Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Gaasu Noo
Beta: Tuyệt
Lê Nặc, chị nhớ em, phải làm sao đây?
Lê Nặc sao không nhớ đến người ấy chứ. Đêm qua, khi quay lưng với Xà Nhan Lệ cất bước đi, cô rất muốn ngoảnh đầu lại để nói với người mình yêu rằng cả hai sẽ luôn ở bên nhau, có sống cùng sống, có chết cùng chết, yêu đến hơi thở cuối cùng, rằng cô đủ can đảm đối mặt với tử thần. Nhưng khổ nỗi, dù có cố gắng đến mấy vẫn phải nghĩ đến cha mẹ, Lê Nặc biết rất rõ giá phải trả khi cô quay lưng, chẳng khác gì đẩy nhà họ Lê rơi vào bước đường cùng. Cô hoàn toàn có thể ích kỷ bỏ đi với Xà Nhan Lệ, nhưng sợ làm cha mẹ mình buồn khổ.
Chữ hiếu chữ tình như đè nặng trên từng bước đi của cô, Lê Nặc không biết mình chống chọi được đến khi nào. Đến trước cửa nhà, cô bất lực quỵ ngã trên mặt đất...
Mơ hồ nhớ đến lần đầu tiên Xà Nhan Lệ đưa cô về nhà, dù ngoài miệng chị ấy luôn nói những lời chua ngoa, cay nghiệt nhưng giúp cô đỡ rất dịu dàng, chăm chú. Khi Lê Nặc tựa vào lồng ngực mềm mại của người kia, không hiểu sao trái tim ngu ngốc này lại căng thẳng lạ thường.
Hóa ra ngay giờ phút ấy chị đã làm chủ lòng cô mà cô chẳng hay biết. Nếu thời gian có quay trở lại, cô vẫn không hối hận với quyết định ban đầu của mình. Chẳng thể cùng người ấy bên nhau mãi mãi, nhưng cô sẽ mang mối tình khắc cốt ghi tâm này theo trọn đời.
Cả đêm dài, Lê Nặc chỉ nghĩ đến Xà Nhan Lệ. Ký ức khi ở cạnh Xà Nhan Lệ như thước phim quay chậm hiển hiện trước mắt cô. Chỉ cần nghĩ đến bóng dáng người ấy và sự quyết tuyệt của chính mình thì nước mắt cô tuôn rơi mãnh liệt không cách nào kiềm được. Ban đầu chỉ là tiếng thút thít ngắt quãng, dần dần chuyển sang tiếng nấc đầy bi thương, nghĩ đến điều đau lòng, cô lại không kìm nén được. Chẳng muốn cha mẹ ở phòng bên cạnh lo lắng, cô chỉ còn cách cắn chặt vào chăn để ngăn tiếng khóc nức nở bật ra.
Chẳng biết cô đã khóc bao lâu, lệ cũ chưa kịp lau khô thì lệ mới đã chực chờ tuôn tràn.
"Dây dưa" cùng chiếc chăn cả đêm, không cần soi gương Lê Nặc cũng có thể đoán được mình xấu như ma. Để ba mẹ thấy được chắc chắn cô sẽ bị gặng hỏi cho ra nhẽ mới thôi.
Lê Nặc không dám cam đoan mình còn giữ được sự bình tĩnh được như trước nữa hay không, nhưng nếu ảnh hưởng đến những cố gắng của yêu tinh thì mọi hi sinh trước giờ xem như vô ích. Trước khi mọi chuyện có kết quả, cô tuyệt đối sẽ không tạo thêm bất cứ gánh nặng nào cho Xà Nhan Lệ. Bởi vậy, trước mặt ba mẹ, cô không được phép để lộ chút ưu tư nào.
Tờ mờ sáng, khi ánh nắng ban mai vừa xuyên qua những đám mây, Lê Nặc uể oải lê thân xác rời khỏi nhà sau một đêm dài thức trắng. Ngoại trừ Xà Nhan Lệ, những khi cô cảm thấy cô đơn và bất lực nhất, cô sẽ nghĩ đến người bạn chí cốt của mình. Mà ngay lúc này, Dịch đại tiểu thư đang đầu ấp tay gối cùng Tổng giám đốc Giang.
Dịch đại tiểu thư đang say giấc nồng trong ngực tổng giám đốc Giang thì nhận được điện thoại của Lê Nặc.
Mới sáng sớm đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Dịch đại tiểu thư bực bội vô cùng, theo bản năng đạp một phát thật mạnh xuống giường, kéo chăn trùm kín đến tận đầu, rồi tiếp tục nép vào ngực của Giang Nhược Trần tìm nơi yên tĩnh. Nhưng người ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì một cách dị thường.
Cuối cùng vẫn là Giang Nhược Trần không nhìn nổi được oắt con đà điểu vô tâm kia, lấy điện thoại bị Dịch Diệp Khanh nhét dưới gối ra. Cô nhíu mày nhìn tên trên điện thoại, "Là Lê Nặc."
"Không nhận, không nghe! Tắt máy đi!" Dịch Diệp Khanh vẫn còn rất bực mình.
Hôm qua, cô có lòng tốt nấu được vài món ăn mới, đợi hai người này dài cả cổ mà chả thấy tăm hơi, đã không nghĩ tới người khác thì thôi đi, lại còn không thèm gửi lấy một tin nhắn. Tổng giám đốc Giang thấy vậy cũng không đành lòng. Cô cố gắng cùng phụ xử lý hết một bàn đầy ắp thức ăn. Rốt cuộc báo hại đại tiểu thư cùng mẹ kế nửa đêm thay phiên "vận động", đem tất cả thức ăn tiêu hóa cho bằng hết, còn về quá trình "vận động" như thế nào, xin mời các bạn tự tìm hiểu...
"Tiểu Dịch, ngoan, nghe điện thoại đi. Có thể cô ấy thật sự có việc gấp mới gọi tới sớm như vậy..." Mặc dù công việc trong khoảng thời gian này khá thuận lợi, nhưng Giang Nhược Trần luôn để ý đến chuyện của Xà Nhan Lệ. Cô biết gần đây quan hệ giữa Lê Nặc và Xà Nhan Lệ rất thân thiết. Cô có chút lo lắng về việc hai người họ không xuất hiện vào ngày hôm qua, điện thoại luôn báo bận. Nếu Lê Nặc không gọi cũng sẽ bảo Xà Nhan Lệ gọi lại. Bây giờ, điện thoại tới tấp như vậy càng góp phần khẳng định thêm sự bất an trong cô.
"Nghe xem Lê Nặc giải thích thế nào rồi cúp điện thoại cũng không muộn." Giang Nhược Trần dịu dàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của Dịch Diệp Khanh, lời nói tràn đầy cưng chìu. Tổng giám đốc Giang giờ đây y hệt như mẹ ruột đại tiểu thư. Nghe Giang Nhược Trần nói thế, Dịch Diệp Khanh nhăn nhó đành chui ra khỏi chăn, tùy ý để Tổng giám đốc Giang đưa điện thoại tới bên tai.
"Tình Một Đêm..." Cô còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào gọi tên cô ở đầu dây bên kia. Cô vẫn còn giận dỗi chuyện hôm qua, nên khi nghe giọng Lê Nặc nức nở như thế, đại tiểu thư nghĩ rằng người này đang diễn khổ nhục kế với mình nên chẳng thèm để tâm, lười biếng ngái ngủ nói: "Có gì nói mau! Không thì cúp máy. Không chấp nhận bất kỳ lời bao biện nào hết..."
"Tiểu Dịch, A Lệ... đi rồi!"
Dịch Diệp Khanh còn mơ mơ màng màng lập tức giật mình bừng tỉnh, tim chợt hẫng một nhịp. Cô cố gắng lắng nghe Lê Nặc nói thêm gì đó nhưng chỉ nhận được tiếng khóc nấc đứt quãng. Vất vả lắm cô mới hỏi được chỗ của Lê Nặc rồi bảo sẽ đến trong 30 phút. Vừa tắt điện thoại, cô vội xốc chăn rời giường, do quá hấp tấp khiến đại tiểu thư choáng váng xém ngã.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà vội vã vậy?"
"Còn không phải là do chị em tốt của chị làm ra?" Đại tiểu thư trừng mắt rống to với người bên cạnh, dáng vẻ thật hù dọa người khác.
Vừa nghe Lê Nặc nói Xà Nhan Lệ đã rời đi, Dịch Diệp Khanh cho rằng người bạn thân chí cốt nhất định bị Yêu Tinh đá. Theo phản xạ, cô trút hết cơn giận dữ lên Giang Nhược Trần. Từ khi hai người đến với nhau, đây là lần đầu Dịch Diệp Khanh tức giận như vậy. Nhìn ánh mắt dữ tợn của oắt con kia, Giang Nhược Trần chỉ biết thở dài than ngắn: "Bình tĩnh đi em, vội vàng như vậy cũng không giải quyết được gì. Thứ chúng ta thấy chỉ là bề nổi của vấn đề thôi..."
Dịch Diệp Khanh hơi hối hận vì những lời mình vừa thốt ra, dù gì cũng chẳng phải lỗi của Giang Nhược Trần.
Lời nói khi nóng giận giống như nước chảy ra ngoài không thu lại được. Hơn nữa, tổng giám đốc Giang không hề để bụng, ngược lại còn cực kỳ nhỏ nhẹ khuyên bảo cô. Càng nghĩ càng áy náy nhưng cô lại ngại nhận sai. Tay chân phút chốc luống cuống tìm quần áo xung quanh nhằm che bớt đi hiện trạng rối loạn của mình.
"Đừng nóng vội, xem em quên gì này?" Thấy Dịch Diệp Khanh không mặc áo ngực mà đã vội mặc áo khoác, Giang Nhược Trần buồn cười ngăn lại, sau đó tới ngăn tủ lấy ra một bộ đồ lót trắng tinh. Cô rất thích đứa nhóc này mặc màu trắng, vừa nhẹ nhàng, khoan khoái lại vừa đem lại cảm giác sạch sẽ, thanh tao. "Đến bao giờ mới sửa được tính tình lỗ mãng này. Em muốn lên báo hay sao mà ăn mặc như vậy ra ngoài đường?"
Tuy miệng than phiền nhưng tay không ngừng hoạt động, Giang Nhược Trần ôm lấy Dịch Diệp Khanh, vòng tay ra sau lưng giúp oắt con kia mặc nội y, động tác phối hợp vô cùng thuần thục, không khác người hầu của đại tiểu thư là mấy.
Thoáng thấy dấu hôn ửng đỏ trên da thịt trắng nõn của Dịch Diệp Khanh, Giang Nhược Trần tim đập dồn dập không thôi, thậm chí hít thở cũng trở nên nặng nề hơn.
Đó là "ấn ký hoan ái" của cô để lại, thường ngày nhóc con này vô cùng thoải mái phóng khoáng, không hiểu sao trên giường lại trở nên nhát gan vô cùng. Dù cô có hôn nhiệt tình đến cỡ nào đi nữa thì tên nhóc vẫn cứ cắn chặt môi không chịu phối hợp. Muốn người kia đáp trả nên Giang Nhược Trần phải quấy nhiễu khắp nơi trên người Dịch Diệp Khanh, khi thì ở ngực, lúc thì ở đùi mới có thể khiến nhóc con động tình chào đón.
Mà lúc này cô càng cảm thấy áy náy hơn khi vừa nhìn vào "dấu hôn" trên người Dịch Diệp Khanh, cô đã muốn đè nhóc con ra "ấy ấy" thêm một trận nữa. Nghĩ đến đây, cô lại càng hít thở không thông. Một mặt cô tự thầm mắng mình "lòng tham không đáy", một mặt phải mím môi nín thở, cố gắng tập trung mang quần áo hộ người kia.
"Nhược Trần, chị thật tốt!" Tuy từ nhỏ Dịch Diệp Khanh đã bị xem là đứa trẻ ngang ngược nhưng từ khi mẹ mất Dịch Diệp Khanh đã học được tính tự lập, biết tự mang quần mang áo cho mình. Cô còn nhớ sau khi mẹ mất đi, chưa từng có ai tiếp xúc với mình thân thiết như vậy. Nhìn người phụ nữ trước mặt, thoáng chốc cô như thấy được bóng hình thân thuộc năm ấy. Cô bất giác đỏ mặt, cảm thấy day dứt vô cùng.
"Thật xin lỗi..." Nghe được ba chữ này, Giang Nhược Trần vô cùng ngạc nhiên, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Dịch Diệp Khanh, trong lòng bỗng dưng thấy ấm áp. Tiện tay vỗ nhẹ vào mông của oắt con kia, cô nói: "Giữa chúng ta không cần phải nói 'xin lỗi'. Chỉ cần nhớ kỹ chị đối xử tốt với em là được." Tuy rằng "con hư tại mẹ", nhưng cô không nhịn được mà muốn cưng chìu. gần gũi nhiều hơn, tận tâm chăm sóc và không bao giờ chia lìa tên nhóc láu cá này. Giang Nhược Trần nghĩ sao làm vậy. Nhiều khi cô còn ích kỷ đến mức muốn trói buộc Dịch Diệp Khanh rồi giữ chặt bên mình. Nhưng chẳng phải tình yêu luôn khiến người ta nhỏ nhen ích kỷ sao. Gì mà "miễn người ấy hạnh phúc thì tôi cũng hạnh phúc", đúng là nhảm nhí. Yêu mà không tranh không đoạt thì chẳng phải là yêu đâu.
"Gặp Lê Nặc hỏi rõ mọi chuyện, đừng hành động nông nổi. Chị sẽ cho người đi theo em, đến lúc đó cũng đừng có cảm thấy phiền toái mà bỏ chạy nghe chưa..."
Đề phòng Hách gia trả thù, dù Dịch Diệp Khanh cổng chính không đi cổng phụ không bước, nhưng khó đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra nên Giang Nhược Trần vẫn bố trí vệ sĩ cẩn thận.
"Tuân lệnh!" Cuối cùng Dịch đại tiểu thư nghiêm trang chào Tổng giám đốc Giang rồi nhanh chóng vào xe. Cô vốn không hề thích có người theo đuôi nhưng để Giang Nhược Trần yên tâm đành phải nghe lời "mẹ" thôi.
Vừa ra khỏi nhà, đại tiểu thư lập tức thúc giục tài xế tăng tốc mau chóng đến chỗ hẹn. May mắn kĩ năng lái xe của tài xế Dịch gia rất tốt nên đường đi rút ngắn hơn phân nửa. Ngay khi nhìn thấy chiếc mini màu đỏ của Lê Nặc, Dịch Diệp Khanh kích động muốn hôn thẳng vào đuôi xe gợi cảm kia. Dịch đại tiểu thư vừa mở cửa xe đã bị mùi rượu nồng nặc xông vào mũi làm cô hơi choáng váng.
"Lê Nặc, đừng uống nữa!" Đại tiểu thư chưa vào xe đã vội đoạt lấy chai rượu trên tay Lê Nặc. Dịch tiểu thư cau mày dò xét kỹ lưỡng trước khi ngồi xuống, xung quanh Dịch Diệp Khanh hầu hết đều là rượu mạnh.
"Muốn biến mình thành hũ hèm hả?" Đại tiểu thư vừa khó chịu trách cứ, vừa tức tối ném mấy chai rượu vào sau thùng xe, rồi dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên ghế da. Không chỉ một hai lần Dịch Diệp Khanh nghe mẹ Lê oán giận Nặc Nặc coi trọng chiếc xe còn hơn mẹ ruột. Thật không thể ngờ tới một người thường ngày tình toán nhỏ nhặt, cưng chìu chiếc xe như bảo bối giờ lại hóa thành bộ dạng thê thảm như vậy. Thật không thể ngờ...
Dịch đại tiểu thư vừa xúc động vừa che mũi ngồi vào trong xe. Nào ngờ cô còn chưa kịp ngồi vững đã thấy cái tên say xỉn kia không biết từ đâu lấy ra một lon bia. "Tiểu... Dịch..."
Một tiếng tiểu Dịch nghe thật thê lương sầu ải, làm người ta phải rơi lệ. Dịch Diệp Khanh thấy sống mũi mình cay cay, cô vươn tay lau đi nước mắt còn vươn trên mặt Lê Nặc rồi nhẹ nhàng ôm vào lòng an ủi. "Tớ đây, tớ đây..."
"Sao tớ uống nhiều như vậy vẫn không thể say..." Lê Nặc uất ức nói. Cũng khó trách, thường ngày Lê Nặc chỉ cần một ly đã đổ gục, cớ gì hôm nay uống nhiều đến vậy mà vẫn tỉnh táo vô cùng. Cô nhớ nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhớ dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhớ rất rõ giọng nói cay độc đầy mê hoặc của người kia. Càng không thể quên ánh mắt chất chứa nỗi đau lúc người ấy rời đi. Cô hận bản thân yếu đuối. Cô hận mình vô dụng. Miệng nói yêu nhưng lại không bảo vệ được người mình yêu. Cô muốn dùng rượu giải sầu, nhưng cơn say lúc này chẳng khác gì một thứ ảo vọng xa xỉ.
Nơi này Lê Nặc khóc lóc vô cùng đau khổ, Xà Nhan Lệ cũng tan nát cõi lòng. Từ trước đến nay, phụ nữ luôn giỏi che đậy nỗi khổ cho riêng mình. Cô nhận lấy tất cả đau đớn rồi cẩn thận chôn sâu vào lòng mình. Có lẽ đã trải qua quá nhiều niềm vui nỗi buồn, chính cuộc sống thăng trầm đã dạy cho cô khả năng ngụy trang hoàn hảo để sinh tồn.
Đối với người khôn khéo như Giang Nhược Trần, Xà Nhan Lệ căn bản không thể gạt được người thông minh như cáo đó, huống hồ cô cũng không có ý định giấu diếm.
"Nhược Trần, tớ cần cậu giúp..."
Giang Nhược Trần xoa xoa ấn đường, từ khi biết nhau đến giờ, nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên Xà Nhan Lệ mở lời nhờ vả người khác. Chuyện mà ngay cả cô ấy cũng không xử lý được, ắt hẳn là chuyện không đơn giản. Thật ra, khi Lê Nặc mới sáng sớm ra ngoài tìm Dịch Diệp Khanh, cô đã dự liệu sẽ có chuyện không hay, chợt phát hiện vết máu nhàn nhạt trên ngực Xà Nhan Lệ càng khiến cô cả kinh hơn nữa.
"Sao bị thương thế này?" Giang Nhược Trần thừa lúc Xà Nhan Lệ không để ý, vạch áo người kia ra. Vết thương lộ ra trông rất đáng sợ, buộc một người từng trải qua sóng to gió lớn như Tổng giám đốc Giang phải rợn người hít vào một hơi lạnh.
"Khổ nhục kế. Tớ không có đường lui!" Xà Nhan Lệ cố nén đau, khóe môi khẽ nhếch, vẽ ra một nụ cười nhẹ tênh, như thể người bị thương không phải là mình. "Mượn phòng tắm một lát nhé!" Đêm qua, cô đờ đẫn nằm dài trên giường như người chết, đến sáng còn chưa kịp tắm rửa, miễn cưỡng cùng Kiều Vĩ dùng điểm tâm xong lập tức đến công ty. Cô còn chưa tiến vào phòng làm việc đã nhận được điện thoại của Giang Nhược Trần, đúng ngay lúc cô cần nhất.
Vết thương Xà Nhan Lệ cần được xử lý, Giang Nhược Trần dặn dò vài câu rồi đưa hộp thuốc tới. Dù gì từ nhỏ cùng lớn lên, tính cách của hai người đương nhiên cũng giống nhau, đối với tình huống càng cấp bách thì càng giữ vững bình tĩnh, tuyệt đối không hề rối loạn.
"Nếu Dịch đại tiểu thư gặp chúng ta như vậy, em ấy có tức giận không?" Giang Nhược Trần nghe câu này, tay cầm que bông thoáng dừng rồi quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh. Hơi nước đọng lại càng làm vẻ đẹp của Yêu Tinh tăng thêm vài phần mê hoặc, nửa bờ vai lấp ló lộ ra da thịt trắng mịn, cảnh xuân đẹp đẽ như cố tình khiến người khác không kìm chế được dục vọng mà mê đắm. Nhưng với Giang Nhược Trần mà nói, đại tiểu thư của chúng ta còn quyến rũ hơn nhiều.
"Tớ không phải em ấy thì sao biết được" Tức giận sao? E rằng sẽ cắn chết Giang Nhược Trần luôn thì có. Cô chợt nhớ đến "hai khối" xinh xắn của Dịch Diệp Thanh, theo bản năng rụt cổ một cái, oắt con kia thích cắn ở nơi này.
Dù nhìn ra Giang Nhược Trần nói một đằng nghĩ một nèo nhưng Xà Nhan Lệ không nói gì chỉ cúi đầu thở dài: "Nhưng Lê Nặc sẽ ghen, nói không chừng em ấy sẽ đập nát cả phòng Tổng giám đốc của cậu." Nhắc tới Lê Nặc, đôi mi thanh tú bất giác nhướng lên. "Cậu có thể giúp tớ chăm sóc Lê Nặc và người nhà một thời gian được không?" Điều cô không yên tâm nhất ngay lúc này chính là an nguy của gia đình đó, không một ai có thể bảo vệ được họ ngoài Giang Nhược Trần.
"Dù tớ có mặc kệ Lê Nặc, nhưng với tính cách của tiểu Dịch, bất kể chuyện gì cũng sẽ không bỏ mặc em ấy. Cậu có thể yên tâm về việc này. So với Lê Nặc, tớ lo lắng cho cậu hơn..."
"Tớ làm sai thì sẽ tự mình khắc phục!" Không ai có thể cứu vãn được Xà Nhan Lệ, ngoại trừ chính bản thân cô.