Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Diệp Cảnh Trì lái xe trở về công ty, sau khi Nguyễn Linh thoát khỏi sự ngạc nhiên khi tối nay Diệp Cảnh Trì sẽ về nhà ăn cơm, cô lại nhớ đến một vấn đề khác.
Tại sao người đàn ông này lại đột nhiên về nhà thế nhỉ?
Rồi lại nhanh chóng quay trở lại, thậm chí còn chưa bước vào cửa, cứ như thể là cố ý đến để giúp cô đuổi Nguyễn Hạo Sâm đi vậy.
Hệ thống nói mình không thể trả lời câu hỏi này, vì cốt truyện đã xuất hiện một sai lệch lớn, hành vi của Diệp Cảnh Trì cũng trở nên khó đoán hơn.
Trở về biệt thự, Nguyễn Linh nhớ đến lời của Diệp Cảnh Trì, tìm đoạn ghi âm.
Trước khi gửi, cô tự nghe lại một lần, đảm bảo rằng đã ghi lại những gì cần thiết.
Nghe đi nghe lại, Nguyễn Linh đột nhiên có một linh cảm.
Diệp Cảnh Trì không cho cô gửi ghi âm cho trợ lý Bùi, chẳng lẽ là vì——không muốn phá hỏng hình tượng của anh sao?
Dù sao trong đoạn ghi âm này, Diệp Cảnh Trì toàn gọi cô là “vợ tôi”, còn nói gì đó “dù quá khứ của vợ tôi như thế nào, tôi cũng không quan tâm”.
Nếu để người ngoài nghe thấy, thì cứ như thể Diệp Cảnh Trì là một người si tình, yêu cô đến chết đi sống lại vậy. Truyện Truyện Teen
Nguyễn Linh nhớ lại tình huống lúc đó, càng lúc càng chắc chắn rằng suy đoán của mình là đúng.
Vì vậy, xuất phát từ một loại thú vui xấu xa, sau khi gửi đoạn ghi âm cho Diệp Cảnh Trì, Nguyễn Linh lại gửi thêm vài tin nhắn qua.
……
Trong phòng họp, Diệp Cảnh Trì vừa sắp xếp xong tài liệu thì nhận được tin nhắn của Nguyễn Linh.
Cuộc họp còn vài phút nữa mớᎥ bắt đầu, Diệp Cảnh Trì mở tin nhắn ra xem qua loa.
[Nguyễn Linh: Đoạn ghi âm đã gửi cho anh rồi]
[Nguyễn Linh: Yên tâm, em sẽ không cho người khác nghe đâu]
[Nguyễn Linh: Chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến hình tượng tổng tài lạnh lùng của anh!]
Diệp Cảnh Trì: “...”
Anh dùng ngón tay ấn lên trán, sau đó khẽ cười một tiếng đầy bất đắc dĩ.
Rốt cuộc mấy thứ rối tung rối mù này là sao?
Cô đang nghĩ gì vậy?
Cuộc họp này là để báo cáo kết quả hoạt động của các phòng ban, những người tham dự đều rất căng thẳng, sợ rằng Diệp Cảnh Trì sẽ không hài lòng.
Mọi người đều vô tình quan sát biểu cảm của Diệp Cảnh Trì, cũng nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Các cấp dưới nhìn nhau.
Diệp Cảnh Trì không phải là kiểu ông chủ lúc nào cũng lạnh lùng như thể người khác nợ mình vài trăm triệu. Anh thường quan tâm và động viên nhân viên, thỉnh thoảng cũng sẽ đùa giỡn.
Nhưng nụ cười vừa rồi, rõ ràng khác với bình thường.
Có vẻ, hơi quá dịu dàng.
Trước khi Diệp Cảnh Trì thực sự xuất hiện trong nhà ăn, Nguyễn Linh vẫn còn không thể được, anh thực sự sẽ về nhà ăn tối.
Phải biết, dựa vào thời gian Diệp Cảnh Trì về nhà trong vài ngày qua, đừng nói đến ăn tối, ngay cả bữa khuya cũng khó nhằn.
Sáu giờ rưỡi người giúp việc gõ cửa phòng của Nguyễn Linh rất đúng giờ, báo rằng bữa tối đã sẵn sàng.
Nguyễn đi xuống cầu thang và bước vào nhà ăn, bước chân cô dừng lại.
Bàn ăn được bày sáu món một canh, Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ đã ngồi
Nhưng điều khiến Nguyễn Linh dừng bước lại là vị trí của hai ngườι.
Bàn ăn bằng gỗ đỏ có năm chiếc ghế, mỗi bên hai chiếc ghế, thêm một chiếc ở giữa.
Trước đây khi ăn cơm, Nguyễn Linh và Diệp Hủ đều ngồi đối diện nhau, chiếc ghế giữa để trống.
Nhưng bây Diệp Cảnh Trì đã chiếm chỗ của Nguyễn Linh.
Nói cách khác, Nguyễn Linh phải ngồi bên cạnh một trong hai bố con, hoặc ngồi ở giữa họ.
Dừng lại một giây, Nguyễn Linh đi qua, nhiên xuống giữa Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ.
Dù sao cô và hai người này cũng không thân thiết, ngồi bên ai cũng không phù hợp, chẳng thà “chia đều” cho rồi.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh một không nói gì.
Diệp Hủ không nói gì.
Nhà ăn có phần quá yên tĩnh, nhưng Nguyễn Linh lại rất thoải mái.
Trong ba ngườι, cô là người thân nhất với hai người kia, nên dù sao cũng không phải cô là người mở đầu cuộc trò chuyện.
Hơn nữa, trong mắt những người yêu thích ăn uống, chìa khoá của một bữa ăn là tận hưởng thức ăn, chứ không phải giao tiếp.
Nguyễn Linh không nhìn sang, lo gắp miếng thịt bò xào mà cô đã nhờ dì Trương chuẩn bị.
Có lẽ vì để cho “gia đình ba ngườι” của họ có không gian riêng tư, hôm dì Trương không ở trong nhà ăn.
Khi Nguyễn Linh đi gắp các món ăn khác, Diệp Hủ cũng gắp một miếng thịt bò.
Nguyễn Linh đang ăn rau, thấy vậy nhìn Diệp Hủ với ánh mắt tán thưởng.
Không hổ là người bạn ăn chung cô xem trọng, rất biết điều.
Điều khiến Nguyễn Linh không là, chỉ vài giây sau, một đôi đũa khác cũng đưa đến.
Nguyễn tưởng mình hoa mắt, ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy người được cho rằng có khẩu vị rất nhạt nhẽo, Diệp Cảnh Trì đưa một miếng thịt bò chấm ớt vào miệng.
Không chỉ có Nguyễn Linh ngạc nhiên, ngay cả Diệp Hủ cũng không nhịn được nhìn Diệp Cảnh Trì.
Trong ký ức của Diệp Hủ, đồ ăn ở nhà luôn rất nhạt nhẽo, cậu luôn nghĩ rằng người giúp việc đang nấu theo khẩu vị của Diệp Cảnh Trì.
Hai ánh mắt đều đang nhìn Diệp Cảnh Trì, đặc biệt là Nguyễn Linh, đã tưởng tượng ra hình ảnh người đàn ông điềm tĩnh này bị cay đến mức phải uống nước lọc ừng ực.
Cô đã dặn dì Trương cho ớt tùy ý, nên món này thực sự khá cay, người không ăn cay chắc chắn không chịu nổi.
Chỉ thấy Diệp Trì nhai vài cái mà vẻ mặt không đổi, rồi lại xuống.
...Không có chuyện gì xảy ra cả.
Cuối cùng Nguyễn Linh cũng không được nữa: “Tại sao... gia nói với em anh không ăn cay?”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, giải thích: “Gia tộc họ Diệp có tổ tiên đến từ Cẩm Thành, khi ông cụ còn sống, mỗi bữa ăn ở nhà đều có vài món đồ ăn Tứ Xuyên.”
Nguyễn chớp mắt.
Cô nhớ hệ thống nói nhà họ Trịnh và nhà họ Diệp là bạn thân từ lâu. với tư cách là con gái của Trịnh Hiểu Nguyệt, có lẽ cô nên biết những điều này?
Tuy nhiên, chuyện đã đến nước này, Nguyễn Linh vẫn tỏ ra bình tĩnh uống một ngụm nước cam: “Vậy à, anh không nói thì em cũng quên mất.”
Diệp Cảnh Trì cúi đầu, lại tự gắp cho mình một miếng cần tây: “Ừ.”
Trong lòng Nguyễn Linh càng thêm thắc mắc: Nếu từ nhỏ Diệp Cảnh Trì đã ăn cay, vậy tại sao trước khi cô đến, đồ ăn ở nhà lại nhạt nhẽo như vậy?
Diệp Cảnh Trì cũng không có ý định giải thích thêm, chỉ tiếp tục thong thả thưởng thức thức ăn trong bát.
Nguyễn Linh nhìn sang Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện ra cũng giống mình, ánh mắt không giấu được tò mò.
Chỉ là tính cách của Diệp Hủ chắc chắn sẽ không hỏi, Diệp Cảnh Trì lại không chủ động nói.
Nguyễn Linh không chịu nổi màn kịch câm của hai bố con này, nhìn Diệp Cảnh Trì: “Vậy tại sao sau này anh lại không ăn cay nữa?”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô.
Nguyễn Linh như thể cây ngay không sợ chết đứng: “Anh nhìn xem, Diệp Hủ cũng rất muốn biết, phải không?”
Diệp Hủ: “...”
Cậu thiếu niên đang gắp thức ăn thì dừng lại một chút, cũng không phản đối.
Diệp Cảnh Trì nhìn Nguyễn Linh và Diệp Hủ một cách trầm tư, cuối cùng mới lên tiếng: “Lúc Diệp Hủ còn nhỏ... có một lần nhà làm thịt gà xào ớt, nó bị cay đến mức khóc cả đêm. Thế là, tôi đã bảo nhà bếp nấu ăn thì đừng cho ớt nữa.”
Nguyễn Linh tròn hai mắt đầy khó tin: “Chỉ vậy thôi?”
Diệp Cảnh Trì bật cười: “Chỉ vậy thôi. Em còn mong đợi gì nữa?”
Nguyễn Linh vẫn thấy rất kỳ lạ: “Chỉ vì lúc Diệp Hủ còn nhỏ bị cay một lần, vậy mà hai người lại không ăn ớt suốt nhiều năm?”
Đây là vì mắc nghẹn mà bỏ ăn trong phiên bản hiện đại ư?
Biểu cảm phóng đại của cô, càng khiến giọng nói trầm thấp của Diệp Cảnh Trì trở nên rõ ràng và điềm đạm hơn: “Cũng không phải cố ý tránh, chỉ là tôi không có yêu cầu cao về ăn uống, từ lâu đồ ăn trong nhà đã không có thay đổi.”
Nguyễn Linh chớp mắt một cái: “Vậy quá tốt rồi, đúng lúc em rất coi trọng việc ăn uống. Vậy sau này ở nhà ăn gì, thì... em và Diệp Hủ quyết định, được không?”
Diệp Cảnh Trì thản nhiên đáp: “Tôi không có ý kiến.”
Nguyễn Linh nhìn sang phía bên kia: “Diệp Hủ, con thấy sao?”
Diệp Hủ đang ngẩn ngườι.
Nghe thấy Nguyễn Linh gọi tên mình, cậu mớᎥ hoàn hồn: “... Được.”
Nguyễn Linh cảm thấy mình có thể đoán được lý do Diệp Hủ ngẩn ngườι.
Có lẽ từ lâu Diệp Hủ đã quên mất chuyện này.
Vì vậy cậu chắc chắn không ngờ, thói quen ăn uống trong nhà nhiều năm qua, lại là do một tai nạn nhỏ nhặt thời thơ ấu của mình mà ra.
Còn Nguyễn Linh cũng phát hiện, Diệp Cảnh Trì đối đứa con nhận nuôi là Diệp Hủ, thực sự quan tâm hơn cô nghĩ.
Chỉ là, cách thể hiện có hơi khó hiểu so với người bình thường.
May mắn thay, cô đã đến, nếu không thì có phải cho đến khi Diệp Hủ trưởng thành, vẫn phải ăn những món ăn nhàm chán, bỏ lỡ vô số món ngon hay không?
Nguyễn Linh cảm thấy mình đã làm một việc rất tốt, tâm trạng ăn uống cũng trở nên vui vẻ hơn.
Hệ thống: [... Chưa từng thấy ai tự tâng bốc bản thân giỏi đến vậy.]
Nguyễn Linh vừa ăn vừa đáp trả: [Tôi còn chưa hỏi cậu đâu. Gia tộc nhà họ Diệp đến từ Cẩm Thành, chuyện này sao cậu không nói với tôi?]
Hệ thống lập tức áy náy, không nói gì nữa.