngát nữa. Nhưng điều ấy khiến Bạch Ngọc muốn dừng lại thời gian để có thể ôm anh lâu một chút, cảm nhận hơi ấm của anh thêm chút nữa dù cho trong lòng anh đã có bóng hình một người khác.
Trần Nhuận Phong cũng bất ngờ với sức lực của mình nhưng khoé môi cũng khẽ mỉm cười. Hương thơm của thiếu nữ mới lớn, mái tóc đen dài mượt mà khiến cho anh cũng phải đứng hình. Nhẹ nhàng đưa tay xoa lên mái tóc cô.
Quyển sách cùng chiếc bánh mì vô tội nằm yên trên mặt đất. Hai người mỗi người một suy nghĩ riêng. Giọng Trần Nhuận Phong nhẹ nhàng một lần nữa vang lên:
- Sao lại né tránh tôi như vậy?
Một câu nói ấy khiến cho Bạch Ngọc vô cùng hoảng hốt. Đẩy anh ra, rồi nói:
- Đ....đâu có đâu ạ. C....cháu có trốn tránh gì đâu.
- Chắc chắn.
- C...chắc mà. Thôi cháu về phòng đây. Chú làm việc đi nha.
Trần Nhuận Phong khẽ thở dài. Đây không phải trốn tránh thì là gì chứ? Vừa dứt lời xong, Bạch Ngọc đã ba chân bốn cẳng đi thật nhanh mà quên mất đồ mình làm rơi. Trần Nhuận Phong chỉ có thể bật cười, cúi xuống nhặt đồ của cô lên. Nhìn miếng bánh mì vẫn còn nhiều tựa hồ cô chỉ ăn có hai, ba miếng, cùng quyển sách về ngành y. Anh chăm chú nhìn. Quyển sách này là quyển sách anh để quên trong phòng bệnh của mẹ cô mà chưa kịp đi lấy về mà. Hoá ra cô nhóc này đã lén đọc rồi.
Vất chiếc bánh mì vào sọt rác, Trần Nhuận Phong tiến thẳng theo hướng đi của cô. Chân dài sải bước. Ngay khi Bạch Ngọc vừa chạm vào nắm cửa, một cánh tay dài từ đằng sau ấn mạnh vào cửa ngăn cô mở ra, rồi kéo cô đi:
- Chú đền cho nhóc bữa khuya khác!