Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gaasu Noo
"Tên Joe này..." Giang Nhược Trần một tay cầm văn kiện Lê Nặc đưa tới, một tay day day huyệt Thái Dương. Vui vẻ lúc nãy không còn sót lại chút nào, mặt mày u ám, "Đúng là khá lắm!"
"Tổng giám đốc Giang, người này là do tôi tuyển dụng, lẽ ra nên để tôi xử lý."
Đương nhiên rồi. Đối với mấy chuyện bất lợi cho mình, người phản bội công ty, Giang Nhược Trần trước giờ sẽ không nương tay. Cô rất tò mò người phụ nữ xơ xác trước mặt sẽ làm thế nào? Nhưng lại giương mắt hỏi vấn đề khác, cứ như trong lòng biết rõ đáp án rồi vậy, "Sao quản lý Lê lại hoài nghi tên Joe này thế?"
Như đã sớm ngờ tới, Lê Nặc không do dự tức hồi đáp, "Tôi tình cờ nhìn thấy hắn và Xà Nhan Lệ ăn cơm chung bàn!" Hai người không liên quan ăn cơm chung bàn nên sản sinh hoài nghi. Lê Nặc không khỏi khâm phục thủ đoạn của mình, lúc cô rời khỏi tiệm cơm không tới hai tiếng đã tra xét thấu đáo nội tình rồi. Bất luận Xà Nhan Lệ có tham gia hay không, cô cũng chưa hề nghĩ sẽ bao che cho chị ấy. Trong mắt Lê Nặc, dù tình cảm sâu đậm đến đâu, cô vẫn không cho phép nó vi phạm đạo đức, đặc biệt là bị người bên gối phản bội.
Giang Nhược Trần ngộ ra gật đầu một cái, sau đó sâu sắc liếc nhìn Lê Nặc rồi thở dài. Một nửa là vì cô bé đang giả vờ kiên cường kia, một nửa là bởi không khí im ắng khiến cô mệt lã người.
"Tuần sau tôi sẽ cho chị một câu trả lời chính xác!"
"Thế thì tôi đành mỏi mắt mong chờ quản lý Lê ra tay thôi." Lê Nặc nói xong thì xoay người đi mất. Giang Nhược Trần nhìn bóng lưng cô dần xa, lông mày chậm rãi cau lại, tựa như tâm tư rối rắm của mình khắc này.
"Lê Nặc sao vậy? Sắc mặt của cậu ấy kém quá!" Thấy bạn tốt hầm hầm bỏ đi, ngay cả mình cũng không thèm chào hỏi, trực giác của Dịch đại tiểu thư thầm nhủ chắc xảy ra chuyện lớn rồi, bèn bay tới hỏi Giang Nhược Trần.
"Em đi xem chút đi, chắc em ấy cũng không dễ chịu gì đâu!" Dịch Diệp Khanh tuân lệnh lập tức đuổi theo Lê Nặc.
Cũng may thang máy VIP của Dịch thị không nhanh lắm, bốn bề vững chãi. Nếu thật sự có chuyện gì, chỉ sợ không thể cứu người kịp lúc. Dịch Diệp Khanh chạy vài bước liền đuổi tới Lê Nặc, "Nặc Nặc, cậu ăn trưa chưa? Nặc Nặc, hôm nay cậu mặc đồ đẹp quá, mua ở đâu đó? Nặc Nặc, chừng nào ba nuôi mổ vậy?"
Dịch Diệp Khanh hỏi lia lịa, Lê Nặc giả điếc đi rất mau, tốc độ tuyệt đối không thua gì trốn chạy.
"Tớ về nhà, cậu cũng muốn theo hả?" Đại tiểu thư theo tới bãi đậu xe, thấy Lê Nặc nhảy một chân vào xe mini, bản thân cũng quả quyết chui vào theo, lấy hành động thực tế trả lời. Dẫu gì thì hai cô cũng mặc chung quần lớn lên, Lê Nặc thấy thế cũng không đuổi Cố đại tiểu thư xuống xe, đành chở cô theo. Chỉ là một cước giậm chân ga, Dịch cô nương đang ngồi trên ghế phụ, chưa kịp nịt dây an toàn, xém chút nữa đập mặt vào kính chắn gió.
Dịch đại tiểu thư đau đớn ôm cái trán đụng vào bảng điều khiển. Hai tay cô run cầm cập chụp lấy dây an toàn gắn lại. Cảm thấy như vậy vẫn chưa yên tâm, tay phải vội vã bâu chặt tay vịn trên nóc xe, lúc này mới thoáng thở phào một cái.
Xe tới khúc cua đầu tiên, tim vừa thòng xuống lại nhảy lên cuống họng. Đầu xe quay 180 độ, Lê Nặc thậm chí ngay cả phanh cũng không thèm giẫm. Dịch đại tiểu thư cảm thấy mặt của mình bị hút dính vào cửa sổ thủy tinh, cảm giác nhồi tim ấy tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng chịu được. Đặc biệt là khi xe đang chạy trên đường cao tốc, gió thổi vù vù bên tai như gào thét muốn đâm thủng màng nhĩ. Xe chạy như bay y hệt trong phim không chỉ không khiến đứa được xưng 'không sợ trời không sợ đất' như Đại tiểu thư cảm thấy kích thích, trái lại còn làm cô hối hận không thôi. Cô hối hận không nên lên xe của con cướp xe kia. Tiếc là trên cõi đời này thuốc gì cũng có, trừ thuốc hối hận!
Nếu nói lúc trước Dịch Diệp Khanh chơi trên đường cao tốc khiến người ta đau tim, vậy giờ Lê cô nương chơi vầy gọi là bạt mạng. Lần này, Đại tiểu thư cảm thấy mình chơi không lại.
Lúc xống xe, cái đứa từ nhỏ chưa từng say xe như Đại tiểu thư lần đầu tiên thấy choáng váng buồn nôn, chân cẳng như đi trên mây. May mà cảm giác khó chịu nhanh chóng tan ra, sau đó Dịch Diệp Khanh theo Lê Nặc vào nhà họ Lê.
Lê Nặc vẫn giữ dáng dấp trầm lặng. Lúc này Dịch tiểu thư xem như hấp thụ được giáo huấn nên không nói nhảm nữa. Đợi Lê cô nương thay bộ đồ rộng rãi đi ra, Dịch Diệp Khanh lập tức giữ xa ba mét sau lưng cô. Đại tiểu thư nhìn cô cầm chổi quét sạch cửa nhà, sau đó quan sát cô quỳ trên mặt đất dùng khăn lau nhà sạch bóng, tư thế chăm chú như phụ nữ Nhật Bản làm việc nhà vậy đó. Đại tiểu thư khịt mũi coi thường, tuy nhà họ Dịch quản giáo rất nghiêm ngặt nhưng cũng không có kẻ giúp việc nào quét dọn siêng như đứa này.
Dịch Diệp Khanh càng nhìn càng khó chịu, hiếm khi nào tự giác ra tay hỗ trợ, nhưng cô vừa đưa tay ra liền bị Lê Nặc đánh 'chát chát' như đập ruồi. Vậy thì thôi, Đại tiểu thư yên tâm thoải mái khoanh tay nhìn Lê cô nương bận bịu như con ong chăm chỉ.
Lau xong sàn nhà, Lê cô nương lại mang găng tay cao su vào. Đại tiểu thư thấy cô như thế cũng không khỏi trợn mắt, tức giận rủa thầm trong lòng vài câu, 'người ta tức giận thì đập đồ, bà chị này lại lau dọn nhà cửa sạch sành sanh, làm bản thân mệt tới mức sống dở chết dở mới hả dạ hay sao vậy trời!'.
"Vũ trang" xong, một tay Lê Nặc cầm cây lau bệ xí, một tay cầm bàn chải, khiến người ta không nhịn được cười. Có điều vẻ mặt của cô quá đỗi hờ hững, dáng vẻ thẫn thờ, không khỏi khiến lòng người đau đớn.
"Sao lau hoài không sạch vầy nè!"
Dịch Diệp Khanh liếc mắt nhìn Lê Nặc đang hăng hái chiến đấu với bồn cầu, không nghĩ tới cô nương này lại tự lầm bầm mãi một câu. Đại tiểu thư còn tưởng mình nghe lộn, đến gần một bước, nhìn thấy bệ sứ trắng có một vết nứt, "Nặc Nặc, cái đó đâu phải dơ, nó bị nứt rồi kìa."
Cũng không thể tiếp tục giả mù, Dịch Diệp Khanh đứng sau lưng người nọ, đè tay lại, "Nặc Nặc, đừng tự ép bản thân nữa? Muốn khóc thì cứ khóc đi!"
Trong khoảnh khắc, nước mắt như bão lũ mãnh liệt tuôn ra. Lê Nặc vứt khăn tay đi, kéo cổ Dịch Diệp Khanh lại chùi chùi, "Tiểu Dịch, làm sao bây giờ? Tớ đánh mất... tình yêu rồi" Người ở đây, nhưng tâm đã lạc lối.
"Mất rồi thì tìm lại. Đừng sợ, có tớ ở đây, chúng ta cùng tìm. Từ từ cũng tìm lại được mà!" Dịch Diệp Khanh một bên nỉ non, một bên dịu dàng vỗ lưng cô gái trong lòng, như muốn truyền sức mạnh, nhưng có lòng mà không có sức.
Không tìm được, cũng không thể tìm lại được. Từ lúc Lê Nặc nói ra lời biệt ly, cô đã đánh mất chính mình rồi. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng tim cô vẫn luôn đặt trong lòng người kia, xưa nay chưa từng chia lìa.
Hận và yêu chỉ kém nhau một đường mong manh. Yêu đến mức tận cùng thành hận, hận đến mức tận cùng chính là yêu. Đối với Xà Nhan Lệ, cô bây giờ vừa yêu vừa hận. Nói biệt ly nhưng không thể xa cách dễ dàng được. Lê Nặc chỉ có thể dùng công việc để gây tê cho bản thân thôi.
Nói một tuần, nhưng kì thực không tới ba ngày, chuyện tình đã truyền đi khắp nơi. Tên Joe ngoài mặt ngoan ngoãn biết điều, nhưng thực tế lại là chúa bài bạc. Nửa năm qua, gã thiếu nợ lãi suất cao tới mấy trăm vạn, nhưng gần đây gã bỗng dưng phát tài, không chỉ trả hết nợ nần, mà còn chuẩn bị mua nhà, kết hôn. Đối tượng kết hôn của gã không phải ai khác mà chính là thư ký của tổng giám đốc – Tiểu Đào. Cô gái này bình thường làm việc photo tài liệu và đánh máy văn kiện.
Trong – ngoài cấu kết, đây là scandal lớn nhất của Dịch thị từ lúc thành lập tới nay. Điều tiếng này cũng không bị truyền ra ngoài quá trắng trợn. Chứng cứ được bên hình sự lặng lẽ đưa tới nhiều như núi, vụ án được định tính rất nhanh, tổng giám đốc Giang nhìn thấy kết quả cũng rất hài lòng.
"Rất tốt, quản lý Lê làm việc khiến người khác rất yên tâm!" Qua mấy ngày, cuối cùng tổng giám đốc Giang đã có thể phun lời ác ôn ra miệng trước mặt ban đổng sự. Xí Hoa trước giờ chỉ hợp tác với Dịch Hàn Lâm, tuy quản lý Xí Hoa chưa từng tham dự nhưng không khỏi liên quan, dựa vào đó đả kích ông già kia là chuyện rất hợp tình hợp lý. Dạo này Giang Nhược Trần cứ nhíu chặt chân mày, cuối cùng cũng coi như có thể giãn ra rồi.
"Không được, tôi ít nhiều gì cũng phải có trách nhiệm." Tổng giám đốc Giang vung tay ý bảo cô gái nọ đừng vì Xà Nhan Lệ có phần tham dự mà ray rứt trong lòng, "Cũng không phải em làm sai!"
"Không. Tôi tuyển dụng người, tại tôi nhìn người không kỹ để công ty tổn thất nặng nề. Theo quy định của công ty, chị nên giáng chức phạt lương!"
"Em đã lập công chuộc tội rồi. Việc này cứ thế cho qua đi. Sau này đừng nhắc lại nữa!" Giang Nhược Trần thật sự sợ cô nương thật thà này quá rồi. Lúc trước, cô gái này để A Lệ xông vào phòng tổng giám đốc, cam nguyện chịu phạt liền thực sự bị phạt rất nghiêm ngặt. Nếu Lê Nặc lại chấp luật nghiêm vậy nữa, chỉ sợ người nào đó sẽ nổi trận lôi đình lật tung bàn của mình mất. Tổng giám đốc Giang nghĩ tới đây lập tức đau đầu. Có lẽ nhìn ra bà chủ lớn bỗng nhiên mệt mỏi, quản lý Lê đưa ra lời từ biệt rất đúng lúc, tổng giám đốc Giang lặng lẽ gật đầu xem như đồng ý.
"Lê Nặc, nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, không nên khách khí!" Dẫu sao cũng được người khác nhờ vả, mặc dù cô gái trước mặt không yếu đuối và bất lực như các cô tưởng tượng.
"Cảm ơn." Nói vẻn vẹn hai từ cảm ơn, Lê cô nương từ chối tiếp nhận mọi sự đồng cảm và thương hại của bất cứ ai. Cô đã qua thời kỳ sống chết vì ái tình rồi.
Một đoạn tình ghi lòng tạc dạ kết thúc như thế, nói có thể hoàn toàn quên đi nỗi đau đó là điều không thể. Trên thực tế, ngoại trừ cái lần không kiềm chế được mà khóc nấc trước mặt Dịch đại tiểu thư, Lê Nặc không còn bất kỳ hành vi quá khích nào nữa, nhưng đau xót trong lòng chưa từng tiêu giảm hơn nửa nào.
Lê Nặc tin thời gian có thể chữa trị tất cả vết thương lòng trên thế gian. Song khi tên của người nọ xuất hiện trên điện thoại, trong nháy mắt, cô hoàn toàn quên đi cách hô hấp, quên đi suy nghĩ, cứ nhìn đau đáu màn hình. Đến khi chuông báo vang lên một lần lại một lần, cô mới xác định mình không phải đang nằm mơ.
"Chúng ta gặp mặt lần cuối nói lời tạm biệt được không?
"Chẳng phải chúng ta đã chia tay rồi sao, cần gì phải nói câu tạm biệt?" Gặp nhau chi bằng hoài niệm. Tuy nói là không gặp, Lê Nặc cũng không biết vì sao mình vẫn đến đó. Là vì người kia thốt ra một câu vừa hung hăng vừa bá đạo "Chị chờ em" sao? Đến cùng vẫn là nhớ nhung da diết. Tim thành thật hơn miệng, dù ngoài miệng nói "Em sẽ không đến!", nhưng thân tùy tâm động, cô vẫn không thể trốn tránh được nọc độc trí mạng ấy. Tóm lại là cô vẫn tới chỗ hẹn, có điều trễ hơn giờ hẹn một tiếng đồng hồ.
"Em đến rồi sao? Chị tưởng em sẽ cho chị đợi tới mai chứ..." Âm thanh trầm thấp hệt như ly nước nguội lạnh trên bàn. Ngữ điệu hài hước nhưng không nói ra được sự hài hước ấy. Xà Nhan Lệ xa lạ như thế làm người ta cảm thấy không vui chút nào. Lê Nặc xoa xoa thái dương đau nhói, lần đầu tiên mất kiên nhẫn nói với người phụ nữ trước mặt, "Bớt nói nhảm đi. Rốt cuộc chị gọi em đến để làm gì?"
"Chẳng phải lần trước em đòi chia tay sao? Lúc đó chị chưa đồng ý. Tình cảm là chuyện của hai người, không phải một người nói chia tay là được đâu. Em nói đúng không, Lê Nặc?"
"Vậy chị muốn thế nào?" Hai người đối diện, Lê Nặc trong lòng mơ hồ dâng lên lửa giận. Cô xưa nay không nghĩ Xà Nhan Lệ là một người phụ nữ thích dây dưa đến thế. Dù xa cách đã lâu, nhưng điều làm Lê Nặc buồn nhất là thái độ của chị ấy bây giờ không phải là muốn giữ lại chút tình cảm này, mà là có mục đích khác. Chỉ cần vừa nghĩ tới người này dùng ánh mắt tính toán đánh giá mình, toàn thân cô lập tức khó chịu.
"Em sợ chị bày mưu gì với em à?" Yêu tinh nhẹ nhàng nở nụ cười, thật đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành. Lê Nặc bất đắc dĩ thở dài, cô suýt nữa lại bị nụ cười ấy làm lung lay tâm trí.
"Đừng vòng vo nữa. Nếu chị muốn chọc tức em, vậy thì chị đã thành công rồi. Em chịu thua!" Thấy Lê Nặc sắp sửa đứng dậy, Xà Nhan Lệ không chút nghĩ ngợi vội vàng đứng theo, một tay đồng thời đè tay Lê Nặc lại. Hai người giằng co bất cẩn làm rơi ly nước trên bàn. Ly thủy tinh rơi xuống đất bể tan tành, âm thanh sắc bén tức khắc làm người xung quanh chú ý. Chỗ này vốn là quán trà rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nhạc du dương dễ nghe, hầu như không nghe được âm thanh nào khác.
Giằng co một lúc, Xà Nhan Lệ nhất quyết không buông tay, Lê Nặc chán nản ngã ngồi trên ghế. Chờ bồi bàn dọn dẹp ly vỡ sạch sẽ, Xà Nhan Lệ mới tiếp tục mở miệng nói, "Hôm nay chị hẹn em ra đây, không có ý gì khác hết. Em muốn chia tay, chị sẽ không dây dưa. Nhưng chúng ta phải thanh toán nợ nần rõ ràng, đừng mập mờ để sau này thêm ràng buộc."
"Nợ nần?" Lê Nặc mơ hồ nhìn người trước mắt, trong đầu không khỏi nghĩ đến một câu chuyện cười trên quyển tạp chí trước đây không lâu. Chuyện kể về một đôi tình nhân và quy trình chia tài sản sau khi chia tay. Từ TV, máy tính, đến giày dép, chén ly, cuối cùng hai người tranh nhau một cái hộp đựng xà phòng. Cuối cùng, gã trai thỏa hiệp: "Em yêu à, chúng ta đừng chia tay nữa. So với gây gỗ, chia tay còn phiền phức hơn!"
Giờ phút này, Lê Nặc mới hiểu rõ mình lúc trước ngây thơ đến cỡ nào. Khi cô nhìn thấy Xà Nhan Lệ đưa tờ chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản căn phòng cho mình, cô mới xác định mong ước của mình lúc trước thật hoang đường.
"Căn phòng đó trên căn bản đều do em trả. Chị chưa từng có ý chiếm phần hơn. Của về tay chủ là tốt nhất!"
"Em cho chị thì là của chị. Nếu đã là của chị, em sẽ không lấy lại!" Lê Nặc đẩy văn kiện về phía Xà Nhan Lệ. Nếu cô nhận phần tài sản này chẳng khác gì tự coi rẻ bản thân. Cô cũng không hối hận khi yêu người phụ nữ này. Xà Nhan Lệ mang đến cho cô hạnh phúc, sợ là không còn ai có thể làm cô vui như thế nữa. Chẳng qua hai người bất đồng 'giá trị quan' làm ái tình không đi hết được đến cuối con đường thôi. Lê Nặc sẽ vĩnh viễn nhớ đã từng có một cô gái như vậy xuất hiện trong cuộc đời cô, làm cô khóc, làm cô cười.
Phải chăng vào một đêm nào đó, chị tình cờ nằm ngủ trên chiếc giường mà chúng ta đã từng triền miên, rồi vô tình nhớ tới em không? Nghĩ đến đây, căn phòng này dường như trở thành con đường duy nhất có thể lưu giữ mối liên hệ của nhau, cô lại càng không có lý do để thu hồi.
"Vậy thì em nhận cái này đi. Mật mã là ngày sinh của em. Nếu đã chia thì phải chia cho hết. Chị thích sòng phẳng." Hóa ra chị ấy muốn phân chia sạch sành sanh. Lê Nặc không khỏi cười lạnh. Bản thân cô thật buồn cười khi lưu luyến chỗ ấy, người khác đã coi nó như rác rưởi mà nóng lòng xử lý sạch sẽ rồi kia mà.
"Sao chị có được số tiền này? Hách Ái Quốc cho à? Hay là một phần trong ba phần trăm kia? Để em đoán xem trong đó có bao nhiêu." Giận dữ cười, Lê Nặc nắm chặt tấm thẻ trong tay, nhiều lần lật xem, trên mặt vẫn giữ ý cười trêu chọc, "Năm mươi vạn, một triệu, hay năm triệu? Coi như tình phí chia tay đúng không? Hay phí bồi thường thanh xuân? Hay là chị vẫn còn chút nuối tiếc, cần em hầu hạ ban đêm? Tiếc là em bỏ chị trước, nên em cũng không cần cái này!"
Lê Nặc nói xong, không chờ Xà Nhan Lệ phản ứng, cô vứt thẻ trên mặt bàn, rồi lập tức cầm túi xách giẫm lên đôi cao gót bảy phân rời đi. Lúc Xà Nhan Lệ đuổi tới thì Lê Nặc cũng không đi quá xa, tựa hồ chờ chị ấy đuổi theo vậy.
"Lê Nặc, chị mặc kệ em nghĩ chị như thế nào, nhưng tiền này chị nhất định phải đưa em! Có nó thì ba em sẽ được chữa trị tốt hơn!"
"Em không muốn dùng tiền của chị, càng không cần chị thương hại!" Dứt lời, Lê Nặc lập tức hất bỏ cánh tay đang giữ mình ra, gằn từng chữ, "Yên tâm, em sẽ không bao giờ hối hận quyết định hôm nay. Từ nay về sau, chị đi cầu độc mộc, em đi đường dương quan. Chúng ta cả đời đừng qua lại với nhau nữa!"
Dõi theo bóng lưng người kia dần khuất xa, Xà Nhan Lệ bước nhanh tới xe ở ven đường, vội vã ấn khóa cửa. Cô sợ sẽ không khống chế được hai chân mà đuổi theo bước tiến của em ấy. Cô sợ bản thân sẽ không nỡ chia lìa mà đi giữ em ấy lại. Như vậy thì tất cả cố gắng lúc trước sẽ như dã tràng xe cát, nên cô chỉ có thể tự khóa cửa xe giam mình lại thôi. Nhưng cô lại không khóa được mắt mình, không ngừng điều chỉnh kính chiếu hậu để dõi theo bóng dáng xa xôi ấy.
Bóng người của Lê Nặc trong kính chiếu hậu nhỏ xíu, lại cô độc, đi mãi đến khi trở thành một điểm đen rồi biến mất không còn tăm hơi. Quả tạ treo trước ngực bỗng nhiên gãy vỡ, đau đớn như thác lũ kéo đến, nước mắt không cách nào ức chế tràn đầy mi, nhớ nhung như thủy triều. Lê Nặc, chị yêu em, yêu sâu tận xương tủy, em có biết hay không?