Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gassu Noo
Chuyện may mắn nhất trên đời, "Lúc kim bảng đề danh, đêm động phòng hoa chúc, hạn hán gặp mưa phùn, tha hương gặp cố nhân", tuy câu nói hơi cũ, nhưng đã bao quát tất cả hạnh phúc trong đó. Nếu nói bất hạnh không giống nhau, thì với Lê Nặc bất hạnh to lớn nhất chính là đêm đen gió lớn bị yêu tinh đá một phát xuống giường không thương tiếc. Đối với Đại tiểu thư chính là Giang Nhược Trần không cho cô ăn giò heo. Mà bất hạnh to lớn nhất của Tần nhị thế bây giờ không gì bằng trong lòng luôn nghĩ đến một người, nhớ một người, nhưng không thể nhìn thấy, đụng cũng không được, ngay đến ngửi chút mùi của người đó cũng không xong!
Không phải Tần Dạ Ngưng không nghĩ tới việc đi tìm người, nhưng Hồng Kông nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu họ Nghiêm có ý định muốn lẩn trốn mình, thì bản thân nàng căn bản không thể tìm được. Huống chi lúc đầu nàng tưởng Nghiêm Gia Lăng sẽ khóc lóc van nài ở lại, nào ngờ sau khi cô ăn xong lập tức phủi mông bỏ đi biệt tích. Nội tâm kiêu ngạo và tự tôn khiến nàng không cách nào hạ mình đi cầu tên kia được.
Phẫn nộ hóa thành sức mạnh, luồng "sát khí" kia tuyệt đối đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì sánh kịp. Trong tháng giêng, ai cũng bận du sơn ngoạn thủy, ăn uống ngủ nghỉ. Ngược lại, Tần nhị tiểu thư cũng không nhàn rỗi, nàng bận đóng cửa tông xe! (không sai, đừng hoài nghi vào mắt mình, chính xác là đóng cửa tông xe).
Tần Dạ Ngưng vốn đã cam chịu số phận, không biết lái xe thì không thèm lái xe, cũng chẳng ảnh hưởng đến việc nàng mua túi xách hàng hiệu và quần áo mới. Nhưng từ lúc người đẹp Nghiêm bỏ đi, cũng không biết cái gì khiến nàng quyết tâm học lái. Biết lái xe ghê gớm lắm hả, biết chạy xe máy thì đã sao? Không có Nghiêm Gia Lăng, nàng vẫn có thể lái xe, cưỡi moto, đi hóng gió. . .
Phụ nữ như quần áo, đến mùa mới thì phải đổi, nhưng nàng chưa chán bộ quần áo cũ này lại để nó trốn mất! Tần nhị cô nương càng nghĩ càng giận, lửa giận vừa cháy, chân lập tức đạp ga. Có huấn luyện viên dạy lái xe mà nàng lại hết lần này đến lần khác làm huấn luyện viên râu ria rậm rạp tức giận không thèm dạy nữa, gỗ mục không khắc được mà. Lần đầu tiên khuê nữ kiên định muốn làm một chuyện, hiếm khi con gái cưng của ông Trần có hứng, thích tông thì cứ tông thoải mái. Đứa nhỏ này từ bé đã thích ngồi xe, chỉ cần nàng không thương tổn mình, muốn chơi sao cũng được. Trần phu nhân không chịu nổi cách nuông chìu con của chồng, bà bất lực sai người làm cho oắt con này một cái mặt nạ, còn rắn chắc gấp mấy lần nón bảo hiểm. Bà rất sợ cô nương nhà mình té dập mặt. Dung nhan bị hủy là chuyện nhỏ, con nhóc này từ nhỏ đã thích làm đẹp lại còn có một tí tự kỷ yêu bản thân. Biết đâu đến lúc nào đó nàng muốn tìm cái chết, chẳng phải là muốn hai cái mạng già này đi theo luôn sao. Bà bất đắc dĩ hi sinh Trần đại thiếu gia ở bên bảo vệ, để Nhị tiểu thư khỏi làm bậy.
Nhà họ Trần thuộc loại thị tộc mẫu hệ điển hình, lúc trước chúng ta đã nói qua nhà họ Trần ba đời đơn truyền, Trần gia đời đời kiếp kiếp cực kỳ xem trọng phái nữ. Trần phu nhân được hai cha con Trần Vạn Kim và Trần Dạ Phàm hầu hạ như lão phật gia, đương nhiên Tần Dạ Ngưng cũng được cưng như viên ngọc quý. Nàng đã quen được chìu chuộng, dụ dỗ, tính cách kiêu ngạo lại hay cố tình gây sự. Nghiêm Gia Lăng bốc hơi khỏi thế gian, nhị cô nương tức giận đầy một bụng mà không có chỗ xả, đành trút hết lên người Trần Dạ Phàm. Trần đại thiếu gia đáng thương vừa lên xe lập tức run chân, vừa xuống xe liền nôn mửa, mỗi ngày đều sống trong cảnh nơm nớp lo sợ.
Đừng nói khi cô gái này ngoan cố thì không có gì không làm được, Trần Dạ Phàm không chịu nổi cảnh một cước tiến vào quan tài nên mới nhét tiền hối lộ giám khảo. Vẫn là liệt tổ liệt tông của nhà họ Trần hiển linh, nhiều năm không thi đậu bằng lái, nào ngờ liền để nhị tiểu thư đoạt được. Cầm tấm bằng màu xanh lục có dán hình mình, Tần Dạ Ngưng làm sao cũng không vui nổi. Dù đã có bằng lái, nhưng không có Nghiêm Gia Lăng thì nàng biết khoe với ai. Không có Nghiêm Gia Lăng thì nàng còn biết ăn nhậu chơi bời với ai? Nàng cho rằng mình có thể rất phong độ, thời gian có thể lãng quên mọi thứ, nhưng nàng phát hiện người phụ nữ chết bầm kia như một chai rượu, ủ càng lâu càng thơm ngon. Nàng không biết trong lòng mình mọc rễ nẩy mầm từ lúc nào, làm trái tim tê dại ngứa ngáy, nhớ nhung da diết, khiến can tỳ phổi thận đều héo hon. Tần cô nương xin thề nếu lần này ai kia trở về sẽ quyết không nương tay.
Vẫn không đợi được Nghiêm Gia Lăng trở về, mà khách không mời lại đến. Hách Mạn Tư, Tần Dạ Ngưng hầu như không còn nhớ rõ cái tên này, bây giờ tự dưng lại xuất hiện. Chuyện ngã ngựa lúc trước tựa hồ không ảnh hưởng đến gã, gã đàn ông này vẫn kiêu căng và tự mãn như thường.
Tư Mã Chiêu có dã tâm, người qua đường đều biết. Nhà họ Hách có ý định gì, Tần Dạ Ngưng biết rõ, nhà họ Trần từ trên xuống dưới càng rõ hơn. Trần Vạn Kim không phải người hồ đồ, Hách Mạn Tư ở trong mắt ông chính là đứa chuyên phá tiền. Ngoại trừ trong nhà có chút quyền, ở ngoài có chút tiền ra thì không có gì khác. Căn bản là không có cách nào sánh được với hai bảo bối nhà mình, ông càng không đến mức vì tiền mà bán đi con gái, bà Trần cũng thế. Tóm lại, đối với chuyện tình yêu và hôn nhân thì hai người họ để cho khuê nữ hoàn toàn tự do. Chỉ cần nó vui vẻ thì dù gả cho người nghèo rớt mồng tơi cũng không thành vấn đề, bất quá thì nuôi đứa con gái này cả đời cũng chả sao.
Bất lương trộm vợ, chọn sai rước lấy bạo quân!
Hách Mạn Tư thấy vợ chồng nhà họ Trần như tường đồng vách sắt không thể công phá, nên chỉ một lòng một dạ tấn công Nhị tiểu thư. Nhị cô nương không phải Nhị Hóa nhi. Nàng biết gã nhóc này không có ý tốt, ỷ nhà có chút tiền dơ bẩn liền muốn cóc đòi ăn thịt thiên nga. Chưa kể lòng nàng bây giờ rối rắm muốn chết. Không có Nghiêm Gia Lăng, dù tất cả đàn ông và phụ nữ trên đời đều chết hết, nàng cũng sẽ không gả cho loại người như thế. Nên nàng cũng không thèm bận tâm mặt mũi của Hách Mạn Tư, chỉ ngầm muốn tìm mấy đứa lưu manh đánh gã một trận giải hận.
Nhưng Hách Mạn Tư cũng là một người dũng cảm, tinh thần càng khó khăn càng liều mạng của Hách công tử được phát huy vô cùng mạnh mẽ. Lưu lạc trong vườn hoa nhiều năm, gặp hoa cỏ cũng không ít, gã nhận thức được đa số phụ nữ đều kết gã, phụng nghênh gã. Nay gặp phải người như Tần tiểu thư tựa như xương khó gặm, nhưng phần nào kích phát ý chí nam nhi, gã bắt đầu tìm hiểu và nghiên cứu cách cưa gái.
Tần cô nương thấy đả kích cũng đả kích được rồi. Hách Mạn Tư bọ chét cắn chặt da chó không tha, khiến nàng muốn trốn cũng không xong. Tần Dạ Ngưng cố gắng tránh né nhưng cũng không cách nào tránh mấy bó hoa ở khắp nơi bay tới. Tần cô nương luôn có "thị trường" rộng mở, lúc trước cũng có vài chàng trai giấu mặt tặng hoa tặng quà cho nàng. Ban đầu không có ai chú ý, sau đó mỗi ngày đúng hạn đúng giờ, sáng, trưa, chiều đều có hoa đưa tới. Chẳng lâu sau, trên dưới công ty lập tức truyền tai nhau, tin đồn giăng khắp lối.
Dịch đại tiểu thư nghe phong thanh được tin, cô liền đi lòng vòng hỏi thăm. Cô vừa nghe đối phương là tên đầu heo nhà họ Hách thì phẫn nộ lên tới não, lập tức âm thầm dặn bảo an nhà mình tuyệt đối không được cho tên bại hoại kia tới gần Dịch thị một thước, ở một mức độ nào đó giúp Nhị cô nương một tay.
Tần Dạ Ngưng cũng có ý định tránh mặt, nhưng thật sự tránh không khỏi, mỗi lần ra ngoài ăn uống đều kéo theo Trần Dạ Phàm, báo hại Hách thiếu gia cũng không chiếm được món hời nào từ hai vị tiểu tổ tông nhà họ Trần.
Ngày hôm đó còn chưa tới giờ tan tầm, nàng lập tức mang túi chạy mất. Hách Mạn Tư theo quá sát, nên nàng đành xài chiêu này. Đối với chuyện ấy, trong lòng tổng giám đốc Giang biết rõ, đành mắt nhắm mắt mở thôi.
Tần cô nương sải bước trên đôi giày cao gót, mới vừa bước ra Dịch thị lập tức phát hiện một chiếc Porsche 911 màu trắng đang theo sau lưng. Lúc đầu nàng cũng không để ý lắm, dù sao con đường này nổi tiếng sang chảnh, siêu xe ra vào cũng không có gì lạ, nhưng càng chạy Tần Dạ Ngưng lại càng cảm thấy là lạ. Một chiếc xe thể thao phân khối lớn lại lê lết trên hè đi bộ, chẳng phải theo sau mông mình "tản bộ" thì là cái quái gì.
Đoán không ra, Tần cô nương bèn dừng bước tới gần, quả nhiên chiếc xe kia cũng ngừng lại. Tần Dạ Ngưng xoay người nhìn nhưng không thấy rõ người trong xe là ai, tuy nhiên nàng có thể chắc chắn không phải Hách Mạn Tư.
Người trong xe không xuống xe, Tần nhị tiểu thư tức giận đứng chặn trước hộp đèn ở đầu xe, đối đầu chốc lát. Tên kia tựa hồ không nhịn được, nháy đèn hai lần, người lái xe đều biết đá đèn như vậy đồng nghĩa với nói "hello".
Cũng chả biết tại sao, đèn xe lóe lên giống như liếc mắt đưa tình với nàng. Tần Dạ Ngưng ngơ ngác rùng mình, dời bước đi đến trước xe. Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống để lộ ra mái tóc đỏ chất lừ, kính râm màu trà, gương mặt trắng nõn tinh tế nở nụ cười. . .
Những đoạn ký ức ngắn ngủn biệt tăm theo cửa sổ xe hiện lên từng nét rõ ràng, dường như tất cả quay về lúc ban đầu. Bất ngờ, ngạc nhiên, còn có phẫn nộ, cảm xúc lẫn lộn đan xen trong lòng.
"Người đẹp, không nhận ra chị hả?" Người kia xuống xe, tháo kính mát, lộ ra bộ mặt thật. Không phải cái người khiến ai đó sáng nhớ chiều mong – Nghiêm mỹ nhân thì còn ai vào đây, vẫn là khóe miệng gian tà, nụ cười vô lại ấy.
Gì mà không nhận ra? Cho dù người này hóa thành tro nàng cũng nhìn ra.
Thiệt là hận đời mà! Tần Dạ Ngưng không trả lời cô, đi một vòng quanh chiếc xe thể thao. Lúc trước là Yamaha, bây giờ lại chơi Porsche. Đáng ra nàng nên sớm biết cô không phải dạng vừa đâu, nghĩ đến đây không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Lên xe đi, chúng ta ra khỏi thành phố dạo chơi một vòng", thấy Tần Dạ Ngưng tần ngần không lên tiếng, Nghiêm Gia Lăng kéo nàng nhét vào ghế phó lái. Nhưng nhị tiểu thư làm sao mà hợp với chỗ ngồi đó chứ, nàng chống lên cửa xe cười nói, "Cũng được, nhưng để em lái xe!" Tần tiểu thư vừa mở miệng suýt dọa người đẹp Nghiêm trợn mắt khiếp sợ, "Em... Em có bằng lái hả?" Tần cô nương móc tấm bằng màu xanh ra, từ lúc thi đậu thì cái bằng này không rời nàng nửa bước. Cuối cùng hôm nay cũng coi như có đất dụng võ, Tần Dạ Ngưng lắc lắc bằng lái, mặt lộ vẻ đắc ý.
Người đẹp Nghiêm suy sụp, nhưng vẫn hạ mình mời Tần cô nương lên xe, bản thân lại né qua một bên. Trước khi lên xe, cô cố ý hít sâu một hơi, sau đó khẽ cắn răng bước vào xe. Cô liếc nhìn Tần Dạ Ngưng đang thắt dây an toàn bên cạnh, hai tay cũng sờ sờ sợi dây sau lưng.
"Sao thế, không tin kỹ thuật của em à?"
"Không phải, chỉ là gần đây cảnh sát giao thông khá căng. . ." Tần tiểu thư có kỹ thuật căn bản không tốt cho lắm, cũng chẳng biết có phải ông giám khảo kia lỡ tay thả một sát thủ như nàng xuống núi không. Bây giờ có thể nói người đẹp Nghiêm líu hết cả đầu lưỡi rồi, nói chuyện cũng gập ghềnh trắc trở, dù bị nàng khinh bỉ cũng phải ráng thắt dây an toàn. Lúc này không giống như xưa, cô không chết dưới ánh đao bóng kiếm, nhưng lại chết trong tay con nhóc này sao.
Tần cô nương hiên ngang cởi giày cao gót rồi để chân lên bàn ga. Nghiêm Gia Lăng chỉ cảm thấy ngực căng cứng, trái tim đột nhiên nhảy tọt lên yết hầu. Đầu xe lập tức phóng cái vèo, hai người tức thì bay ra ngoài. Dù là chị hai coi nhẹ sống chết cũng thấy sợ hãi, Hai tay cô ôm chặt đầu, nhắm mắt lại, khi thoảng liếc mắt nhìn phía trước. Động cơ "grừ grừ" vang lên hòa vào tiếng cười ha hả của Tần cô nương làm ai nghe cũng nổi hết da gà.
Xe từ trung tâm thành phố lao ra vùng ngoại thành, lại từ vùng ngoại thành về trung tâm thành phố. Con đường tung bay vô số tro bụi, Nghiêm Gia Lăng biết tính điên dại của con nhóc này nên cũng không dám lên tiếng, mãi đến khi Nhị tiểu thư mệt mỏi, tự động tắt máy xuống xe, cô mới lên tiếng nói, "Chị đã tính hết rồi, hay là chúng ta tới chỗ hay ghé đi, bữa cơm Pháp hôm nay tôi khao!"
Lần này Nhị cô nương không phản đối, phỏng chừng cũng đang đói bụng. Hai người đến tiệm ăn, lần này Nghiêm mỹ nhân mặc âu phục khá chỉnh chu, chẳng những không bị chặn ở cửa mà còn được quản lí đích thân đón vào. Rõ ràng chính là người đó, nhưng tại sao Tần Dạ Ngưng lại cảm thấy xa lạ chưa bao giờ có.
Hai người ngồi xuống ghế, bồi bàn rót rượu đỏ vào ly. Tần Dạ Ngưng nhẹ nhàng ngửi một cái, hương rượu bốc lên nồng nàn, sau đó nàng lay ly rượu có màu đỏ sóng sánh. Nàng lại nhấp môi một cái, đầu lưỡi bị hương vị hoa quả lấp kín. Nhị tiểu thư hơi nhếch miệng, "Chị trộm rượu dưới giường của cô nào mà ngon dữ?"
"Em thích là tốt rồi!" Lời nói của Nhị tiểu thư rõ ràng mang theo vị chua, Nghiêm Gia Lăng cũng không phản bác. Cô vẫn nhàn nhạt cười, khiến người nọ không mò ra được cô đang nghĩ gì. Trong nháy mắt, ngọn lửa phẫn nộ chôn sâu ở đáy lòng bị nụ cười cao thâm khó dò này nhen nhóm, Tần Dạ Ngưng để ly rượu xuống trả lời, "Ngoài những lời này ra, lẽ nào chị không có gì muốn nói với em sao?"
Tại sao đột nhiên bỏ đi? Tại sao một chút tăm hơi đều không có? Tại sao đột nhiên lại trở về? Quãng thời gian này chị đã làm gì? Chị có từng nghĩ cho em không? Chị đi lâu như vậy rồi có nhớ tới em chút nào không?... Có quá nhiều nghi vấn, Tần Dạ Ngưng muốn hỏi lại không dám hỏi, nàng chỉ sợ lại mất đi.
"Chị còn có gì phải nói sao?" Nụ cười quái gở trên mặt càng sâu, răng trắng như tuyết đến say người, Nghiêm Gia Lăng ngồi thẳng lưng, đặt tay trái dưới khăn trải bàn mò vào túi quần.
"Nếu chị không có gì để nói thì em nói trước", Tần Dạ Ngưng nhướn mày nhìn người đối diện chăm chú gằn từng chữ, "Em muốn kết hôn, với một người đàn ông!"
"À... Thực sự quá tốt rồi", bên tai vờn quanh tiếng ong vo ve, Nghiêm Gia Lăng giơ ly rượu lên lần nữa, "Chúc mừng em!" Tần cô nương chưa kịp đáp lại thì rượu đỏ trong ly lập tức bị cô uống một hơi cạn sạch...