Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đại cô thái thái ăn mấy viên van thắn nhỏ sau, thấy con dâu Diêu thị từng miếng từng miếng ăn chậm rì rì, không khỏi nhíu mày nói: "Biểu tẩu con không ăn thịt, không cần lo lắng, với cả con xưa nay không phải thích ăn cay sao?"
Đại cô thái thái nhìn thoáng qua chén ớt trên bàn nói: "Ăn chút cay đi, vừa vặn chống lạnh."
Ớt là bà cố ý để cháu dâu thêm vào.
Mặt Diêu thị đỏ bừng, vội vàng kéo góc áo bà bà, nhỏ giọng ngăn cản: "Nương, đừng nói nữa..."
Nàng ấy đây không phải là nghĩ lần đầu vào kinh, lại ở nhà mẹ đẻ của bà bà, dù sao cũng phải biểu hiện thục nữ đoan trang một chút, thế mới không làm cho mẹ chồng lang quân còn có Diêu gia mất mặt.
Lục thị thấy mẹ chồng nàng dâu thân thiết, cười cười nói: "Không cần câu nệ, coi như là ở nhà mình thôi."
Có Ôn Diệp làm ví dụ này, Lục thị hiện tại nhìn Đại cô thái thái một miếng ăn hai ba viên vằn thắn cũng không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.
Chớ nói chi là thêm ớt vào canh van thắn nhỏ.
Diêu thị thấy Lục thị không giống làm bộ, cuối cùng cũng bỏ thêm chút ớt vào trong văn thắn.
Mì vằn thắn canh gà, rất tươi ngon, chỉ ăn như vậy cũng đã rất ngon rồi.
Nhưng Diêu thị mà không cay thì không vui, ăn cái gì cũng thích thêm chút ớt hoặc phết tương ớt lên trên.
Đại cô thái thái ăn gần hết, bảo tỳ nữ múc cho bà ấy một chén canh van thắn, chậm rãi múc uống, thuận tiện trò chuyện với Lục thị: "Không phải nói Tử Đàn lại thành thân sao? Sao không gặp tân phụ của nó?"
Lục thị giải thích: "Sáng nay đệ muội thay con đi tuần tra thôn trang vùng ngoại ô, vốn định tuần tra xong thôn trang thì mới trở về, nghỉ một đêm, vừa vặn có thể đuổi kịp người và Hủy nương vào kinh."
Đại cô thái thái cũng không để ý cái này, nói: "Người lúc nào cũng có thể gặp, ta thấy hôm nay tuyết chắc sẽ không dừng lại, con sớm phái người đi theo đi.
Đi nói một tiếng, không cần hôm nay trở về gấp."
t
Trận tuyết lở ban ngày kia, bây giờ bà ấy còn sợ hãi, nghe nói còn từng chôn vùi vài chiếc xe ngựa đi ngang qua.
Lục thị cũng có ý này, lúc giờ Mùi tuyết vẫn chỉ là ngừng một đợt, hiện tại bên ngoài đã nổi lên trận tuyết lớn.
Đường ngoại ô không dễ đi, không bằng chờ ngày mai tuyết ngừng lại rồi từ thôn trang trở về.
"Cô mẫu yên tâm, con đã phái người đi." Lục thị trả lời: "Chỉ là phải ủy khuất đệ muội ở lại thôn trang một đêm."
Đại cô lại hỏi: "Vị kế thất Tử Đàn này, con ở chung với con bé ấy như thế nào?"
Xa cách Thịnh Kinh mấy năm, Đại cô thái thái quen với những thế gia kia, xuống dốc không ít. Đại cô thái thái không biết những người giàu mới nổi lên trong những năm gần đây, nhưng bà vẫn có ấn tượng mơ hồ về Ôn gia, lúc đó địa vị chính thức của người đứng đầu Ôn gia không cao lắm, nhưng với nên tảng do tổ tiên tích lũy được, việc ông ta được thăng chức chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng Đại cô thái thái không có ý kiến gì, bọn nhỏ thích là được rồi.
"Người không tệ, đối với Tuyên Nhi cũng tốt." Lục thị khách quan nói: "Chỉ là có hơi lười biếng một chút."
Đại cô thái thái nghe xong, nói trúng tim đen: "Đó là bởi vì có con ở đây, Quốc công phủ chưa phân gia, có một trưởng tẩu mọi chuyện đều có thể giải quyết thỏa đáng như ngươi, làm sao còn cần đến con bé nữa.
Đã nhiều năm như vậy, còn có thể nhớ rõ bà thích mùi hương nào.
Kỳ thật trước khi vào Quốc công phủ, Đại cô thái thái cũng có hơi chút thấp thỏm, huynh tẩu trong phủ đều đã không còn, đối với vị cháu dâu Lục thị này, nhận thức và hiểu biết của bà đối với nàng ấy còn dừng lại ở mấy năm trước, năm nay theo nhi tử ra ngoài mấy năm nay, liên hệ với kinh thành, ngoại trừ Quốc công phủ còn có Xương Nam Hầu phủ, cơ hồ đều không chênh lệch nhiều lắm.
Nhưng hôm nay vừa thấy, bà cuối cùng cũng có thể yên tâm, Quốc công phủ vẫn là Quốc công phủ trong trí nhớ của bà.
Đại cô mẫu lại nói: "Con cũng không cần suy nghĩ nhiều, có lẽ con dâu thứ thích cuộc sống không phải lo lắng mọi chuyện như thế này"
Chẳng hạn, giống như bà, con dâu đã giao hết việc nhà hai tháng sau khi bà vào nhà.