Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hai người ngồi xuống, Nguyễn Linh lấy điện thoại ra.
Những bức ảnh cô chụp cho người mẫu trước đó vẫn còn ở thẻ nhớ máy ảnh, cô vẫn chưa kịp xử lý.
Nhưng những bức ảnh cô chụp cho Diệp Hủ vào buổi sáng, cô đã kịp xuất ra, tải lên album trong giờ nghỉ trưa.
Nguyễn Linh rất hài lòng với “tác phẩm” của mình.
“Mình chụp đẹp thật!” Cô lẩm bẩm.
Cảm nhận được ánh mắt Diệp Hủ nhìn sang, Nguyễn Linh tự hào quay màn hình điện thoại sang cho cậu xem.
Diệp Hủ vốn đang ngồi thoải mái, sau khi nhìn thấy thì lưng cậu lập tức thẳng lên.
Nguyễn Linh tò mò hỏi: “Thế nào, có đẹp không?”
Diệp Hủ: “......”
Cậu thiếu niên quay mặt đi, không trả lời câu hỏi.
Nguyễn Linh cũng không quan tâm, rồi lại cất điện thoại vào, tự lẩm bẩm: “Chụp đẹp thế này, chỉ mình mẹ ngắm thì hơi phí.”
Cuối cùng Diệp Hủ cũng có phản ứng, cảnh giác hỏi: “Mẹ định gửi cho ai?”
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc: “Gửi cho bố con?”
Diệp Hủ: “......”
Cậu thiếu niên không kịp nói gì, Nguyễn Linh đã đảo mắt: “Nhưng tên cuồng công việc Diệp Cảnh Trì kia, cũng không có biết thưởng thức ảnh hay không nữa.”
Diệp Hủ lặng lẽ nhìn Nguyễn Linh một cái, không phát biểu ý kiến.
Nguyễn Linh tiếp tục suy nghĩ: “Hay là gửi trong nhóm của phân đội nhỏ đi, dù sao cũng có thể nhanh chóng chụp ảnh mẫu và còn chụp thuận lợi như vậy, cũng nhờ công sức mọi người giúp dọn dẹp studio hôm trước.”
Trước đó, nhóm nhỏ do Trần Tùng Dương lập, vì hôm đó Nguyễn Linh mời ăn lẩu, nên đã đổi tên thành “Phân đội nhỏ lẩu uyên ương“.
Diệp Hủ vẫn không nói gì.
Nguyễn Linh nhìn Diệp Hủ với vẻ ngạc nhiên, còn tưởng với tính cách của Diệp Hủ, chắc chắn sẽ phản đối chứ.
Tuy nhiên, với tinh thần tôn trọng ý kiến của người được chụp, cô vẫn hỏi: “Vậy mẹ gửi nhé?”
Diệp Hủ: “......Con có thể xem lại được không?”
Nguyễn Linh cười, hóa ra đứa trẻ ở tuổi này dù chín chắn đâu, vẫn sẽ quan tâm đến hình của mình.
Cô rất hào phóng đưa điện thoại cho cậu “Nè, con xem đi!”
Diệp Hủ nhận lấy điện thoại, bắt đầu xem ảnh.
Đúng lúc đồ uống cũng đã làm xong, Nguyễn Linh để Diệp Hủ xem trước, sau đó tự mang hai ly uống đến.
Diệp Hủ đã trả lại thoại, đặt trên bàn bên cạnh Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh đưa cốc trà sữa cho Diệp Hủ, ngạc nhiên nói: “Xem xong nhanh
Diệp Hủ: “Ừ.”
“Được rồi.” Nguyễn Linh dùng ống chọc vào ly sữa chua nho của mình, tùy tiện chọn ra vài bức ảnh chụp từ nhiều góc độ khác nhau.
Cậu thiếu niên đẹp trai, chụp thế nào cũng đẹp, tùy tiện chọn ra vài bức đều rất bắt mắt.
Diệp Hủ đột hờ hững hỏi: “Trước đây mẹ... còn chụp cho ai nữa không?”
Nguyễn Linh đang gửi ảnh, nghe vậy “ừ” một tiếng: “Cái gì?”
Diệp Hủ mím môi: “Trước đây mẹ nói, đây không phải lần đầu tiên chụp cho người khác.”
Nguyễn Linh ngẩng đầu lên nghĩ ngợi, lúc này mớᎥ nhớ ra trước đó khi chụp ảnh cho Diệp Hủ, cô đã nói như vậy để trấn an cậu, đúng là có nói vậy thật.
Tuy nhiên, đó là chuyện của kiếp trước rồi.
Nguyễn Linh cười: “Đó là chuyện của mấy năm trước rồi, mẹ cũng không nhớ rõ nữa.”
Diệp Hủ: “......Ừm.”
Gửi đi chưa đầy vài giây, đã có phản hồi từ mọi người.
[Trần Tùng Dương: Wow! Đây là Hủ ca sao!]
[Trần Tùng Dương: Ảnh này chụp khi nào vậy! Có phải chụp ở studio không?]
[Tô Quân Nhược: Chụp đẹp quá đi!]
[Tô Quân Nhược: Đúng vậy, studio của cô đã khai trương rồi sao?]
Nguyễn Linh hút một ngụm sữa chua, đánh chữ.
[ Nguyễn Linh: Chưa đâu, hôm nay là đi chụp mẫu tuyên truyền, tiện thể chụp cho Diệp Hủ vài tấm]
[ Nguyễn Linh: Nhờ lần trước mấy đứa đến giúp dọn dẹp, lần này chụp mẫu rất thuận lợi]
[Trần Tùng Dương: Ơ, hai người đi khi nào vậy?]
[Trần Tùng Dương: Dạo này ở nhà chán quá! Gọi Hủ ca chơi game cũng không chịu đến! @Diệp Hủ]
[Trần Tùng Dương: Cô ơi, nếu có gì cần giúp thì nhất định phải gọi cháu nhé!]
[Tô Quân Nhược: Đúng vậy, cô đừng khách sáo]
Kiều Nguyệt cũng xuất hiện.
[Kiều Nguyệt: Cháu cũng có thời gian, cô có cần gì cứ gọi cháu]
Thấy mọi người đều nhiệt tình như vậy, nghĩ một lúc, Nguyễn Linh trả lời.
[ Nguyễn Linh: Cô biết rồi, lần sau nhất định sẽ gọi mấy đứa!]
Trong nhóm chỉ có Diệp Hủ không phát biểu, nhưng Nguyễn Linh cảm thấy cũng bình thường, Diệp Hủ bình thường đã ít nói.
Nguyễn Linh lại uống một ngụm đồ uống, đứng dậy, chuẩn bị kéo Diệp Hủ đi mua sắm.
Đột nhiên trong nhóm lại có tin nhắn mớᎥ.
[Diệp Hủ: Vì tôi phải đi giúp việc ở studio]
[Diệp Hủ: Cậu cứ ở nhà chơi đi. Lúc ở đây không có việc gì thì chỉ cần có tôi là đủ]
[Diệp Hủ: @Trần Tùng Dương]
Gửi xong hai tin này, Diệp Hủ cất điện thoại, đứng dậy.
“Đi thôi.” Diệp Hủ nói.
Nguyễn Linh: “……”
Cô ngẩng đầu lên từ trong tin nhắn của group chat, lặng lẽ thương tiếc cho Trần Tùng Dương một giây, sau đó không nhịn được cười phá lên.
Cậu nhóc này, thù dai thế nhỉ!
Hôm nay đi mua quần áo cho Diệp Hủ, cho nên Nguyễn Linh xem bản đồ của trung tâm thương mại rồi kéo Diệp Hủ thẳng đến khu vực quần áo nam.
Cửa hàng trước đây Nguyễn Linh mua quần áo cho Diệp Hủ, nằm ở vị trí dễ nhìn nhất ngay cửa thang máy.
Chiếc áo sơ mi đó có lẽ là sản phẩm chủ lực trong mùa mớᎥ của thương hiệu này, hiện vẫn đang được trưng bày trên người của người mẫu ở cửa sổ.
Nguyễn Linh nhìn qua nhìn lại giữa người mẫu trong cửa sổ và Diệp Hủ, cảm thán một cách chân thành: “Quả nhiên khuôn mặt cửa ải cuối cùng của thời trang, con mặc lên còn đẹp hơn cả người mẫu!”
Lời khen của cô là thật tâm, hoàn toàn không có chút phóng đại nào.
Diệp Hủ lại không quen với những lời khen trực tiếp như vậy, đôi má lại bắt đầu ửng hồng.
Nguyễn Linh và Diệp Hủ đứng cạnh nhau rất đẹp đôi, nhân viên bán hàng đã nhìn thấy hai người ngay khi vừa bước vào cửa, sau đó nhanh chóng nhận ra Nguyễn Linh.
Nhân viên bán hàng vẫn nhớ, lần trước chính người phụ nữ họ Nguyễn này đã rút thẻ đen ra thanh toán, trở thành đề tài bàn tán trong cửa hàng trong vài ngày.
Anh ta còn tự trách bản thân không đủ mặt dày để bán thêm cho cô vài món nữa, nếu không thì doanh số của anh ta trong tháng này chắc chắn sẽ vượt trội.
“Cô Nguyễn!” Nhân viên bán hàng vội vàng chạy tới: “Cô còn nhớ tôi không? Lần trước cô đã mua một chiếc áo ở đây, tôi là người phục vụ cô.”
Nói xong, anh ta lại nhìn thấy Diệp Hủ, nhận ra chiếc áo khoác ngoài mà Diệp Hủ đang mặc chính là sản phẩm mớᎥ của cửa hàng.
Nhân viên bán hàng nhớ rõ như in, lần trước anh ta và đồng nghiệp bàn tán về Nguyễn Linh, đồng nghiệp nhìn anh ta với vẻ mặt như nhìn một kẻ ngốc: Không phải là bạn trai thì còn có thể là gì, chắc chắn là họ hàng hoặc em trai của bạn bè thôi.
Lần này nhìn thấy Nguyễn Linh và Diệp Hủ xuất hiện cùng nhau, hai người giao tiếp rất ăn ý.
Nhân viên bán hàng liếc mắt, giọng điệu hào phóng nói: “Cô Nguyễn, đây là em trai cô phải không! Nhìn đẹp trai quá, giống như ngôi sao vậy, chiếc áo này mặc trên người em trai cô thật sự quá hoàn hảo!”
Diệp Hủ: “...”
Cậu thiếu niên nhìn Nguyễn Linh, ánh mắt bất lực pha lẫn chút than thở.
Nguyễn Linh nhịn cười: “Cảm ơn. Hôm nay tôi muốn dẫn thằng bé đi mua thêm vài bộ quần áo.”
Nghe vậy, quả thật hai mắt của nhân viên cửa hàng như muốn tỏa sáng: “Được được! Chúng tôi lại có vài sản phẩm mớᎥ. Cô vào cửa hàng xem đi, tôi giới thiệu cho cô!”
……
Cửa hàng này rất phù hợp với thẩm mỹ của Nguyễn Linh, thiết kế đơn giản lại có tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không trầm buồn như rất nhiều trang phục nam giới trung niên.
Khuyết điểm duy nhất chính là giá cả có hơi đắt, cho dù hiện tại trong cửa hàng chỉ trưng bày quần áo mùa hè và quần áo mùa thu, không có áo khoác dày, giá cả cũng đều là bốn con số.
May mắn Nguyễn Linh sớm có chuẩn bị, cầm thẻ của Diệp Cảnh Trì, cho nên không có chút băn khoăn nào.
Chi tiền của bố mua quần áo cho con trai, lý lẽ bất di bất dịch!
Nguyễn Linh đi dạo một vòng, tâm trạng sung sướng chọn mười mấy bộ quần áo mùa hè và mùa thu, để Diệp Hủ mặc thử.
Nhân viên cửa hàng là một chàng trai trẻ tuổi, nhiệt tình lại chuyên nghiệp, nhanh chóng phối các trang phục này, hận không thể đi the0 Diệp Hủ vào phòng thay quần áo.
Cho nên Nguyễn Linh rõ ràng nhìn thấy thấy được một loại cảm xúc gọi là “không biết làm thế nào” ở trên mặt Diệp Hủ.
Chắc là bình thường Diệp Hủ cũng không đi dạo phố, hẳn là chưa từng tiếp nhận phục vụ nhiệt tình như thế, chứ đừng nói đến việc thử nhiều quần áo như vậy.
Đối diện với ánh mắt viết câu “Nhất định phải như vậy sao” của thiếu niên, Nguyễn Linh thẳng thừng nói: “Thử xem sao, mẹ cảm thấy rất đẹp!”
……
Diệp Hủ ngoan ngoãn đi thử quần áo.
Nguyễn Linh vui vẻ ngồi ở trên ghế mềm, nhìn hot boy ở trường mặc từng bộ quần áo khác nhau, đi ra khỏi phòng thử đồ.
Th̵ưởng thức người đẹp thử quần áo quả nhiên là một loại hưởng thụ, quả thực giống như là đang xem trình diễn thời trang.
Phục vụ của nhân viên cửa hàng lại càng chu đáo, không những chủ động giúp sửa sang lại quần áo, còn chụp ảnh cho Diệp Hủ để Nguyễn Linh tham khảo.
Chỉ là Diệp Hủ đi vào thay bộ thứ ba hay bộ thứ tư gì đó, Nguyễn Linh mớᎥ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô quay nhìn, sau đó bị giật mình.
Vốn cửa hàng không tính là quá lớn, mà bây giờ số người đã đông lúc nãy gấp đôi.
Còn có một số người đứng ở cửa hàng, thì thầm nói cái gì đó.
Nguyễn Linh nghi hoặc chớp mắt.
Tình huống gì đây?
Cho dù Diệp Hủ có đẹp trai, cũng không đến mức bị vây xem như vậy chứ?