Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lê Nặc cực kỳ lo lắng trong lúc đợi kết quả kiểm tra của ba, cảm giác y như phạm nhân trước đêm tử hình vậy đó, trực giác cho cô biết bệnh của ông lần này không được tốt cho lắm.
Lúc xế chiều, viện trưởng Trần đích thân mang theo hai vị chuyên gia đến hội chuẩn cho giáo sư Lê. Với vốn kinh nghiệm tích lũy mấy năm qua, Lê Nặc đã sớm luyện thành chiêu 'nghe lời đoán ý'. Tuy bác sĩ đã quen với sinh ly tử biệt, nên ít ai có thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc vui buồn gì trên mặt họ, có chăng cũng chỉ là vẻ mặt lạnh tanh như đá thôi. Nhưng Lê Nặc vẫn nhìn ra chút đầu mối khi ba người này khẽ nhíu mày.
Khi vị chuyên gia đòi gặp mặt người nhà thì dự cảm xấu của Lê Nặc càng mãnh liệt hơn. Cô thậm chí còn chối khéo để mẹ Lê đồng hành, nào ngờ bà lão này còn quật cường hơn cả khuê nữ, kiên quyết đi cùng Lê Nặc.
Trên đường đi, hai mẹ con chẳng nói gì, mãi đến tận khi vào đến văn phòng của vị chuyên gia kia, mẹ Lê mới níu chặt tay con gái. Thời khắc ấy, Lê Nặc chính thức cảm giác được sự căng thẳng của mẹ. Bà đã sống hơn nửa đời người, học trò ở khắp nơi, nhưng bây giờ người duy nhất bà có thể dựa vào chính là con gái của mình thôi. Tuy nó có chút khác người, nhưng dù sao cũng là cốt nhục huyết thống của bà.
Nghe một đống thuật ngữ y khoa khó hiểu, nhìn từng tấm X-quang trong cơn ngu dại, Lê Nặc càng ngày càng nôn nóng."Vậy rốt cuộc bác sĩ Lâm đoán ba tôi bị bệnh gì? Bác cứ việc nói thẳng đi!" Lê Nặc bóp chặt cái ly giấy, dùng sức quá mức làm nó biến hình nghiêm trọng. Tay còn lại của cô bị mẹ Lê nắm tới ướt đẫm, cũng không biết là mồ hôi của ai.
"Suy thận.", Bác sĩ Lâm không để bụng bị cô bé kia nhảy vô họng, ông nâng gọng kính đen lên rồi tiếp tục nói, "Bệnh nhân đã tới giai đoạn trung kỳ, nếu không trị liệu đúng lúc sẽ nguy hiểm tới tính mạng!"
Trời đất quay cuồng, bên tai đột nhiên có vô số tiếng côn trùng vo ve. Phong cảnh đầy tuyết trắng đột nhiên bị người ta giội mực lên, đất trời tựa như bị nhuộm đen, như tờ giấy báo tử lơ lửng trước mặt hai mẹ con.
Lê Nặc không cho phép mình bi thương lâu, cơn đau ngắn ngủi qua đi khá nhanh. Cô phải giữ tinh thần tỉnh táo. Cô còn có ba bị bệnh cần chăm sóc, có mẹ bị đả kích cần an ủi. Nghĩ tới mẹ, Lê Nặc lập tức tỉnh hồn quay đầu nhìn người bên cạnh. Lão thái thái đã khóc đến sưng cả mắt, người phụ nữ này chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối như thế, vậy mà giờ đây lại khóc lóc như một đứa trẻ trước mặt con gái mình. Đây là lần thứ hai Lê Nặc thấy mẹ rơi lệ. Lần đầu là khi nghe thấy khuê nữ nói muốn sống chung một người phụ nữ khác. Lúc đó, lão thái thái cảm giác bầu trời trên đầu mình bỗng nhiên sụp đổ. Bây giờ, nghe thấy sinh mạng của người bạn già đã sống cùng mình hơn hai mươi năm đang trong thế 'ngàn cân treo sợi tóc', bà lập tức cảm thấy mặt đất dưới chân mình cũng sụp đổ theo.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, người mẹ này đã trải qua cảnh 'trời long đất lở', nhưng có ai hiểu được bà khổ sở thế nào
"Mẹ, chúng ta không thể để ba nhìn thấy dáng vẻ của chúng ta như vậy. Nếu mẹ thấy khó chịu thì về nhà nghỉ đi."
Không cho mẹ Lê phản đối, quản lý Lê ra vẻ rất nghiêm túc. Đợi mẹ bình tĩnh hơn được một chút, cô liền thúc giục bà rời đi. Đưa Lão thái thái lên taxi, cô luôn mãi dặn tài xế phải đưa bà tới đúng địa chỉ mới cho xe lái đi. Đáng lẽ cô nên về cùng với mẹ, đây là lúc bà cần người an ủi nhất, cần người thân tương cứu trong lúc hoạn nạn. Thời khắc này, mẹ Lê tuyệt đối đau đớn không ít hơn Lê Nặc bao nhiêu, nhưng ba còn đang đợi mình trên giường, cô không thể không ở lại.
Trở lại phòng bệnh, bên giường có thêm ba người vây quanh. Thấy có người đi vào, họ mới dừng nói chuyện, rồi cùng nhìn chằm chằm Lê Nặc.
"Con là Nặc Nặc hả? Chẳng trách ba con cứ giấu nhẹm đi mất. Có đứa con đẹp gái như con, chắc lão Lê cũng căng thẳng lắm! Ha ha."
"Bác Liên cứ nói đùa", Mấy người này đều là giáo viên cùng trường của giáo sư Lê. Lê Nặc lần lượt cúi chào mấy chú mấy bác. Thấy tinh thần của ba cũng ổn hơn rồi, cô mới lấy ít cháo và canh cho ba Lê ăn. Giáo sư Lê cũng cho con gái chút mặt mũi, nể nang ăn hai muỗng rồi phất tay bảo cô, "Con cũng ra ngoài ăn chút gì đi, đừng nhịn đói."
Xem ra ông Lê vẫn không ưa mình. Tuy Lê Nặc có hơi ủ rũ nhưng cũng không ngốc đến nỗi tự chuốc nhục nhã. Cô tạm biệt mấy chú mấy bác rồi tự ra ngoài, nhưng Lê Nặc không đi tìm đồ ăn, cô nào có khẩu vị ăn gì nữa.
Dạ dày mất cảm giác, nhưng tim đau đến tột cùng. Cô muốn tìm một người lắng nghe tiếng lòng đau khổ của mình. Dù thế, Lê Nặc vẫn phải xác nhận Lão thái thái đã về nhà an toàn chưa rồi mới cầm điện thoại bấm dãy số quen thuộc.
"Lê Nặc..." Nghe được giọng nói của người kia làm cô không có cách nào khắc chế được nữa, nước mắt ồ ạt tràn ra như đê vỡ
"Ngoan nào, em sao vậy? Xảy ra chuyện gì? Nói chị nghe xem nào!" Xà Nhan Lệ lo lắng hầm hừ, Lê Nặc ngoại trừ gào khóc ra thì không nói nổi câu nào.
Yêu tinh rống rú một lúc rồi cũng lẳng lặng đợi, cô kiên nhẫn chờ Lê Nặc bình tĩnh.
"Ba em, ông ấy... Bác sĩ nói ông ấy bị suy thận, muốn trị khỏi chỉ có thể thay thận. Nhưng cả nước có rất nhiều người xếp hàng như thế. Có người đợi tới chết cũng chưa tìm được, cũng có người tìm được nhưng cơ thể lại bài trừ. Chị bảo em nên làm gì đây?" Tâm tình bị đè nén được phóng thích, nước mắt trở thành con đường để phát tiết. Lê Nặc không thể kéo mẹ vào hố sâu tuyệt vọng được, nên vẫn cố nhẫn nhịn. Mà giờ khắc này, đối mặt với yêu tinh, cô không cần giả vờ mạnh mẽ nữa. Cô có thể dũng cảm dẹp bỏ hết tất cả lớp áo ngụy trang, vì chị ấy là Xà Nhan Lệ, là người yêu của cô
"Khóc đi, khóc đi, khóc được là tốt rồi." Giọng nói của Xà Nhan Lệ rất chân thật, phảng phất ở bên tai. Lê Nặc ngẩng đầu liền thấy một cô tiên mặc đồ ngủ bay đến bên mình.
"Em không phải đang nằm mơ chứ?" Lê Nặc dụi dụi hai mắt, dáng dấp có chút buồn cười, nhưng Xà Nhan Lệ rất thích, "Không phải mơ đâu! Có một con ma khóc nhè đáng yêu gọi điện cho chị mà không nói gì, nên chị phải tới coi chút chứ!"
Tuy Xà Nhan Lệ nói rất nhẹ nhàng, nhưng lúc nghe được tiếng khóc của Lê Nặc, cô lại hoang mang như sắp mất đi người này vậy. Cô thậm chí không kịp đổi dép đã chạy phăng đến đây rồi. Được nhìn thấy em ấy, được vuốt ve da thịt của em ấy, mới có thể làm cho cô cảm thấy chân thật.
"Sao chị lại đến đây? Lại còn ăn mặc mỏng manh như vậy nữa chứ! Gần đây an ninh không được tốt, lá gan của chị cũng lớn quá!" Lê Nặc vừa cằn nhằn vừa đứng dậy khỏi ghế dài, khoác áo của mình lên người Xà Nhan Lệ, "Đúng là tiểu yêu tinh thích làm người ta lo lắng. Chị tới đây bằng gì vậy?"
"Chạy tới!", Nhà của hai người chỉ cách bệnh viện có mười phút đi bộ. Nếu chạy bộ cũng cỡ sáu, bảy phút, nên Xà Nhan Lệ mặc vậy chạy tới đây cũng chẳng có gì lạ, "Không ngờ em ghê gớm như vậy, hơn nửa đêm còn gào khóc thảm thiết ở bệnh viện, bộ em không sợ người ta bắt nhốt vô nhà thương điên hả!"
Yêu tinh giận dữ liếc nhìn cô gái phiền phức kia, "Tối rồi còn khóc sướt mướt ghê quá, mau lau hết nước mắt đi, trông xấu xí ứ chịu được!" Xà Nhan Lệ thuần thục lấy khăn trong túi áo của Lê Nặc ra. Oắt con này từ khi thấy Dịch Diệp Khanh xài khăn tay liền bắt chước, tự sắm một cái bỏ trong túi áo, lúc nào cũng thể hiện ta đây văn nhã. Yêu tinh cũng thấy buồn cười không ít lần, ai ngờ vật này cũng có ngày có đất dụng võ.
Nhưng Lê Nặc không để ý hình tượng, cầm khăn quẹt quẹt nước mắt nước mũi. Xà Nhan Lệ đúng là không thể nhìn ra chút bóng dáng văn nhã đâu hết ráo. Nhưng thấy mắt môi sưng đỏ như quả đào của Lê cô nương, lại không khỏi đau lòng.
"Sẽ có biện pháp giải quyết mà, ông trời không tuyệt đường người đâu!", Người luôn xử sự khôn khéo như Xà Nhan Lệ cũng không biết nên làm gì để an ủi cái đứa khóc suýt tắt thở kia. Cô bèn kéo đầu của Lê Nặc đặt lên vai mình, rồi vỗ nhẹ bờ vai an ủi em.
"Em tính ngày mai đi kiểm tra xem em với ba có ghép thận được không. Nếu hợp thì..." Lê Nặc không dám nói hết lời, len lén liếc nhìn Xà Nhan Lệ. Dưới ánh trăng, mặt mày của người phụ nữ kia vẫn bình tĩnh như nước. Trong lòng cô có chút sợ sệt, lặng lẽ nuốt nước miếng, mới hỏi, "Chị đang giận em hả?"
"Tại sao chị phải giận?"
"Thì chị có nói lời nào đâu. Hơn nữa hiến thận không giống hiến gan, hiến tủy. Thận không thể tái tạo lại, sau này em sẽ uống thuốc rất nhiều, hơn nữa cũng không đủ sức giúp chị làm gì nặng nhọc được."
"Em ngoại trừ dư sức ở trên giường ra, thì bình thường có trói con gà nào chặt được đâu!"
Lê Nặc xấu hổ đỏ mặt tới tận mang tai. Suy cho cùng thì bản thân cô cũng không phải kiểu hiền lương thục đức gì nên đành ngậm miệng.
"Chị không nói gì không phải vì tức giận.", Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nặc ảo não, Xà Nhan Lệ không đành lòng chọc ghẹo cô gái này nữa, đành phải giải thích thôi, "Nếu chị là em thì chị cũng sẽ làm vậy thôi, tiếc là mẹ không cho chị cơ hội. Nếu em nhất định phải làm vậy, chị cũng không hy vọng em tiếc nuối. Còn chuyện em lo lắng, đối với chị không là vấn đề gì cả. Nếu em uống nhiều thuốc quá mà không nhớ tên, chị sẽ giúp em nhớ kỹ thời gian và liều lượng mỗi ngày. Nếu cơ thể em không cho phép em làm việc, vậy thì em cứ an tâm ở nhà đi. Chị có thể kiếm tiền nuôi gia đình, với năng lực của chị, tuy không thể giàu sang sung sướng gì nhưng cũng dư sức cơm no áo ấm. Em không vo gạo nấu cơm cũng được, em có thể giúp chị rửa chén... Đợi tới khi chị về hưu, chị sẽ không cho em làm gì hết. Chị sẽ chuyên tâm chăm sóc em, làm em vui vẻ, sau đó dẫn em đi du lịch vòng quanh thế giới, chịu không?"
Lê Nặc có thể nói "NO" sao? Đương nhiên không thể! Cô muốn nói, "yes! yes! Chúng ta kết hôn đi!" Nhưng cuối cùng chỉ có thể mở miệng bảo, "Sao đứa chết bầm như chị lại có thể nói được mấy lời khiến người ta cảm động vậy chứ! Nhìn em mất mặt thì chị mới hài lòng đúng không?"
Con nhóc này y chang mưa, mới vừa nói đã khóc, nước mắt lấp đầy mặt. Trời đất chứng giám, yêu tinh không có ý chọc cô khóc, không ai biết rõ phiền phức khi thấy vợ khóc hơn người đẹp Xà cả.
"Em định gào khóc nữa hả. Người ta nhìn thấy lại nói chị ăn hiếp em đi!" Hai người hiện đang ngồi ở vườn hoa nhỏ của bệnh viện. Không hổ là bệnh viện hàng đầu của tỉnh, từ môi trường tới thiết bị có thể nói là chuẩn năm sao.
"Chị không thể an ủi em một chút à? Chị vừa bảo sẽ làm em vui còn gì!"
"Vậy chị thu hồi lại..."
"Em không cho phép!"
"Nhưng chị nói sau khi về hưu mà!"
"Vậy em ứng trước một phần!" Hôm nay, Lê Nặc quyết định tùy hứng một lần, tuyệt đối không buông tha.
"Được rồi, em muốn chị an ủi thế nào?" Xà Nhan Lệ không có cách nào khác, đành nhận lời.
"Hát em nghe một bài trước đi!" Công chúa Lê Nặc đã mở kim khẩu ban thánh chỉ, Xà Nhan Lệ cũng không dám chống đối. Cô ngẩng đầu lên nhìn ngôi sao trên trời, suy nghĩ một lát rồi mở miệng hát:
"Cục cưng, cục cưng của chị ơi,
Cho em một chút ngọt ngào,
Để tối nay em ngủ cho ngoan.
Quỷ con, quỷ con của chị ơi,
Vuốt nhẹ đôi chân mày của em nè,
Để em thêm yêu đời..." (1)
Hai người rúc chặt vào nhau. Tiếng hát ngọt ngào như có ma lực, khiến người ta không khỏi buồn ngủ. Lê Nặc lập tức nhắm mắt lại, ngày mai tỉnh giấc sẽ phát hiện tất cả chỉ là ác mộng mà thôi...
(1) Bài Xà Nhan Lệ hát có tựa là "Bảo Bối"