Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dịch Diệp Khanh bắt chéo chân nằm trên giường bệnh, trân trối nhìn trần nhà trắng toát, trước mắt là từng miếng móng giò thật mập mạp, trắng nõn, tiếc thay những thứ này chỉ như bọt biển trên mặt nước, chạm vào liền tan.
"Tôi muốn thịt, tôi muốn thịt heo! Tôi kháng nghị! Các người mau đưa thịt cho tôi! Giang Nhược Trần, tôi hận cô, tại sao cô lại lừa tôi đến nơi quỷ quái chẳng có tí thịt nào, cô sẽ gặp báo ứng!" Dịch Diệp Khanh đến Hàn quốc ngót nghét đã gần một tuần, nơi này người đẹp cô thấy không ít, mà miếng thịt heo lại không thấy một tẹo nào. Ông Hàn này cũng thật keo kiệt, chỉ tận dụng một chút tokbokki kimchi, rong biển để chiêu đãi bạn bè quốc tế, làm cho Dịch đại tiểu thư của chúng ta gần đây không được ăn thịt bị vỡ mộng.Ngay lúc Dịch Diệp Khanh đói bụng đến nổ đom đóm mắt, cánh cửa chợt mở ra. Đại tiểu thư không cần mở mắt cũng biết là người nào đến, "Thư kí Triệu, hôm nay chị mang gì đến cho tôi vậy, không phải là tokbokki và kimchi nữa chứ, mặc dù cái đất Hàn lạnh thì lạnh thật nhưng không đến mức một miếng thịt cũng tìm không ra đi? Nếu cô không có tiền, vậy thì mau báo cáo ngay cho Giang Nhược Trần đi, nói cho cô ta biết tôi sắp chết đói đến nơi rồi, để cô ta cấp thêm kinh phí, nói tôi mượn toàn bộ được không?"
(Chơi chữ, hàn = lạnh)
"Không được!"
Hai chữ không được vừa thốt ra, suýt tí nữa là đại tiểu thư nhảy dựng lên khỏi giường. Mặc dù chỉ có hai chữ, nhưng thính tai như Dịch Diệp Khanh liền nghe ra được người vừa đến không phải là Triệu Tháo Vát. Giọng Triệu Tháo Vát nói dễ nghe là trầm khàn, hơi mang theo từ tính, nói khó nghe chính là cạc cạc như vịt đực, mà giọng nói này không những êm tai mà còn mang theo vài phần yêu khí, đây không phải là Tổng giám đốc Giang của chúng ta thì còn là người nào?!
"Giang Nhược Trần, là cô sao?" Vừa thấy người phụ nữ này, Dịch Diệp Khanh còn tưởng là mình thèm thịt hóa rồ, xuất hiện ảo giác. Sau khi dụi dụi mắt mới thấy rõ người đến thật là yêu phụ, lập tức bật người dậy, lết gối một mạch đến trước mặt Giang, hận không thể ôm đùi người ta mà gọi một tiếng mẹ ruột, nhưng chẳng qua đại tiểu thư của chúng ta vẫn còn biết đánh vần từ "mặt mũi" ra sao cho nên cô chỉ chớp chớp mắt, kêu lên một cách đáng thương, "Xịt, tôi muốn ăn xịttt!"
"Ai không cho em ăn thịt?" Giang Nhược Trần cũng rất ăn ý phối hợp với thiên kim đại tiểu thư, xoa đầu cô tựa như xoa đầu chú cún không nơi để về, "Chị đánh kẻ đó nha, cục cưng thật đáng thương..."
"Ọe ọe, thấy mắc ói!" Hiển nhiên Dịch Diệp Khanh không hề cảm kích sự "ân cần" của Tổng giám đốc Giang, hất ra bàn tay trắng nõn của cô ấy, nhún mình bay về giường, "Giang Nhược Trần, cô tới đây làm gì? Cô qua đây rồi thì công ty phải làm sao?
"Công ty cứ hoạt động như thường lệ thôi, Dịch Diệp Khanh cô không biết trên thế giới này có cái gọi là network sao?" Giang Nhược Trần vừa nói vừa đến bên mép giường, vỗ vỗ bả vai người kia ý bảo lật người lại, Dịch đại tiểu thư không biết ý đồ của người ta là gì nhưng vì thịt yêu ngày nhớ đêm mong, đành phải làm theo. Tổng giám đốc Giang của chúng ta thấy cô ấy nghiêm chỉnh phối hợp mình, không nói hai lời liền vén áo bệnh nhân lên, khinh bạc nhìn vào bên trong.
"Yêu phụ chết tiệt, có phải cô nghiện đùa giỡn lưu manh với tôi không?!" Đối mặt với trò cũ của người này, tất nhiên là Dịch tiểu thư không theo rồi. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Giang Nhược Trần vung tay ra trước, "Không tệ, không tệ, da ra da, thịt ra thịt! Kỹ thuật ở đây thật sự tốt!"
"Vậy sao cô không thử một chút, a, hay là hai ta cùng nhau đi phẫu thuật đi, nâng mũi hay gì đó, không chừng bác sĩ còn có ưu đãi đặc biệt cho gia đình ta đó! Lúc trước, tôi có khuyên thư kí Triệu cùng nhau phẫu thuật luôn một lần nhưng chị ấy thật sự không vui, nói xinh để làm gì, đẹp chỉ là phù du... Cô nói cái này là phù du thật sao? Người sống không phải vì gương mặt mình sao?! Nếu thư kí Triệu không sớm thay da đổi thịt thì F.A cả đời nha..."
"Cô nói hươu nói vượn gì vậy! Tôi thấy thứ cô cần phải sửa chính là cái miệng cô đó!" Giang Nhược Trần trừng mắt nhìn người mồm cá ngão này, "Thư kí Triệu dù thế nào cũng xem là nửa sư phụ cô, sao cô lại không hiểu được chút gì gọi là tôn sư trọng đạo?"
"Tôi đâu có không tôn sư trọng đạo đâu, tôi chỉ nói đùa thôi mà, việc gì phải nghiêm túc như vậy, đúng là bà già theo chủ nghĩa Marx-Lenin, dông dài phức tạp!..."
"Cô nói lại tôi xem!" Mặc dù Dịch đại tiểu thư chỉ lí nhí trong họng, không ngờ được mình bị Tổng giám đốc Giang thính tai nghe rõ ràng, cô lập tức nín bặt. Giang Nhược Trần thấy bộ dạng nhu nhược yếu đuối không hề có tiền đồ của đại tiểu thư, liền đứng lên. Vất vả lắm Dịch Diệp Khanh mới tìm được đấng cứu thế, làm sao dễ dàng để thịt bay khỏi miệng được chứ, liền nắm lấy tay Giang Nhược Trần nói, "Giang Nhược Trần cô đi đâu vậy? Tôi muốn... Tôi muốn..."
"Ăn thịt chứ gì, biết rồi khổ lắm nói mãi! Đại tiểu thư à, cô đừng cư xử như con nít thèm sữa nữa!
"Cô cũng không có sữa cho tôi bú nha!" Lời vứt thốt ra, mặt hai người không hẹn mà đỏ lên nhưng Dịch đại tiểu thư của chúng ta trời sinh da dày, vì miếng thịt nên cô vẫn giữ chặt lấy tay áo "ân nhân cứu mạng", "Giang Nhược Trần, kimchi không dễ ăn chút nào cả, bây giờ vừa nghe đến kimchi là muốn ói tới ngày mai. Đêm qua, tôi còn mơ thấy kimchi đuổi giết tôi đó! Năm ấy, Dịch Diệp Khanh tôi đánh không chết, động đất ở Đường Sơn cũng không động chết tôi, ngày 11/9 cũng không có nổ chết tôi, Giang Nhược Trần cô nhẫn tâm trắng trợn nhìn tôi bị mấy đồ kimchi đó nghẹn chết! Trời đố kỵ người tài a! Nhân thần cộng phẫn!..."
"Được rồi được rồi, đừng ở đó đóng tuồng nữa, nói như cô thì người Hàn cũng chẳng cần sống?!", Giang Nhược Trần tức giận liếc mắt Dịch Diệp Khanh, nói: "Huống gì lúc động đất ở Đường Sơn cô đã về nước rồi hả? Còn 11/9 năm ấy, lúc đó cô còn ở đây xưng hùng xưng bá, chưa đến phiên cô gieo rắc tai họa cho người Mỹ đi?" Dịch Diệp Khanh bị đâm thọc đau đớn như vậy nhưng chẳng hề phản bác, vẫn một mực lôi kéo Giang Nhược Trần không cho đi đâu. Giang Nhược Trần nhìn người ta không chịu thả tay ra, chỉ biết thở dài, "Tôi mua thịt quay cho cô là được chứ gì?"
"Thịt quay phải quay tại chỗ mới chịu, không thì Giang Nhược Trần cô dắt tôi ra ngoài ăn đi..."
"Cô định được nước lấn tới phải không?" Giang Nhược Trần mềm lòng, vốn muốn làm Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn nhưng biết tính người này được voi đòi tiên, "Còn cò kè mặc cả thêm lần nữa, một miếng thịt tôi cũng không cho cô!"
"Giang Nhược Trần... Giang Giang... Nhược Nhược... Trần Trần, đừng như vậy mà, một tuần rồi tôi chưa được đi đâu hết, cô cho tôi đi cùng nhe..." Lần đầu tiên, Giang Nhược Trần bị "con nít lớn tướng" quấn lấy, cô cảm thấy ngứa ngáy muốn rớt cả lớp da, lằng nhằng với oắt con này mãi, rốt cuộc phải nghe theo.
Trước đây, Giang Nhược Trần cùng với lão Dịch đi qua không biết bao nhiêu quốc gia nhưng Hàn Quốc là lần đầu cô đến. Thật ra lần này là do Xà Nhan Lệ nói đúng, một nửa đến đây bàn chuyện làm ăn, một nửa là vì oắt con này. Bây giờ Dịch thị đang trong giai đoạn thay vua đổi chúa, không ít thế lực đang nhăm nhe, quan sát động tĩnh Dịch gia. Tuy Giang Nhược Trần kéo toàn bộ chú ý lên người mình nhưng không chắc người ta sẽ không ra tay hạ thủ với thiên kim tiểu thư không tim không phổi này. Vì vậy biện pháp tốt nhất chính là đặt cô ấy trong tầm mắt mình, coi chừng kỹ lưỡng.
"Dịch Diệp Khanh còn, Dịch Hằng còn!" Lúc sinh thời, Dịch Hàn Khiêm đã lưu lại câu nói sau cùng, Giang Nhược Trần nghe vào tai, khắc vào tâm!"