Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Em chỉ muốn vậy thôi hả?"
Thứ Dịch Diệp Khanh muốn đúng là không nhiều lắm. Cô rất sùng Chúa và luôn có một nguyên tắc 'có vay thì có trả', ai tốt với cô một thì cô tốt lại gấp ba. Ngoại trừ tính cách nhát như chuột nhắt khiến người khác nổi khùng ra thì tổng giám đốc Giang rất hài lòng với người tình nhỏ của mình.
Chẳng hạn như lúc này, cô cho rằng em ấy sẽ chảnh chọe đòi thưởng lớn, nhưng nào ngờ Đại tiểu thư cái gì cũng không muốn.
"Chẳng phải chị muốn thưởng cho em sao? Hay là mời em ăn cơm đi, không cần cầu kỳ, em muốn ăn đồ do chị tự nấu cơ, ấm áp lắm nha!"
Muốn tổng giám đốc Giang đích thân xuống bếp thì quả thật làm khó cô quá. Cô cũng không có ý từ chối, nhưng ngay cả xào cải cũng không biết thì phải làm sao đây. Giang Nhược Trần bước xuống bếp không quăng nồi thì cũng đập chén, đồ đạc xấu số không dễ dầu thoát khỏi cảnh 'xác chất đầy đồng'. Một bữa cơm hoành tráng của cô không nhiều hơn hai món rau quả, bất quá thì thay luôn một bộ nồi niêu xoang chảo mới, lớn nữa thì phải quét vôi, trùng tu lại nhà bếp.
Giang Nhược Trần biết rõ tay nghề nấu ăn của mình ra sao nên không dám tùy tiện thể hiện trước mặt người khác, nhưng lần này Đại tiểu thư đã mở miệng rồi thì cô không thể tự bêu xấu bản thân được.
Chỉ là khi Đại tiểu thư bịt hai lỗ tai nghe tiếng chén dĩa vỡ tan tành thì lập tức bắt đầu hối hận với quyết định của mình.
Để giải cứu cho lỗ tai và nhà bếp của mình, Dịch Diệp Khanh liền lôi kéo tạp dề của Giang Nhược Trần, "Chị ra ngoài dùm điii!", giọng nói nghiêm túc không thua gì mẹ kế làm người ta phải nín mồm, khiến tổng giám đốc Giang khiếp sợ.
Xét về việc nấu ăn, tuy đại tiểu thư không phải là đầu bếp cao cấp nhưng cũng giỏi hơn tổng giám đốc Giang nhiều. Chỉ cần nhìn cách cô cầm dao xắc rau là biết liền, rất có tiềm chất vua đầu bếp nha!
Giang Nhược Trần khoanh tay tựa lên cửa lặng lẽ ngắm người trong bếp, phút chốc cũng ngây dại cả ra. Cô nhớ tới lúc quan hệ của các cô vừa mới chớm nảy, khi chưa xác lập, vẫn còn lo lắng, hồi hộp, do dự, ngờ vực... ngũ vị hỗn tạp chỉ có hai người mới biết rõ. Mà nay Dịch Diệp Khanh đã trở thành người phụ nữ của Giang Nhược Trần. Nhìn em ấy vì mình mà cười, tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối cho mình, cô tự hỏi đó chẳng phải mong ước bao năm qua của mình hay sao? Dù cô có đánh đổi danh vọng và quyền lực thì cũng nên thỏa mãn đi chứ! Nhưng con người càng có địa vị thì lòng tham càng mất đáy. Cô không chắc những điều cô làm từ trước đến này là vì Dịch Diệp Khanh nhiều hơn hay vì bản thân nhiều hơn. Cô không chỉ một lần tự hỏi 'chẳng phải yêu một người là để em ấy tự do làm những chuyện mình thích hay sao? Cớ gì cô lại toan tính ép buộc Dịch Diệp Khanh từ bỏ tự do, trói cả bản thân vào trong lao ngục...'
"Nghĩ gì mà tập trung dữ vậy em?" Lúc Giang Nhược Trần đang mải mê suy nghĩ thì Dịch Diệp Khanh đã dâng lên một đĩa thịt bò xào tiêu trước mặt cô.
"Thơm quá đi!" Tổng giám đốc Giang hít sâu một hơi, híp mắt, làm ra vẻ thèm nhỏ dãi. Dịch đại tiểu thư không khỏi thích thú, "Chẳng những thơm mà còn ăn rất ngon đó nha!", đại tiểu thư vừa nói chuyện vừa cầm đũa gắp một miếng thịt bóng loáng đưa tới miệng người đối diện. Giang Nhược Trần lúc này cũng không ngại mà ngậm luôn ngón tay của Dịch Diệp Khanh vào mồm, từ từ nhấm nháp, hai mắt thao láo nhìn tình nhân của mình.
Chả biết là do đầu lưỡi trơn mịn hay ánh mắt mê ly kia khiến Dịch đại tiểu thư giật cả mình. Bụng cô cũng nóng hừng hực, bên tai phảng phất tiếng thở dốc, thoáng như 'âm thanh kích thích' lúc về đêm làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Thấy khuôn mặt của cái đứa bị Xà Nhan Lệ gọi là "khúc gỗ mục" đỏ ửng lên, tổng giám đốc Giang đắc ý nhếch môi, lúc này đại tiểu thư mới rút được ngón tay về, thẹn thùng nhìn cái người dê xòm kia. Há biết người này lại dâm dê quá thể, chẹp chẹp miệng nhỏ xinh xinh nói một câu, "Không tệ, không tệ, nhẵn nhụi bóng loáng, chắc nịch thơm ngon, làm người ta ngày nhớ đêm mong!"
Ban đầu Dịch Diệp Khanh còn tưởng cô đang khen miếng thịt, nhưng ngẫm lại mới nhẽ ra cái đứa Đăng Đồ Lãng Tử này đang chọc ghẹo mình.
Da mặt của Dịch đại tiểu thư không có dày như tổng giám đốc Giang, lỗ tai cũng đỏ chót hết lên, ai kia còn cười tươi như hoa loa kèn khiến cô vừa thẹn lại vừa giận. Có thể nói lúc ban đầu hai người không ai nhịn ai, đối chọi gay gắt, không phân thắng bại. Nhưng từ khi bị Giang Nhược Trần thu phục thì đại tiểu thư lập tức lộ vẻ suy tàn, ngày càng lụn bại.
Nếu bây giờ giống như trước kia thì sao cô có thể dễ dàng bị người ta châm chọc vậy được! Đại tiểu thư hung tợn nhe nanh bóp mạnh cằm người nọ rồi nói một câu, "Nếu chị thích thì ăn hết luôn đi!", Đại tiểu thư lúc này không còn anh minh thần võ như hồi nãy, mà chỉ lúng túng quăng dĩa thịt cho Giang Nhược Trần, sau đó vội vã xoay người đi lấy cái nồi.
"Dáng vẻ xấu hổ của tiểu Dịch gợi cảm quá chừng! Cấm không được cho người lạ thấy nghe hôn!", Không thôi cô sẽ ghen chết mất. Giang Nhược Trần tất nhiên không nói câu này ra mà chỉ dịu dàng mỉm cười. Cô vừa hát vang bài ca 'hoa sen' vừa đi vào bếp, điệu bộ như mới hái trộm được hoa vậy.
Mặc dù đang quay lưng lại, nhưng khi nghe được tiếng cười kia, đại tiểu thư lập tức giận run tay, thiệt muốn đổ nguyên cái nồi lên đầu người phụ nữ chết bầm kia ghê! Tiếc là cô không xấu bụng tới vậy, cũng không đủ can đảm, nên đành im hơi lặng tiếng nuốt thức ăn vào bụng, mặc kệ cái tên khốn kiếp kia hả hê tự đắc. Cô cũng không như gái nhỏ giận chồng mà bỏ thêm muỗng muối, muỗng tiêu, phí của trời cho thì sẽ bị thiên lôi đánh đó! Cùng lắm cô chỉ oán thầm 'để rồi coi tối nay em có cắn chết chị hay không!' thôi.
Giang Nhược Trần nào biết cô gái nhỏ này âm mưu 'cắn chết' mình ra sao, chỉ mải mê ăn đồ trên bàn. Thấy Đại tiểu thư bận rộn hầu hạ mình, tổng giám đốc Giang càng mừng húm, "Tiểu Dịch đeo tạp dề giống y chang hiền thê lương mẫu, làm chị thiệt hổ thẹn quá đi!"
"Bộ em nấu ăn không ngon hay sao mà không chặn được cái miệng của chị vậy hả?!", Dịch Diệp Khanh bưng món cuối cùng ra bàn, tức giận trợn mắt trừng một phát rồi ngồi đối diện người kia. Cô mới vừa ngồi xuống liền cầm đũa chớp lấy miếng cá mà Giang Nhược Trần đang gắp bỏ vào miệng, "Ngon quá xá!", Ăn giựt là ngon nhất, đại tiểu thư nghĩ vậy nên tâm tình cũng thoải mái ngay.
"Đồ con nít!" Nhìn Dịch Diệp Khanh mặt mày hớn hở, Giang Nhược Trần không khỏi trách mắng, không ngờ Đại tiểu thư phản kích cũng nhanh lắm, "Đồ bà già!"
"Em nói cái gì?"
"Không có gì!" Lần này cô không dám nói lại ba từ kia ra khỏi miệng, mà chỉ cúi đầu buồn bã ăn cơm. Thấy cô như thế, Giang Nhược Trần ngược lại cũng không so đo, gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát của cô. Nếu bây giờ Dịch Diệp Khanh ngẩng đầu nhìn phía trước thì sẽ thấy được nụ cười đầy cưng chìu của ai kia, nhưng cô lại ứ chịu ngẩng đầu.
"Em nhớ hồi nhỏ mẹ hay đút em ăn cơm lắm. Khi đó trong nhà có cái bàn gỗ nhỏ xíu, mẹ hay đặt em ngồi trên đầu gối rồi bón từng muỗng cho em. Nhưng em ăn được hai ba muỗng là ngồi không yên, cựa quậy đòi xuống đất. Mẹ không bao giờ giận dỗi mà còn dỗ dàng em nữa, ba em cũng hay ngồi kế bên cười mắng 'con hư tại mẹ' . Nhưng mẹ chỉ khẽ cười bảo, 'Chẳng phải sinh con gái để cưng chìu hay sao?'. Khi đó mắt mẹ sáng ngời ý cười, nhưng phù dung sớm nở tối tàn."
Nói đến đây, Dịch Diệp Khanh thoáng dừng một chút, ánh mắt có chút ngây dại, tâm tư mơ màng trở về lúc nằm trong lòng mẹ. Ảo giác đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau đó thần trí khôi phục lại sự tỉnh táo, cô mới nói tiếp, "Về sau thì trong nhà chỉ còn sót lại em và ba. Ông ấy tất nhiên không bón cơm cho em ăn giống mẹ, nhưng lại đối xử với em rất tốt, hay gắp món em thích ăn bỏ vào bát. Lúc có hứng, ông còn tự tay nấu vài món nữa cơ, tiếc là lúc đó em vừa mất mẹ, tính tình lại cố chấp nên trút giận hết lên người ba. Em không bao giờ ăn đồ ông ấy gắp, kén cá chọn canh, cố ý chọc giận ông. Lâu dần ông ấy cũng mệt mỏi, không còn gắp đồ ăn cho em nữa, số lần ăn cơm với em ngày càng ít đi. Em cứ nghĩ mình ổn nhưng em sai rồi, lúc ba quên sinh nhật em khiến em rất sợ. Em sợ một ngày nào đó sẽ có một người thế chỗ của mẹ con em trong lòng ông, nên em mới bắt đầu lấy lòng ba. Em nhờ vú Ngô dạy nấu ăn, dù gì thì mẹ em cũng là siêu đầu bếp, nên em nghĩ chắc mình cũng được di truyền ít tài nấu nướng của bà. Tuy lần đầu nấu chưa được ngon, chưa được đẹp, nhưng cũng không gớm như lúc nãy."
Tổng giám đốc Giang nghe thấy chữ "lúc nãy" ám chỉ phế phẩm của mình thì lập tức đỏ mặt, nhưng ngượng ngùng vừa thoáng qua liền biến mất. Cô bắt đầu suy nghĩ về chuyện Dịch Diệp Khanh vừa kể.
"Em hy vọng ông ấy ăn xong có thể khen em vài câu, nhưng em nhịn đói đợi ông ấy về nhà rất lâu. Lúc về tới thì trên người ông đầy mùi rượu, dĩ nhiên là cơm nước no nê rồi. Lòng tự tôn không cho phép em nói cho ông ấy biết mấy món kia là do mình làm. Em chỉ ước ao ông ấy nếm thử một miếng thôi cũng được, nhưng tính ra thì tài nấu nướng của em và vú Ngô có khoảng cách rất xa. Ông ấy vừa gắp miếng cá bỏ vô miệng thì lập tức cau mày để đũa xuống đi mất, một câu cũng chả thèm nói chứ nói chi tới chuyện khen ngợi. Nhìn mấy món ăn mình đã dày công chuẩn bị, tim như bị sự mất mát vô tận lấp đầy. Nhưng nghĩ lại thì có thể do con cá này rán hơi khét một chút, lần sau, lần sau ba ba sẽ khen mình thôi, nhưng... Lần thứ hai, lần thứ ba, ông ấy đến liếc nhìn cũng chẳng muốn chứ nói gì tới việc nếm thử. Một người thất vọng lâu dài sẽ không còn ôm hy vọng nữa, sau đó em cũng quen dần với việc ăn cơm một mình trên bàn lớn."
"Tiểu Dịch. . ." Chẳng biết tại sao nghe Đại tiểu thư nói hai chữ "một mình" thì tim Giang Nhược Trần đột nhiên đau nhói. Cơn đau này ngấm sâu đến tận xương tủy, khiến người ta không cầm cự được lâu. Hóa ra mấy năm nay em ấy cô đơn như thế, vậy mà cô cứ nghĩ Dịch Diệp Khanh là thiên sứ vui vẻ ấy chứ. Trước mắt cô lại xuất hiện một cô gái nhỏ mặc váy hoa đang chạy nhảy tung tăng, "Bây giờ em đâu còn một mình nữa, em còn có chị mà!"
Giang Nhược Trần gỡ bàn tay đang nắm chặt đôi đũa của Dịch Diệp Khanh ra, sau đó từ từ lồng tay mình vào để hai bàn tay đan vào nhau. Cô cố nắm đôi tay lạnh ngắt kia thật chặt, "Tiểu Dịch, em còn có chị. Mọi lúc mọi nơi, chỉ cần em không bỏ đi trước thì chị vẫn luôn ở cạnh em. Cả đời em chỉ nấu cơm cho mình chị ăn thôi được không?"
"Cả đời?" Dịch Diệp Khanh ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt, rồi lẩm bẩm trong miệng. Cả đời không quá dài, cũng không quá ngắn. Có biết bao đôi tình nhân trên thế gian này hứa hẹn cả đời, nhưng cuối cùng mỗi người cũng đi một ngả. Thời gian cả đời thực sự quá dài, ai có thể biết trước được một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì? Mẹ của cô cũng từng nói sẽ bên cô cả đời, chứng kiến cô lập gia đình, sinh con đẻ cái, nhưng đời bà quá ngắn, giống như pháo hoa vậy. Cô thậm chí còn chưa kịp khắc rõ tướng mạo của bà trong tim nữa là.
"Nhược Trần, em..." Dịch đại tiểu thư mở to miệng, nhưng vẫn không có cách nào đem cả đời ra hứa hẹn, "Ăn cơm nhanh đi, đồ ăn nguội lạnh cả rồi."
Hai người không nói tới vấn đề liên quan tới chuyện "cả đời" nữa, làm Giang Nhược Trần mất mát trong lòng. Hứa hẹn cả đời không phải chuyện dễ dàng, tổng giám đốc Giang cũng không phải người tùy tiện hứa hẹn lung tung với người khác, nhưng nếu Đại tiểu thư đồng ý thì cô nhất định sẽ làm được. Nhưng tại sao chứ, tại sao trong mắt Tiểu Dịch lại toát ra nhiều phân vân như thế? Rốt cuộc là do em ấy không tin tưởng mình hay không thể đối mặt với mối quan hệ thực tế này đây?
Nói không oán giận là giả. Giang nữ vương làm nhiều chuyện như vậy là muốn Đại tiểu thư nhìn thẳng vào đoạn tình cảm này, nhưng Dịch Diệp Khanh vẫn là đứa nhát gan vô đối. Cô không rõ em ấy coi mình là gì nữa? Là tình nhân tạm thời hay bạn giường lý tưởng?
Trên đời này, đáng sợ nhất chính là oán phụ. Người đang nổi giận sẽ không có cách nào dùng lý trí khắc chế bản thân được. Nhân vật trí tuệ như Giang Nhược Trần cũng không ngoại lệ.
Khi tình yêu không được công nhận, lâu ngày sẽ dẫn đến ức chế. Đêm đó, Giang Nhược Trần trút hết toàn bộ cơn điên xuống người Dịch Diệp Khanh.
Giang nữ vương thích nhìn dáng vẻ nằm dưới của Đại tiểu thư, thích nghe âm thanh vui sướng phát ra từ cổ họng em ấy, nên cô rất thích "hành hạ" Dịch Diệp Khanh.
Vuốt ve da thịt trắng như tuyết ấy khiến lòng Giang Nhược Trần oán giận càng sâu. Không rõ đây là lần thứ mấy, tóc tai Dịch Diệp Khanh nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi thấy rõ. Tuy nhiên, Giang nữ vương nào cho Đại tiểu thư lên đỉnh, cô phải nhìn thấy dấu hôn loang lổ trước ngực mới hả giận. Nghĩ đến đây, tổng giám đốc Giang càng nhẫn tâm cắn lấy quả nho đỏ thẳm kia.
"Đau! Nhược Trần, đừng mà!" đúng như dự đoán, hành động của mẹ kế lập tức khiến Đại tiểu thư kêu gào đau đớn.
Âm mưu cắn chết người này có vẻ không làm hả dạ người kia cho lắm. Dịch đại tiểu thư thấy thẹn trong lòng nên mới nhịn đau để Giang Nhược Trần cắn xé phát tiết, khi nào bị hành thảm quá mới lên tiếng ngăn cản thôi.
Nhưng tổng giám đốc Giang không hề dừng lại, yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, càng giận càng làm mạnh!
"Đừng, đừng cái gì? Đừng dừng lại hả?" Giang Nhược Trần ngậm quả nho đo đỏ kia, khóe môi bất giác nhếch lên.
"Chị làm tới luôn đi! Yêu thế nào thì làm thế đấy, chỉ cần chị thích là được. Đừng để ngày mai không ai nhận ra em là được!" Dịch đại tiểu thư nghiêng cổ dang rộng tay chân ra, rồi nhắm mắt lại lộ ra dáng vẻ 'muốn làm gì thì làm đi!'.
Nhìn dáng vẻ nằm ngay đơ của Đại tiểu thư đúng là đáng thương thật, làm Giang Nhược Trần không đành lòng. Cô rướn dậy quan sát cơ thể trắng trẻo, thơm tho của người bên dưới!
"Đau không?" Giang Nhược Trần thương tiếc vuốt ve dấu tích mình vừa làm. Mặt em ấy vẫn còn ửng đỏ, hương vị mê hoặc làm người ta đỏ mặt tim đập, "Nhất định rất đau! Xin lỗi, chị..."
"Đừng nói xin lỗi, chị không sai, là em..." Giang Nhược Trần không cho Đại tiểu thư nói thêm gì nữa, cô cúi người hôn lên môi người bên dưới, đồng thời dùng hai tay vuốt ve từng tấc da thịt từ hai gò má xuống, vượt qua ngọn núi tuyết cao vút, xuyên qua đồng bằng, hướng thẳng tới khu rừng bí ẩn phía dưới.
Mỗi đụng chạm đều có thể khiến Dịch Diệp Khanh run rẩy không ngớt, cảm giác này quá mức mãnh liệt, cơ thể như đang ở trên mây vậy. Đập vào mắt Giang nữ vương là cảnh đẹp rực rỡ, ngay cả tiếng thở dốc của Dịch Diệp Khanh đều có thể tác động đến thần kinh của cô. Thấy em ấy bị mình dấy lên dục vọng, hai mắt mê ly vì mình, khiến Giang Nhược Trần như lạc vào Thiên Đường hạnh phúc. Tuy nhiên, cô chưa kịp hưởng thụ hạnh phúc đẹp đẽ thì đã rơi ngay xuống Địa Ngục đen tối rồi.