Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Linh không kìm được hỏi: “Ước gì?”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô không nói gì.
“Để em đoán nhé...” Nguyễn Linh thấy anh không định nói ra, bèn thuận miệng nói: “Ước giá trị thị trường của Diệp thị trong vòng năm năm tới sẽ tăng gấp đôi?”
Cô đã nghe quản gia nói, sau khi Diệp Cảnh Trì chính thức tiếp quản Diệp thị, giá trị thị trường của Diệp thị đã nhanh chóng tăng gấp đôi trong vòng năm năm.
Cũng chính thành tích này đã khiến Diệp Cảnh Trì gần như trở thành một huyền thoại trong ngành.
Diệp Cảnh Trì bật cười: “Đó đúng là một trong những mục tiêu của tôi, nhưng tôi nghĩ, không cần phải dựa vào điều ước sinh nhật mớᎥ có thể đạt được.”
Nghe vậy, trong lòng Nguyễn Linh thầm lẩm bẩm mấy tiếng.
Không hổ là tổng giám đốc, một câu nói tùy tiện cũng có thể khoe khoang.
“Vậy là gì?” Cô tiếp tục tò mò hỏi.
Diệp Cảnh Trì im lặng một chút, trước tiên nhìn Diệp Hủ, sau đó ánh mắt lại chậm rãi đối diện với Nguyễn Linh.
Ánh mắt anh rất chăm chú, thậm chí còn có nét thâm tình như có như không.
Ánh mắt này khiến Nguyễn Linh gần như nghĩ rằng, điều ước mà anh sắp nói ra sẽ liên quan đến mình.
Nhịp tim cũng không tự chủ được mà tăng lên.
Diệp Cảnh Trì nhìn cô, trầm giọng nói: “Nói ra sẽ không linh.”
...
Có cảm giác sự mong đợi rơi vào khoảng không.
Lúc tâm trạng trống rỗng, Nguyễn Linh không suy nghĩ nhiều mà đã thốt lên: “Ở tuổi này, mà anh còn tin vào những lời nói đó sao?”
Diệp Cảnh Trì:
Diệp Hủ:
Nguyễn Linh cũng không cố ý.
Chỉ là tính tình của cô từ trước đến nay đều không chịu thiệt, khi còn bé bị thằng nhóc nhà hàng xóm ném đá, cô chạy theo hai con phố cũng phải đuổi đánh cho bằng được.
Đối với cô mà nói, nói móc dường như là bản năng.
Lời vừa thốt ra, không khí cũng yên tĩnh vài phần.
Nguyễn Linh có chút do dự, không biết có nên sửa chữa lại hay không.
Diệp Cảnh Trì bỗng nhiên cúi đầu mỉm cười.
Nguyễn Linh chậm rãi trợn mắt nhìn anh.
Người này không nghe rõ lời mình nói hay bị đần rồi?
“Hôm nay là sinh nhật tôi.” Giọng Diệp Cảnh Trì vài phần bất đắc dĩ: “Có thể nhường tôi một chút không?”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, câu này giống như đang xin tha, tựa một sợi lông vũ phe phẩy bên tai cô.
Cô lại là kiểu ăn mềm không ăn cứng.
Nguyễn Linh: “... Được rồi, không nói thôi.”
Diệp Cảnh Trì nhìn cô: “Nếu em muốn biết, sau này có cơ hội, tôi sẽ nói riêng với em.”
Nguyễn Linh theo bản năng nhìn thoáng qua Diệp Hủ ở bên cạnh, phát hiện Diệp Hủ ngồi thẳng tắp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Cô lại nhìn thoáng qua Diệp Cảnh Trì, vô cùng nghi ngờ, người đàn ông này chính là đang cố ý nhử cô.
Vì thế cô không tiếp lời anh, chỉ ném túi giấy đựng đồ ăn trên bàn tới trước mặt anh: “Em hơi đói, cắt bánh ngọt trước đi.”
“Được.” Diệp Cảnh Trì đáp.
Anh bình tĩnh cầm lấy túi giấy, lấy ra con dao nhựa dùng để cắt bánh, trong lúc đó không quên liếc nhìn cô một cái, ánh mắt đầy ý cười.
Nguyễn Linh: “......”
Vừa nãy cô còn đang nghĩ liệu mình có nói nặng lời hay không, có làm tổn thương anh không, nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn là lo lắng quá mức.
Chiếc bánh không lớn, nhưng Diệp Cảnh Trì vẫn từ tốn cắt nó thành sáu phần, sau đó ra hiệu mời Nguyễn Linh.
“Em chọn trước đi.” Diệp Cảnh Trì nói.
Nguyễn Linh cũng không khách sáo, chỉ vào miếng có nhiều trái cây nhất.
Diệp Cảnh Trì nghiêng người đặt miếng đó vào đĩa rồi đưa cho cô, lại hỏi Diệp Hủ: “Con muốn ăn miếng nào? Bố cắt cho con.”
Diệp Hủ đang im lặng không nói, giảm bớt sự hiện diện của mình: “......”
Diệp Hủ ủ rũ nói: “Tùy bố.”
Vậy là Diệp Cảnh Trì lại cắt cho Diệp Hủ và mình mỗi người một miếng bánh, sau đó mới từ tốn ngồi xuống.
Bánh kem do quản gia đặt là bánh phô mai, khi ăn vào cảm giác vừa vặn, không quá ngọt ngán.
Nguyễn Linh vừa nếm một miếng đã hài lòng nhắm mắt lại, tâm trạng lập tức trở lại trạng thái cực kỳ vui vẻ.
Đối với những người yêu thích đồ ngọt, không có việc mà một miếng phô mai ngọt ngào không thể giải quyết được. Nếu có, vậy thì hai miếng.
Sau khi ăn một muỗng bánh kem, liếc nhìn xung quanh bàn, gắp một miếng thịt bò khô cho vào bát.
Vẫn nên ăn thức ăn chính trước, cuối cùng mới ăn bánh kem thì phù hợp với thói quen ăn uống của cô hơn.
Cùng lúc đó, cô thấy Diệp Cảnh Trì đưa đũa về phía món thịt kho Đông Pha mà cô làm.
Nguyễn Linh cắn một miếng thịt bò, ánh mắt vô thức theo dõi Diệp Cảnh Trì.
Chỉ thấy người đàn ông gắp một miếng, chậm rãi đưa vào miệng, rồi động tác rõ ràng dừng lại.
Ngay giây phút hai người đối mặt, Nguyễn Linh hốt hoảng gắp một muỗng cơm, lại nhìn Diệp Cảnh Trì.
Người đàn ông nhai vài miếng, sắc mặt không chút thay đổi mà nuốt xuống, sau đó uống một ngụm
Nguyễn Linh chớp mắt, không lẽ động tác dừng lại vừa rồi của Diệp Cảnh Trì là ảo giác của cô sao?
Dù sao này Diệp Cảnh Trì trông rất bình tĩnh, biểu cảm cũng không có gì thay đổi.
Nguyễn Linh đang suy nghĩ thì thấy Diệp Cảnh Trì lại gắp một miếng thịt kho Đông Pha, sau đó đặt vào bát của Diệp Hủ.
Dáng vẻ của Diệp Cảnh Trì rất tự nhiên, giọng nói cũng dịu dàng: “Hôm nay cô ấy tự tay nấu, con cũng thử xem.”
Diệp Hủ ngạc nhiên nhìn Diệp Cảnh Trì, lại nhìn Nguyễn Linh.
Sau đó ngoan ngoãn đưa miếng thịt vào miệng.
Nhai một lúc, biểu cảm của Diệp Hủ trở nên nghiêm túc.
Diệp Cảnh Trì mỉm cười: “Thế nào?”
Diệp Hủ: “...”
Cuối cùng thiếu niên nuốt miếng thịt xuống, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Diệp Cảnh Trì thậm chí còn hỏi tiếp: “Thế nào?”
Diệp Hủ nuốt nước “... Cũng được.”
Nguyễn Linh: “...”
“Hệ thống.” Nguyễn Linh nói: “Bây giờ tôi muốn ly hôn thì phải làm sao, người đàn ông Diệp Cảnh Trì này thật đáng sợ, đến con trai mình cũng bắt nạt!”
[……] Cô có xem xét lại chính mình chưa, liệu có phải thức ăn mình nấu quá tệ.
Vốn dĩ nhiệm vụ đã được xác định là thành công, Nguyễn Linh không muốn tự mình thử.
Nhưng phản ứng của cha con nhà họ, vẫn kích thích sự tò mò của cô.
Cô rõ ràng đã làm theo công thức, không có tự do phát huy, thành phẩm cuối cùng trông cũng khá bình thường, có thể tệ đến mức nào?
Nắm lấy tâm lý này, Nguyễn Linh dưới ánh mắt phức tạp của hai người kia, cũng gắp một miếng cho mình.
Cảm nhận miếng thịt ở trong miệng, toàn bộ khuôn mặt cô đều nhăn lại.
Quá mặn.
Chắc chắn là cho thêm nhiều nước tương, chẳng trách cô thấy màu sắc trông đậm hơn ảnh của người khác nhiều.
Thịt kho Đông Pha làm tổng cộng sáu miếng, hiện tại ba người mỗi người ăn một miếng, còn lại một nửa cần giải quyết.
Nguyễn Linh cảm thấy lãng phí thức ăn không tốt.
Nghĩ đến hành vi của người đàn ông vừa rồi, cô quyết định trả thù cho Diệp Hủ.
Vì vậy Nguyễn Linh lại gắp một miếng thịt kho Đông Pha, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp mà ném vào bát của Diệp Cảnh Trì.
“Ăn nhiều thịt vào, có thể bổ sung protein.” Nguyễn Linh nói một cách trịnh trọng: “Cũng tốt cho da, không dễ có nếp nhăn.”
Ngay khi câu nói vừa dứt, từ phía bên kia bàn ăn vang lên tiếng ho dữ dội.
Diệp Hủ ho đến nỗi mặt đỏ bừng, vội vàng uống một ngụm nước lọc.
Diệp Cảnh Trì thậm chí còn ngẩn người, ánh mắt phức tạp nhìn Nguyễn Linh.
Nguyễn Linh: “...” Họ có hiểu lầm gì sao?
Trước đây, khi cô đi ăn với người khác, thấy những người bạn vì giảm cân mà không ăn thịt, cô cũng khuyên như vậy.
Chắc chắn không có ý chê Diệp Cảnh Trì già.
Tuy nhiên, có lẽ nói những điều này nói vào ngày sinh nhật thì quả thực hơi nhạy cảm.
Nguyễn Linh suy nghĩ một lúc, sau đó nhân từ lại an ủi Diệp Cảnh Trì một câu: “Tuy nhiên cũng không sao, anh đẹp trai, có vài nếp nhăn cũng không ảnh hưởng lớn đâu.”
Diệp Cảnh Trì: “...”
Biểu cảm của người đàn ông càng trở nên phức tạp hơn.
Ăn tối xong, Diệp Cảnh Trì theo lệ đi vào phòng sách xử lý thư điện tử.
Nguyễn Linh thong thả đi đến ghế sofa trong phòng khách, ngồi xếp bằng và mở máy tính bảng ra.
Trò chơi nông trại trước đây cô đã thấy hơi chán, gần đây lại bắt đầu chơi một trò chơi âm nhạc.
Một những ưu điểm của Nguyễn Linh là khả năng tiếp thu cao, có thể chơi bất cứ trò chơi nào một cách vui vẻ, nhưng chơi trò nào cũng chỉ nhiệt tình được ba phút.
Cô chọn một cấp độ thử thách, ngồi thẳng lưng, bắt đầu thao tác một cách tập trung.