Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mới sáng sớm, cánh cửa phòng Bạch Tử Hoa không ngừng vang lên. Cô vẫn còn đang nằm ngủ vô cùng khó chịu, nhíu đôi lông mày rồi chùm chăn tiếp tục ngủ. Cánh cửa bất ngờ bị một lực mạnh làm bật ra. Đường Gia Thiên uy nghiêm trong bộ vest đen lịch lãm bước vào.
Bạch Tử Hoa vì tiếng động mạnh mà giật mình tỉnh dậy. Đôi mắt mơ màng, đầu tóc bù xù, ngơ ngác nhìn Đường Gia Thiên, miệng nở nụ cười gượng gạo:
- Chào. Có chuyện gì vậy?
Có vẻ như bữa tiệc hôm qua khiến cô quá là mệt mỏi rồi. Nhìn đôi mắt như con gấu trúc kia cũng thừa sức biết cô là đang mất ngủ đây mà. Vậy mà anh lại ngang nhiên phá giấc của cô.
Hai tay đút túi quần, Đường Gia Thiên chân dài sải bước tới bên giường, nhìn khuôn mặt cô khiến anh lại cảm thấy có chút ngốc nghếch mà lại đáng yêu. Cảm xúc vừa loé lên khiến anh phải nhếch môi cười nhạt, cô quả đúng là ngốc nghếch.
- Tôi đến chỉ để nhắc mẹ rằng tối nay đúng sáu giờ tôi đợi mẹ dưới nhà. Mẹ chuẩn bị đi, tôi đưa mẹ đi sắm đồ trước.
- H...hả....., không cần đâu. Tôi có nhiều quần áo rồi. Cậu không phải lo.
Bạch Tử Hoa có chút hoảng hốt vội vàng nói. Đối với cô bây giờ Đường Gia Thiên đang như một con quỷ vậy. Tốt bụng, quan tâm cô bất thường như vậy chắc chắn sẽ không có lợi cho cô. Đề phòng vẫn hơn. Đường Gia Thiên bước đến, dùng lực kéo mạnh chiếc tủ quần áo ra, bên trong chỉ có một vài bộ đồ vô cùng đơn giản, không có gì đặc biệt. Ba cái áo phông, hai cái sơ mi, ba chiếc quần vải đen. Cô thậm chí còn không có nổi một chiếc váy. Nhìn cô như này có ai nghĩ cô là Ngũ phu nhân của Đường gia không chứ?
- Đây mà là quần áo sao? Tối nay là buổi gặp mặt vô cùng quan trọng với Đường gia. Tất cả có thành công hay không đều phải dựa vào cô đấy. Cô ăn mặc như này thì còn ra thể thống gì chứ?
Bạch Tử Hoa ngơ ngác, tròn mắt nhìn anh:
- Nếu quan trọng sao lại để tôi đi? Tôi có biết làm gì đâu?
- Đến đó chỉ cần làm theo lời tôi nói là được. Mà cô biết uống rượu không?
- Tất nhiên là không rồi.
Đường Gia Thiên nhíu mày:
- Vậy cô tập làm quen đi. Tối nay sẽ cần.
- Tôi từ chối được không?
- Cô đang nợ ân tình tôi.
Bạch Tử Hoa nhíu mày. Gật gật đầu rồi bước xuống giường đi vệ sinh cá nhân. Chỉ vì một câu nói thôi mà bây giờ cô phải nghe lời anh ta răm rắp như này đây.
Một buổi sáng trôi qua, Đường Gia Thiên đưa cô tới một cửa hàng nổi tiếng. Chỉ cần là bộ cô mặc anh lập tức kêu thanh toán. Kể cả nó đẹp hay không. Chỉ cần đó là đồ cô chọn đều được đem gói lại. Không chỉ sắm quần áo mà anh còn sắm túi xách, vòng cổ, vòng tay, giày cao gót.....nói chung là sắm tất cả mọi thứ cho cô. Bạch Tử Hoa không biế được mình lên khóc hay lên cười. Chỉ là một buổi hẹn thôi mà có cần phô trương như vậy không?
Mua đồ cho cô xong, Đường Gia Thiên đưa cô về Đường gia còn mình thì lại phóng xe đi mất. Bạch Tử Hoa cũng không quản nhiều, tung tăng đi vào nhà.
Đi được nửa đường, điện thoại của anh bỗng đổ chuông. Nhìn dãy số trên điện thoại, anh khẽ nhíu mày rồi bắt máy:
- Có chuyện gì?
- Thiên, tôi điều tra được rồi. Lão Tần đang ở Pháp. Tôi sẽ gửi địa chỉ chính xác cho cậu. Cậu định bao giờ thì đến đó. Bên đối tác đang giục rồi.
- Được rồi. Tôi sẽ xuất phát nhanh chóng thôi. Gửi thư của tôi đưa cậu cho đối tác đi.
- Được.
- ----------------
Đến giờ hện với Đường Gia Thiên, Bạch Tử Hoa bước xuống tầng. Cô lần này mặc một bộ váy công sở thanh lịch, trẻ trung. Khuôn mặt trang điểm tự nhiên nhẹ nhàng trông cô vô cùng xinh đẹp.
Đường Gia Thiên sau khi đưa cô đến một nơi thì Bạch Tử Hoa hết sức bất ngờ. Là quán bar mà? Cô khó hiểu quay sang nhìn anh:
- Sao lại tới đây?
- Mẹ không biết à? Đây không phải quán bar bình thường. Đây là chỗ mà Đường gia hay hẹn gặp đối tác đấy. Nó có từng phòng riêng lên mẹ không phải lo. Tôi thì có thể làm gì mẹ chứ?
Nghe Đường Gia Thiên nói cũng có lí. Cô gật đầu rồi cùng anh bước vào trong. Bên trong quả thật là khác. Nó không có sảnh ăn chơi, nhảy múa hay là những chiếc đèn nhấp nháy đủ màu như ở những quán bar khác mà ở đây được trang trí giống như những nhà hàng thuê phòng ấy. Cô nhíu mày "Vậy mà cũng để biển là BAR sao?"
Bước vào phòng đã hẹn với Mạc Uy Thành. Bạch Tử Hai vừa bước vào đã thu hút ánh mắt đầy dục vọng của ông ta. Dù ông ta che giấu rất nhanh nhưng vẫn bị Đường Gia Thiên nhìn thấu.
Ngồi đối diện với ông ta, phục vụ bưng rượu lên. Đường Gia Thiên liền nói:
- Cho tôi thêm ly nước ép.
Rồi quay sang nói với Mạc Uy Thành:
- Xin lỗi Mạc tổng nhưng thư kia của tôi không uống được rượu.
Mạc Uy Thành hơi thất vọng nhìn cô:
- Không uống được sao?
- Tôi có thể thử.
Bạch Tử Hoa nở nụ cười tươi rói đáp. Cô nhìn ông ta rất quen nhưng lại không thể nhớ được đã gặp ở đâu. Đường Gia Thiên cười nhạt rót rượu. Đưa cho cô một ly, Mạc Uy Thành một ly, anh một ly. Hai người kia đều uống cạn nhưng vì không biét uống lên cô chỉ uống một ngụm. Thứ vị cay cay của rượu khiến cho Bạch Tử Hoa phải nhíu mày khó chịu.
Bàn bạc kế hoạch về bản hợp đồng. Mạc Uy Thành có vẻ rất thích thú với nó. Nhưng ông ta lại nói với anh:
- Tôi cần một chút điều kiện.
Rồi liếc nhìn sang Bạch Tử Hoa. Đôi mắt dâm tà cua ông ta khiến cô vô cùng lo sợ. Bỗng nhiên lúc này cô cảm thấy cơ thể mình đang dần nóng lên. Rõ ràng cô chỉ uống một chút rượu sao có thể say nhanh như vậy chứ? Càng lúc cô càng thấy nóng, khó chịu vô cùng. Vẻ mặt khổ sở nhìn Đường Gia Thiên:
- Chúng ta mau về thôi. Tôi khó chịu.
Đường Gia Thiên lại vô cùng lạnh lùng, nở nụ cười nhạt rồi nói:
- Mạc tổng, mời.1
Rồi đứng dậy. Thấy biểu hiện của anh, Bạch Tử Hoa vô cùng ngạc nhiên. Nhìn ly rượu đã vơi một nửa của mình, đáy ly còn vương một ít bột trắng. Cô mỉm cười chua chát:
- Đường Gia Thiên, cậu dám bỏ thuốc tôi.