Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một lát sau, Từ Ngọc Tuyên không nhịn được quay đầu lại hô một tiếng: "Cha."
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng ngước mắt, âm thanh ôn hòa: "Chuyện gì?"
Từ Ngọc Tuyên giơ ngón út, chỉ ra bên ngoài, mềm giọng nói: "Xích đu."
Từ Nguyệt Gia theo phương hướng cậu bé chỉ nhìn qua, thấy tuyết không biết lúc nào ngừng, im lặng một cái chớp mắt nói: "Con muốn ngồi sao?"
Từ Ngọc Tuyên gật đầu.
"Chăm sóc tốt." Những lời này là nói với Kỷ ma ma, ý là cho phép.
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên sáng lên, lập tức vặn vẹo trên ghế dài, ý bảo Kỷ ma ma ôm mình ra ngoài.
Từ Nguyệt Gia cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Kết quả trang sách không lật đến hai lần, Từ Ngọc Tuyên lại trở về.
Người cũng trở nên iu xìu.
Từ Nguyệt Gia không biết cậu bé thế nào, hỏi: "Không ngồi nữa à?”"
Từ Ngọc Tuyên lắc lắc cái đầu nhỏ: "Muốn Nương."
Từ Nguyệt Gia mím môi: "Nương con đi thôn trang, chạng vạng tối mới có thể về phủ."
Từ Ngọc Tuyên nghe xong, hít hít cái mũi nhỏ.
Lúc này Kỷ ma ma có chút đau lòng nói: "Người có điều không biết, hôm qua là Nhị phu nhân ôm tiểu công tử ngồi xích đu."
Từ Nguyệt Gia nghe vậy, liếc mắt nhìn khát vọng gặp nương của Từ Ngọc Tuyên, hắn dừng lại.
Hắn nghĩ nghĩ nói: "Không bằng ta dạy con đọc sách?"
Từ Ngọc Tuyên mặt lộ vẻ mê mang.
Từ Nguyệt Gia không đợi cậu bé phản ứng, đứng dậy đi lên giá sách đổi một quyển khác.
Mở ra một trang trong đó, Từ Nguyệt Gia đọc: "Phàm là người không thể tiết kiệm cho mình, tất sẽ lấy của người khác."
Ý tứ của những lời này là...
Từ Ngọc Tuyên vô thức lùi lại nửa bước.
Không hiểu, một chữ cũng nghe không hiểu....
Từ Nguyệt Gia đọc một câu, Từ Ngọc Tuyên lui một bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự kháng cự.
Từ Nguyệt Gia nhìn thấy hành động của cậu bé, dừng lại, hỏi: "Con không thích quyển này sao?"
Từ Ngọc Tuyên lắc đầu.
Từ Nguyệt Gia khép sách lại, nói: "Như vậy đi, con muốn đổi quyển nào?"
Cha không vuil
Nó nhớ nương. Từ Ngọc Tuyên quả quyết đưa tay nhỏ bé với Kỷ ma ma: "Ma ma, trở về."
Kỷ ma ma: "..."
*
Mẹ chồng nàng dâu Đại cô thái thái cuối giờ Mùi đã đến Quốc công phủ, phong trân mệt mỏi, cả người sương hàn, nhìn có chút chật vật.
Thật sự ông trời này có tính tình quá quái lạ, tuyết rơi một hồi dừng một hồi, hơn nữa lúc trước thiếu chút nữa gặp phải tuyết lở, mẹ chồng nàng dâu của đại cô thái thái thẳng đến khi vào Quốc công phủ lòng mới rơi vào thực địa.
Lục thị thấy hai người, lúc này đổi chủ ý, trực tiếp dẫn hai người đi vào phòng đã chuẩn bị sẵn.
Chờ chút nữa dùng bữa xong lại đến chính viện gặp người cũng không muộn.
Lục thị và đại cô phu nhân gặp mặt không nhiều lắm, chỉ nhớ là một người hào phóng dễ ở chung.
Khi đó thế cục Thịnh Kinh bất an, đại cô phu nhân sợ ảnh hưởng đến con trai đi học, cả nhà liền trở về nguyên quán nhà chồng, đợi con trai trúng cử thì hậu phương vào kinh, chờ con trai thi vào trung học phổ thông mưu chức quan huyện lệnh tiếp theo của Lăng thành, lại tiếp tục theo con trai ra ngoài lăng thành.
Huyện lệnh này vừa làm đã là nhiều năm.
Nghiêm túc tính ra, Lục thị cũng đã năm sáu năm không gặp đại cô thái thái.
Dọc theo đường đi, Lục thị tinh tế cùng đại cô thái thái nói: "Con đã cho người chuẩn bị canh nóng nước nóng, người cùng Huỷ nương có thể tắm rửa sạch sẽ, ăn đồ nóng rồi nghỉ ngơi nửa tiếng, buổi tối nhà chúng ta lại tụ tập."
Hủy nương chính là con dâu của đại cô thái thái, họ Diêu, là nữ nhi của tri phủ đại nhân Lăng thành.
Đại cô thái thái mặt mày anh khí, là một người cởi mở, bà ấy nói: "Đầu nghe theo con, ta với Hủy nương quả thật mệt mỏi rồi."
Viện là khuê viện của đại cô thái thái trước khi xuất giá, chẳng qua sau này Lục thị mua thêm một ít thứ trên cơ sở vốn có.
Noãn các đã nóng, đợi mấy người ngồi xuống, các tỳ nữ lục tục đi vào, dâng lên trà nóng cùng đồ ăn.
Lục thị ngồi ở một bên cùng đi theo.
Đại cô thái thái không khách khí uống liên mấy chén trà nóng, đợi thân thể hoàn toàn ấm áp, mới cầm lấy thìa múc văn thắn nóng hổi ăn.
Vì có thể nhanh chóng vào kinh thành, dọc theo đường đi các nàng ngay cả thời gian nấu nước cũng tiết kiệm, vẫn luôn chịu đựng.