Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gaasu Noo
Công việc mới, đồng nghiệp mới, chức vụ mới, tất cả đều mới, nhưng Xà Nhan Lệ không hề thấy khó chịu. Hạ Nguyên Sinh dẫn cô tham quan khu vực quản lý của Phi Hoàng cả buổi sáng. Đến tối, Hách Ái Quốc đích thân đặt tiệc ở khách sạn 5 sao, tổ chức nghi lễ chào mừng Xà Nhan Lệ cực hoành tráng. Cả buổi chả thấy chị em nhà họ Hách đâu, nhưng vậy cũng tốt, họ mà gặp chắc lại cãi nhau dữ dội chứ chẳng có tiết mục gì khác.
Rượu quá ba bận, Xà Nhan Lệ mượn cớ say xỉn rời sân sớm. Đại khái là mang danh con của Hách Ái Quốc nên chẳng ai dám làm khó dễ vị quản lý mới này. Vì đã say rượu, nên Xà Nhan Lệ chỉ lái xe chừng 30 kilomet trên giờ thôi. Đợi về đến nhà thì đêm đã khuya, vừa say vừa mệt khiến yêu tinh đi đứng nghiêng tới ngã lui, vất vả lắm mới đến cửa nhà. Tuy nhiên, chìa khoá như muốn đối nghịch với cô, làm sao cũng không tra được vào ổ. Lúc cô ảo não định tìm người đến mở khóa thì cửa đột nhiên bật ra.
Người trong nhà trợn mắt nhìn người đẹp Xà, đôi mày lá liễu khẽ chau lại. Người nọ chỉ liếc mắt nhìn người đứng ngoài cửa, sau đó lập tức xoay người trở lại phòng. Cái nhìn đó làm Xà Nhan Lệ cảm thấy ớn lạnh như rớt vào hầm băng, không khỏi run lập cập. Cô do dự chốc lát mới bước tiếp vào nhà, "Sao em đến mà không báo chị biết?" Xà Nhan Lệ đi tới trước mặt Lê Nặc, nheo mắt dò xét. Thấy Lê cô nương nhìn văn kiện trên bàn trà, men say bất chợt hoàn toàn tiêu tan.
"Chẳng phải chị cũng có nhiều chuyện gạt em sao? Cái này. . ." Lê Nặc nhìn chằm chằm xấp hợp đồng, tất cả tâm tư đều trở nên hỗn độn. Trong đầu cô xuất hiện rất nhiều hình ảnh, cơ thể chợt có hai người tí hon lôi kéo nhau.
Một đứa đang nói, "Yêu chị ấy thì mày phải tin chị ấy. Mọi chuyện đều là hiểu lầm, chân tướng không phải như mày thấy đâu!" Một đứa khác lại nói, "Sự thật rành rành trước mắt, hám sắc làm lu mờ lý trí. Lê Nặc, mày tin lầm người rồi, đừng mãi u mê bất tỉnh nữa!"
"Đây là cái gì, chị giải thích đi! Tại sao lại muốn vào Hách thị làm việc? Tại sao chị lại có ba phần trăm cổ phần Phi Hoàng? Chị nói đi, em nghe!" Lê Nặc bị hai thanh âm giày xéo gần như sắp rách làm đôi. Cô bất lực nhìn Xà Nhan Lệ, mong đợi chị ấy thể cho mình một đáp án.
"Nếu chị nói đây là Hách Ái Quốc bồi thường cho mẹ và chị thì em có tin không?" Xà Nhan Lệ chậm rãi ngồi xổm xuống, nắm chặt hai tay Lê Nặc đặt trước ngực mình, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên bàn tay trắng mịn.
Lê Nặc thoáng giật mình nhưng không từ chối chị ấy đụng chạm. Dưới lòng bàn tay mềm mại, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của yêu tinh rất rõ ràng. Nhịp tim của chị ấy rất đều, rất mạnh mẽ. Tâm trạng buồn bực, bất an chợt bình tĩnh lại, âm thanh hoài nghi sâu tận đáy lòng cũng biến mất, suy nghĩ cũng dần rõ ràng hơn, "Em tin. Chị nói gì em cũng tin hết. Vậy chị có thể nói cho em biết tại sao lại đến Hách thị làm không? Em tưởng chị không thích ba của chị chứ!" Không phải không thích, là hận. Thù hận tích lũy nhiều năm mỗi lúc một nhiều, không thể dùng tiền hay bất cứ thứ gì để bù đắp được.
"Ngoài em ra thì chị chả thích ai hết!" Rượu đỏ từ từ có tác dụng. Yêu tinh mượn men say của rượu phồng má như trẻ con. Cô không thể đứng lên nổi, nên cứ ngồi bệt trên thảm trải sàn, tìm vị trí thoải mái, sau đó gối đầu lên chân Lê Nặc, thích ý nhắm hai mắt lại.
"Sao y chang con mèo vầy nè, đứng dậy nhanh lên, dưới đất lạnh lắm", Lê Nặc nghĩ cách đỡ người kia đứng lên, nhưng yêu tinh chấp hành vô lại rất triệt để. Lê cô nương đành giật nhẹ vành tai của Xà Nhan Lệ, để cô tùy ý ngồi trên thảm lông dê, "Đừng tưởng làm vậy là có thể qua ải. Chị còn chưa nói cho em biết lý do tới Hách thị làm đó! Chị có biết mấy người bên ngoài nói chị thế nào không?"
"Nói gì? Nói chị cấu kết với Hách Ái Quốc, bán rẻ chị em tốt. Hay nói chị được Hách Ái Quốc bao nuôi, bị lợi ích làm mê muội? Mấy câu này chị nghe quen rồi, không quan tâm!"
"Chị không quan tâm, nhưng em quan tâm. Nghe họ nói chị như vậy, chị có biết em khó chịu lắm không? Có biết lòng em đau lắm không?" Lê Nặc vừa nói vừa dùng tay nâng cằm yêu tinh lên. Nhìn đôi mắt mơ màng đầy men say kia, Lê cô nương thầm hô, "chết rồi!" Đáng tiếc lúc này đã muộn, Xà Nhan Lệ thừa dịp lúc đứa kia ngây người, liền kéo tay xuống, sau đó mạnh mẽ hôn lên môi Lê Nặc.
Mới đầu Lê Nặc còn có thể dùng ít lý trí kháng cự lại lửa tình phừng phực của yêu tinh, nhưng Lê cô nương không phải Liễu Hạ Huệ. Cô không có pháp lực từ chối âu yếm của cơn bão tình yêu, nên chỉ có thể nhiệt tình đón bão càng nhiều càng tốt thôi.
Một người thích ăn thịt lâu ngày không được nếm trải mùi thịt, khi vừa ngửi được mùi, trong lòng sẽ ngứa ngáy, ngoài miệng sẽ thèm thuồng. Giờ khắc này, Lê Nặc chính là như vậy đó. Cô kích động đẩy yêu tinh ra rồi bứt đứt nút buộc áo lót. Một tay mò thẳng đến hai ngọn núi lớn. Chỗ này đã lâu không được cưng nựng, Lê Nặc vừa đụng tay thì hai bé thỏ trắng lập tức vui mừng nghênh đón. Hai nụ hoa đang chờ nở cũng lập tức ngẩng đầu nở rộ. Lê cô nương hôn đến hăng say, sức tay cũng vô cùng mạnh mẽ, chọc yêu tinh đang ngồi trên đùi mình khi thì cau mày, khi thì rên la, khi thì dán chặt vào thân thể mình vặn vẹo eo.
Hai người hôn rất tập trung. Đang lúc triền miên, Lê Nặc mở mắt tỉ mỉ ngắm người yêu gần trong gang tấc. Cô cực yêu cô gái quyến rũ này. Yêu tinh xinh đẹp là chuyện rõ như ban ngày, nhưng giờ khắc này chỉ có mình cô độc hưởng sự mê hoặc đó thôi. Chỉ cần nghĩ tới cô gái đang bị mình đặt dưới thân thở gấp không dứt, trong lòng Lê Nặc như bị gieo xuống một mồi lửa, cháy lan tràn khắp nơi, cuối cùng thiêu đốt cô thành người lửa.
Xà Nhan Lệ chính là ngòi lửa của cô, đồng thời cũng là người duy nhất có thể dập tắt được ngọn lửa đang cháy hừng hực ấy. Lê Nặc một mặt dùng miệng cướp đoạt mật ngọt, một mặt không ngừng nhào nặn hai bé thỏ trơn trượt trong tay. Cô cởi bỏ quần của yêu tinh ra, nhưng có lẽ do quá gấp gáp nên không mở được khuy quần, càng không giải thoát được sự nóng bức, chóp mũi không khỏi thấm ra ít mồ hôi.
"Nặc Nặc, em thật đáng yêu!" Lúc Lê Nặc đang giao chiến cùng cúc áo, con mèo nhỏ quyến rũ kia tặc lưỡi, híp mắt nhìn dáng vẻ buồn cười của cô. Lê Nặc bị nhìn chằm chặp đến phát quẫn nên càng bất an, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nóng đến đỏ bừng.
"Thật ra em không cần làm vậy, để chị dạy cho!" Yêu tinh nhẹ nhàng gặm chóp mũi của cô một cái, sau đó tà tà liếc nhìn cái người đang trợn mắt ngoác mồm kia. Trong ánh mắt mang theo ba phần coi thường, bảy phần khiêu khích. 'Đôi mắt quyến rũ' trong truyền thuyết cũng thường thôi, Lê Nặc cô đây đã thu phục 'ánh mắt yêu mị' này từ lâu rồi.
Nếu nói "Tà áo xanh xanh khẽ lượn lờ, quyến rũ gió xuân tình vô hạn", thì mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười, mỗi nhất cử nhất động của yêu tinh cứ mãi kích thích cảm xúc mãnh liệt của Lê Nặc, làm xuân tâm dâng trào. Thấy yêu tinh thô bạo ấn tay mình cởi quần, Lê Nặc cũng không thể chần chừ nữa. Cô tức tốc xông vào khu rừng, rong ruổi trong đó.
Đêm nay, yêu tinh nhiệt tình như lửa, suýt hòa tan luôn ngón tay của Lê Nặc. Lê cô nương vốn định nhất quyết hỏi tội, nào ngờ vẫn bị sắc đẹp mê hoặc. Vui thích qua đi, nhìn cái đứa đang nằm xụi lơ trên người mình, tim Xà Nhan Lệ vẫn đập liên hồi, cô nghĩ cô gái này còn lâu mới hồi phục lại sức.
Lê Nặc thở dài một tiếng rồi ôm chặt yêu tinh, người phụ nữ trong lòng bị cô giày vò cả đêm khó mà mở mắt ra được. Ngửi thấy mùi rượu phảng phất quanh đây, dẫu cho cô "gái trí thức" có yêu nhiều cũng phải bịt lỗ mũi lại, đành chấp nhận số phận khổ sai thôi.
Đó là hầu hạ thay đồ, tắm rửa. May mà Xà Nhan Lệ nghe lời, không phá phách, tùy cô định đoạt. Có điều Lê Nặc nhìn thấy người đẹp khó tránh khỏi ý nghĩ bậy bạ. Tay lướt qua chỗ nào là chỗ đó bắn lửa tứ tung. Lê cô nương cũng định làm tiếp hiệp hai, nhưng thấy yêu tinh mặt mày uể oải, nên đành phải niệm Tĩnh Tâm chú. Thế mà cái đứa đang nằm trong bồn tắm không có ý thức tự giác, đã nhắm mắt lại còn rầm rì cái gì không yên.
Mới đầu, Lê Nặc giả bộ ngó lơ, nhưng khi nhìn thấy hai mắt đang đóng chặt của Xà Nhan chảy ra hai hàng nước, thì cô không thể làm ngơ được nữa. Không kịp rửa sạch bọt trên tay, Lê Nặc đã đưa tay gạt đi giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt yêu tinh. Chẳng hiểu sao cô càng lau thì nước mắt chảy ra càng nhiều, muốn ngừng cũng không được. Dòng nước ấy như thấm ướt cả trái tim Lê Nặc.
"Xin lỗi, Lê Nặc, xin lỗi. Chị không muốn, chị. . . xin lỗi..." Cho dù đang ngủ, nhưng Xà Nhan Lệ vẫn nỉ non xin lỗi. Lê Nặc cũng nghe được rất rõ ràng. Cô đoán yêu tinh đang áy náy chuyện làm ở Hách thị, nhưng lẽ nào chỉ có mình Xà Nhan Lệ làm sai tạo ra cục diện trước mắt hay sao? Nếu cô không bắt chị ấy tìm việc làm thì chị ấy sẽ không gấp đến độ làm cho Hách thị.
Mất đi công việc yêu thích nhất, trở mặt với người bạn thân nhất, xui xẻo cứ nối nhau mà đến. Yêu tinh tất nhiên sẽ buồn, sẽ đau chứ! Nhưng từ lúc xảy ra chuyện tới nay, các cô chưa bao giờ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau. Nghĩ đến đây, Lê cô nương cảm thấy mình thực sự không phải là người yêu tốt. Lê Nặc nhận ra lỗi của mình nên hổ thẹn với yêu tinh, cũng không chấp nhất chuyện vào Hách thị làm việc nữa. Với tình cảnh của Xà Nhan Lệ bây giờ, chỉ cần dựa vào chuyện Hách Ái Quốc là ba ruột của yêu tinh, cô cũng không có quyền gì ngăn cản.
Lê cô nương nghĩ thông suốt nên không còn rối rắm nữa. Nước trong bồn tắm đã dần nguội đi. Nhìn người đẹp hoàn mỹ đang nằm ngủ, tim Lê Nặc càng đau đớn. Cô phải dùng hết sức mới rinh được bé mèo rừng ngủ say này lên giường. Đợi dọn dẹp xong hết thì đã gần đến rạng sáng. Cả đêm Lê Nặc không hề rời đi, chỉ nằm bên cạnh yêu tinh một lúc là ngủ ngay. Lâu rồi cô không ngủ an ổn đến vậy, tuy sáng sớm tỉnh lại thân thể vẫn rất mệt, nhưng đầu óc tỉnh táo lạ thường. Cảm giác thỏa mãn khi vừa mở mắt liền nhìn thấy người yêu nằm bên cạnh không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Lúc Yêu tinh bị đồng hồ báo thức gọi tỉnh, Lê Nặc đã không còn ở đó nữa. Đầu giường códán một tờ note màu vàng, chữ viết đẹp đẽ, thanh tú tựa như khuôn mặt của người ấy...
"Trong nồi có cháo yến mạch, chị nhớ ăn đó! Đừng để đói bụng nghe hơm! Đi xã giao đừng uống nhiều rượu. Chừng nào chị rãnh, em sẽ nói chuyện đàng hoàng với chị sau!" Câu cuối cùng hiển nhiên trải qua nhiều lần do dự mới viết ra, nét chữ cũng không liền mạch và thoải mái như trước đó. Xà Nhan Lệ khẽ mỉm cười, cẩn thận cất tờ note vào ngăn kéo. Chỉ một đêm, không ngờ Lê Nặc lại tin tưởng mình đến vậy. Người đẹp Xà có chút bất ngờ, với tính cách của Lê Nặc thì phải mất năm ba bữa mới có thể hả giận. Câu nói "em tin, chị nói gì em cũng tin hết!" phảng phất bên tai, trái tim bất giác lại tê dại. Lê Nặc, chị đã leo đến vách đá cheo leo, rốt cuộc em có thể tin chị tới bao giờ đây?
Xà Nhan Lệ cũng không vì sự tin tưởng của Lê Nặc mà vui mừng. Ngược lại, cô luôn bất an và nôn nóng, cơn đau đầu cứ kéo đến liên tục, kéo luôn tâm tình không tốt ấy đi làm.
Quan mới nhận chức như có tam vị chân hỏa. Xà Nhan Lệ vừa đi làm đã đem cây đuốc này đốt trụi hết đầu tóc của nhân viên."PR, tổ chức cơ cấu, truyền thông đại chúng, điều tra và phối hợp quan hệ hợp tác, điều tra nhân sự, lập kế hoạch và thực thi! Nếu mấy người không hiểu có thể tham khảo mẹ mình. Nhìn các ngươi ăn mặc giống kiểu gì? Khoe ngực lộ nhũ, chả có tí phẩm vị gì, không bằng mấy con gà móng đỏ ven đường! Bộ tính làm gà đi cào tường khách sạn hả!?" Ba mươi, bốn mươi người bị giáo huấn đến á khẩu không trả lời được. Đây chính là mấy người rãnh rỗi chiên xào tin lá cải chuyện của Xà yêu tinh.
Không ai dám công khai cãi lại lãnh đạo, nhưng không có nghĩa là sẽ không có người lén lút bàn luận tới tính nóng nảy của cấp trên."Đừng có chảnh chó như vậy. Dẫu gì cũng là gái điếm hạng sang thôi, chả biết ngủ với bao nhiêu người mới bò tới vị trí này!" Người vừa nói làm bên bộ phận PR, là con ông cháu cha, ỷ mình có chút sắc đẹp nên chẳng sợ ai, mỗi khi đắc tội đều có người gánh giúp hậu quả. Đáng tiếc lần này bị Xà Nhan Lệ đi ngang nghe được. Yêu tinh đâu phải là người có thể tùy tiện chửi bới. Cô lập tức trầm mặt, nhưng khóe miệng vẫn giữ nguyên ba mươi độ, mỉm cười nói, "Mời cô nói lại lần nữa!"
Cô gái đạo đức giả đang nói xấu người khác bất thình lình bị giọng nói lạnh như băng sau lưng làm sợ hết hồn. Khi thấy rõ người kia, khuôn mặt tươi cười bất chợt tái xanh. Chẳng qua là cô gái này thường vênh mặt hất hàm sai khiến quen rồi nên đâu có chịu thua, đầu óc nóng lên rồi bật thốt, "Đồ đầu heo mũi giả —— đừng có mà ra vẻ! Chẳng phải cô cũng là gái điếm cao cấp thôi sao?" Giọng cô gái không lớn, nhưng chữ nào chữ nấy đều lọt hết vào tai mấy người ở đây.
Ha ha, Xà Nhan Lệ cười đến ngày càng thâm thúy. Ai cũng tò mò xem người phụ nữ của ông chủ trong truyền thuyết phản ứng ra sao.
"Lisa Chu đúng không?" Xà Nhan Lệ đánh giá người phụ nữ trước mặt lần nữa, trong mắt tràn vẻ xem thường và châm chọc, gằn từng chữ một, "Ngày mai cô không cần đi làm nữa. Lát nữa tới phòng tài vụ kết toán đi. Tôi sẽ thông báo cho phòng hành chính sau!"
"Gì chứ? Đuổi tôi à? Cô dựa vào cái gì! Nhị thiếu gia sẽ không đồng ý!" Người phụ nữ nọ phẫn nộ cãi lại. Nếu không có mấy người bên cạnh ngăn cản, thì cô đã tát nát bấy cái bản mặt giết người không đền mạng của Xà Nhan Lệ rồi.
"Chu tiểu thư!" Xà Nhan Lệ cố ý nhấn giọng hai chữ "Tiểu thư" rồi nói tiếp, "Cô tới công ty cũng hai, ba tháng rồi. Làm việc thì không có bất kỳ chiến tích nào hết. Cống hiến duy nhất đại khái chính là lấy lòng Hách nhị thiếu gia. Tôi không cần loại nhân viên như thế, cô có thể đi tìm nhị thiếu gia của cô."
Cô Lisa Chu phách lối này vốn là tình phụ của Hách Mạn Tư, nên không ai dám mạo hiểm đắc tội người phụ nữ này cả. Cũng không ai ngờ vị tổng giám đốc mới lại nhổ cái gai này đầu tiên. Hiệp một, tình nhân của ông chủ lớn VS tình phụ của cậu chủ nhỏ, "Tình nhân toàn thắng" !
Xà Nhan Lệ biết rõ người ngoài nói mình thế nào, tình nhân cũng được, bà hai cũng được, cô chả thèm để ý. Cũng nhờ cô trợ lý mới tốt bụng nhắc nhở mối quan hệ này, nhưng yêu tinh cũng chẳng e sợ gì sất. Buổi chiều, quả nhiên bộ phận hành chính chạy đến thật. Mặc kệ cô Chu cô Chú gì đó không vui, vẫn bị coi như rác rưởi ném ra ngoài.
Vốn tưởng rằng chuyện này cứ qua đi như thế. Nào ngờ lúc sắp tan tầm, người đã lâu không xuất hiện ở công ty – Hách nhị thiếu gia nổi giận đùng đùng, dọa giết bộ phận PR. Một trận đại chiến sắp bạo phát, ai biết rõ nguyên do đều ngóng dài cổ chờ xem trò hay.
"Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia, anh không thể vào!!!" Ngoài cửa truyền đến âm thanh huyên náo, lúc đó cánh cửa cũng bị người ta đạp mạnh. Người vừa xông vào mang theo gương mặt hết sức phẫn hận.
"Tổng giám đốc Xà, Hách thiếu gia..."
"Không sao đâu, cô ra ngoài trước đi." Không muốn làm khó dễ người bên cạnh, Xà Nhan Lệ vung tay ra hiệu trợ lý ra ngoài. Đợi cửa vừa khép, cô mới chuyển sự chú ý tới người đang bước từng bước lại gần mình, tay cũng thong thả đưa tới ngăn kéo thứ hai bên trái tìm điện thoại.
"Xà Nhan Lệ, mày hay lắm. Mày làm anh rể tao mê mệt đến thần hồn điên đảo thì không nói đi, bây giờ lại tới đây dụ dỗ ba tao. Mày cũng biết xài triệt để khuôn mặt của mày quá ha!" Gã đàn ông đến gần Xà Nhan Lệ rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cô, "Mày đừng vọng tưởng có thể lấy được thứ gì của nhà họ Hách. Tất cả đều là của tao và Mạn Vân!"
"Vậy à? Trên thế giới này, cái gì Xà Nhan Lệ tôi không muốn thì tuyệt đối sẽ không lấy. Còn Hách thị... nếu tôi muốn, các người cản được sao?" Xà Nhan Lệ không hề sợ gã đàn ông cao hơn mình một cái đầu này tí nào, trên mặt còn lộ ra vẻ coi thường. Sự khinh bỉ này hoàn toàn làm gã tức giận. Gã không ngừng sấn sổ tới, mãi đến khi giữa hai người chỉ cách nhau hơi thở.
"Anh muốn làm gì?" Hơi thở nguy hiểm áp quá sát, Xà Nhan Lệ cố nén cơn kích động gào thét. Hai tay nắm chặt thành quyền, không nháy mắt nhìn chằm chằm cử động của Hách Mạn Tư. Chỉ cần gã hơi động, cô sẽ lập tức quăng nắm đấm lên mặt gã ngay.
"Tao muốn làm gì? Chả phải mày muốn cướp Hách thị sao? Để tao coi mày có bản lĩnh gì lại tự tin đến thế. Có điều nhìn mày cũng đẹp ra phết, không biết công phu trên giường thế nào mà có thể làm Kiều Vĩ coi trọng đến vậy?"
"Biến thái!" Xà Nhan Lệ tức nước vỡ bờ gắt Hách Mạn Tư một câu. Cô muốn đưa tay đấm thẳng vào bản mặt đáng ghét kia, nhưng gã lại nhanh hơn cô một bước. Trước tiên, gã bắt lấy cổ tay cô, sau đó kề mặt gần hơn, phả hơi thở nóng rực lên chiếc cổ trắng nõn mê người.