Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong chốc lát, vài ánh mắt cùng nhìn về phía Nguyễn Linh, có ngạc nhiên có phức tạp.
Chỉ có Trần Tùng Dương vẫn không hề hay biết, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng có người để ý đến mình, vô cùng phấn khích: “Cô ấy nói, Diệp Hủ tốt thì tốt thật, nhưng không đủ dịu dàng. Cô ấy bây giờ thích người dịu dàng rồi, nên trong lòng chỉ có Hứa Trừng!”
Nguyễn Linh có chút hăng hái, tiếp tục hỏi: “Thế rồi sao? Hứa Trừng có đồng ý lời tỏ tình không?”
“Chắc chắn là từ chối rồi!” Trần Tùng Dương nói: “Nhưng từ chối rất trịnh trọng, trước tiên khen ngợi cô gái đó rất lâu, cuối cùng mới nói mình muốn chú tâm vào học tập gì đó. Cháu nghi ngờ đây là lời thoại của công ty họ, soạn sẵn hết rồi.”
Nguyễn Linh và Trần Tùng Dương hỏi đáp rất trôi chảy.
Tô Quân Nhược và Kiều Nguyệt nhìn nhau, kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, đồng thời đưa ra một kết luận: Mẹ của Diệp Hủ, dường như hoàn toàn không quan tâm đến việc họ nói chuyện này, ngược lại còn rất quan tâm đến những câu chuyện phiếm.
Còn Diệp Hủ thì muốn nói gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Nguyễn Linh vẫn đang hăng hái bàn tán với Trần Tùng Dương: “Vậy bình thường ở trường mấy đứa, con gái thích Hứa Trừng chắc nhiều hơn con gái thích Diệp Hủ đúng không? Dù sao Hứa Trừng không chỉ đẹp trai mà còn dịu dàng hơn.”
“Không phải đâu.” Trần Tùng Dương lắc đầu: “Mặc dù cháu không hiểu con gái, nhưng có vẻ như họ cũng không thích quá dịu Cháu không đếm kỹ, nhưng cảm giác Diệp Hủ vẫn nhận được nhiều thư tình hơn.”
Thấy Nguyễn Linh thực sự không ngại, Tô Quân Nhược cũng không nhịn được tham gia cuộc thảo luận.
“Cháu thấy Diệp Hủ đẹp trai hơn Hứa Trừng nhiều!” Tô Quân Nhược nói: “Hơn nữa chúng cháu không phải không thích dịu dàng, chỉ là không thích Hứa Trừng dịu dàng với tất cả mọi ngườι! Cậu nói có đúng không Kiều Nguyệt?”
Kiều Nguyệt lặng lẽ uống một ngụm nước:”... Tớ thấy đều ổn, tớ chưa từng nghĩ đến những điều này.”
Nguyễn Linh gật đầu như có điều suy nghĩ: “Cô hiểu ý của Tô Quân Nhược, nghĩa là——”
Hủ cuối cùng cũng nhịn không được nữa, ném một viên thịt bò vào đĩa của Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh sửng sốt: “Không phải vừa rồi đã nói là cái cuối cùng rồi sao...”
Diệp Hủ mặt không biểu cảm, khóe miệng lại hơi giật giật: “Cô thích ăn thì cứ ăn thêm một cái nữa. Nhưng ăn lúc nói chuyện thì dễ bị đầy bụng, không tốt cho dạ dày.”
“Được rồi...” Nguyễn Linh nhìn đĩa chứa thịt viên trong tay, lại không nỡ dẹp đi tính nhiều chuyện muốn hóng hớt.
“Cô ăn thịt viên trước đã.” Cô nói: “Mấy đứa tiếp tục nói đi, cô nghe đây.”
Trần Tùng Dương lập tức đáp lại: “Được cô ạ!”
Diệp Hủ:?
...
Trong lúc vô tình, mấy người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn hết đồ ăn trên bàn.
Trước khi thanh Nguyễn Linh đứng dậy đi vệ sinh.
Khi cô quay lại chuẩn bị ngồi xuống, một người đàn ông ở một vài bàn bên cạnh đột nhiên đi tới.
“Cô... cô gái, xin chào.” Người ông nở một nụ cười với Nguyễn Linh: “Anh đã để ý em từ lâu rồi. Em chắc là giáo viên ở gần đây phải không? Anh cũng làm việc ở khu này, là người trong ngành tài chính.”
Nguyễn Linh vừa bước vào nhà hàng, người đàn ông đã bị vẻ ngoài và vóc dáng của cô thu hút, vì vậy khi ăn cơm, anh ta thỉnh thoảng liếc nhìn sang đây.
Nguyễn Linh trông rất trẻ, thoạt nhìn không khác mấy so với mấy người bạn cùng bàn. Nhưng sau khi quan sát kỹ ánh mắt và cử chỉ của cô, vẫn có thể nhìn ra mấy ngườι còn lại là học sinh trung học, còn Nguyễn Linh là người trưởng thành.
Một người trưởng thành thêm mấy đứa học sinh, không phải là cha mẹ và con cái, chính là giáo viên và bạn bè, hơn nữa Nguyễn Linh lại trông hoàn toàn không giống cha mẹ của một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Ngoài ra, gần đó có một số trường cấp hai nên người đàn ông nghi ngờ Nguyễn Linh rất có thể là giáo viên làm việc gần đó.
Những người đàn ông tự giới thiệu mình làm trong lĩnh vực tài chính cũng đang cố ám chỉ rằng có nhập cao.
Anh ta tin rằng thu nhập của giáo viên không cao, nghề của anh ta sẽ khá hấp dẫn đối với những giáo viên bình thường.
“Cô gái, nếu em không phiền, chúng ta có thể thêm thông tin liên lạc của nhau được không?” Người đàn ông mỉm cười tự tin, bật mã QR trên điện thoại di động: “Chỉ cần quét của anh là được.”
……
Người đàn ông xuất hiện quá đột ngột, một số người trong bàn cũng chưa kịp hiểu là chuyện gì.
Ngay cả Nguyễn Linh cũng sửng sốt một lúc mớᎥ nhận ra mình đang bị bắt chuyện.
Từ nhỏ đến khi trưởng thành, Nguyễn Linh đã có nhiều trải nghiệm bị người lạ bắt chuyện. Tuy nhiên, kể từ khi trở thành người được gọi là “Bà chủ”, cô thường ra ngoài trên chiếc ô tô sang trọng, điều này gần như cắt đứt nhiều khả năng bị người lạ bắt chuyện.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Linh bị bắt chuyện trong khoảng thời gian gần đây, cô không ngờ lại xảy ra trong tình huống này.
Nguyễn Linh bình tĩnh trả lời: “Xin lỗi, nhưng tôi đã kết hôn rồi.”
Đây là một cái cớ rất tốt. Cô từng phải nghĩ ra lý do để từ chối ai đó, nhưng giờ cô chỉ có thể lấy Diệp Cảnh Trì làm lá chắn.
Nguyễn Linh nghĩ rằng sau khi cô nói xong, người đàn ông sẽ lùi lại.
Không ngờ, ánh mắt của người đàn ông nhìn quanh ngón tay cô, lộ ra vẻ hiểu biết.
“Không sao đâu, cô gái.” Người đàn ông mỉm cười, nghĩ rằng mình đang được quan tâm. “Chúng ta chỉ là bạn bè thôi, đừng lo lắng quá.”
Nguyễn Linh: “...”
Ngoài chiếc nhẫn đính hôn to bằng quả trứng bồ câu, cô và Diệp Cảnh Trì còn có một cặp nhẫn cưới. Tuy nhiên, Diệp Cảnh Trì không bao giờ đeo vì cho rằng quá rắc rối, cũng không mang theo.
Bấy giờ, những người khác trong bàn cũng đã phản ứng lại.
Hai cô gái chưa bao giờ trải qua tình huống này, đều không biết phải làm gì.
Khuôn mặt của Diệp Hủ biệt u nếu không phải cậu ngồi ở chỗ trong cùng không tiện ra ngoài, chắc giờ đã đứng dậy chắn trước mặt Nguyễn Linh rồi.
Diệp Hủ nhíu mày lên tiếng: “Cô ấy...”
Trần Tùng Dương một lòng vì anh em, đã đứng dậy trước, nghiêm túc nói: “Chú à! Cô ấy đã kết hôn có con rồi, chú đừng dày mặt xin số điện thoại của cô ấy nữa!”
Cậu ấy cao lớn, giọng lại to, đột nhiên đứng dậy khí thế ngùn ngụt, khiến ngườι đàn ông giật mình.
Người đàn ông lắp bắp: “Cậu, sao cậu biết...”
Trần Tùng Dương ưỡn ngực: “Tất nhiên cháu biết! Vì cô ấy là...”
Câu “Mẹ của Hủ ca” lượn quanh miệng cậu ấy nhưng hình như hơi kỳ lạ, như đang chửi ngườι.
Hơn nữa người đàn ông đối diện cũng không quen biết Diệp Hủ, nói ra cảm thấy khí thế không đủ.
Đầu óc Trần Tùng Dương nóng lên, chưa suy nghĩ mà đã thốt ra: “Cô ấy là mẹ tôi!”
...
Người đàn ông tán tỉnh quả thật đã bị khí thế của Trần Tùng Dương dọa chạy, lủi thủi trở về chỗ ngồi của mình, còn chưa kịp hiểu tại sao Nguyễn Linh trông trẻ thế mà lại có đứa con trai lớn đến vậy.
Những người khác trong bàn cũng đều bị Trần Tùng Dương dọa sợ, hai cô gái nhìn nhau, đều là vẻ mặt ngỡ ngàng không biết phải làm gì.
Còn Diệp Hủ sau cú sốc ban đầu, sắc mặt trở nên tái mét.
Trần Tùng Dương cũng cảm thấy hơi ngượng, cậu ấy gãi đầu, một lúc lâu không biết nên xin lỗi ai trước.
“À... cô.” Trần Tùng Dương lẩm bẩm: “Cháu không cố ý đâu, cháu chỉ muốn giúp cô giải vây, không ngờ nhất thời lỡ lời...”
Nguyễn Linh thì không giận, dù sao cũng không phải cô thiệt thòi, chỉ đơn giản là thấy buồn cười.
Chỉ là...
“Trần, Tùng, Dương!” Diệp Hủ nghiến răng nghiến lợi nhìn người bạn “tốt nhất” của mình, ánh mắt như muốn giết người: “Ai dạy cậu tùy tiện nhận mẹ thế?”
Trần Tùng Dương vội vàng giải thích: “... Hủ a! Tôi sai rồi, tôi thật không cố ý đâu! Tôi định nói là mẹ cậu, không ngờ nhất thời lỡ lời, nói linh tinh mất!”
Diệp Hủ vẫn cau mày, ánh mắt hoàn toàn không có dấu hiệu dịu đi vì lời giải thích của Trần Tùng Dương.
Mặt Trần Tùng Dương như tro tàn, hoàn toàn bỏ cuộc.
Chẳng nói gì thêm, một tuần chơi game cùng nhau chắc chắn không còn nữa.
Ăn uống no say xong, Nguyễn Linh trả tiền.
Nhà hàng mà Trần Tùng Dương giới thiệu khá hợp lý, năm người ăn uống no say, tổng cộng hơn bốn trăm tệ.
Tô Quân Nhược và Trần Tùng Dương đều có tài xế riêng đến đón, Kiều Nguyệt từ chối lời mời đưa về của hai người, một mình đi xe buýt về nhà.
Tài xế cũng đưa Diệp Hủ và Nguyễn Linh về biệt thự.
Lúc này, Diệp Cảnh Trì hiếm hoi về nhà trước chín giờ rưỡi, hơn nữa không ở trong phòng sách làm việc.
Thấy hai người cùng trở về, Diệp Cảnh Trì quay đầu ra khỏi cuốn tạp chí: “Tối nay ăn ở ngoài sao? Ăn gì vậy?”
Diệp Hủ gật đầu.
Nguyễn Linh thuận miệng trả lời câu hỏi phía sau: “Ăn lẩu, cùng Diệp Hủ và mấy đứa bạn nhỏ.”
Diệp Cảnh Trì “ừ” một tiếng, lại nhẹ nhàng hỏi: “Lần này không uống rượu chứ?”
Nguyễn Linh: “...”
Diệp Cảnh Trì có vẻ bình tĩnh, dường như chỉ là hỏi qua loa.
Nhưng Nguyễn Linh cảm thấy, người đàn ông này nhất định có ý đồ!
Nghĩ đến chuyện hôm qua mình giả say đuổi Diệp Cảnh Trì ra khỏi phòng ngủ, sợ sau đó bị tính sổ, Nguyễn Linh quyết định tam thập lục kế, chạy trốn là thượng sách.
“Vừa ăn lẩu xong, quần áo và tóc đều có mùi.” Nguyễn Linh tỏ vẻ oán trách nói một câu: “Mẹ đi tắm cái đã, hai bố con cứ nói chuyện đi.”
...
Chỉ còn lại Diệp Cảnh Trì và Diệp Hủ ở phòng khách.
Dáng vẻ của Diệp Cảnh Trì trở nên dịu dàng hơn một chút, giọng điệu nhẹ nhàng mở lời: “Hôm nay cùng bạn học đi ăn tối sao?”
Diệp Hủ: “...”
Diệp Cảnh Trì gật đầu: “Kỳ nghỉ rảnh rỗi, đi chơi với bạn bè cũng tốt, nhớ báo trước với nhà một tiếng là được.”
Diệp Hủ: “Con biết rồi.”
Không khí lại im lặng như thế.
Người đàn ông lẫy lừng trên thương trường lúc này lại không biết nói gì với con trai mười sáu tuổi của mình.
Trong đầu Diệp Cảnh Trì bỗng hiện lên hình ảnh Nguyễn Linh, nếu cô ở đây, lúc này sẽ nói cái gì?
Nếu là Diệp Cảnh Trì trước đây, có lẽ anh sẽ nghĩ là cứ để mặc cho mọi chuyện diễn ra theo tự nhiên, nếu Diệp Hủ không muốn nói nhiều thì anh cũng không cần hỏi nhiều.
Nhưng lúc này, người đàn ông lại nhớ đến một câu nói của Nguyễn Linh, trẻ con đều giống nhau, đều thích được khen ngợi.
Vậy thì trẻ con... cũng nên được quan tâm nhỉ? Dù chỉ là những chuyện nhỏ nhặt thường ngày.
Diệp Cảnh Trì hắng giọng, giọng nói dịu dàng: “Bữa tối có ngon không? Có chuyện gì muốn nói với bố không?”
Ban đầu Diệp Hủ nhìn Diệp Cảnh Trì với vẻ ngạc nhiên.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu chậm rãi lên tiếng: “Lẩu cũng được, còn có...”
Diệp Hủ dừng lại một chút, rồi nói một cách vô thức: “Có một người đàn ông đến bàn của chúng con, muốn tán tỉnh cô ấy.”
Cụm từ “cô ấy” chỉ ai, đã rất rõ ràng.
Sắc mặt của Diệp Cảnh Trì trở nên nặng nề.
Không biết tại sao, trong lòng Diệp Hủ lại có cảm giác thành tựu đến kỳ lạ.
Diệp Hủ tiếp tục bình thản nói: “Có lẽ là nhìn thấy cô ấy không đeo nhẫn cưới, nên dù bị từ chối rồi, vẫn kiên trì muốn xin số điện thoại của cô ấy.”
Thấy trên mặt bố mình xuất hiện biểu cảm kinh ngạc và phức tạp mà cậu chưa từng thấy, Diệp Hủ cảm thấy rất vui vẻ.
“Con cũng đi tắm đây.” Diệp Hủ nói xong, quay người lên lầu.