Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đại cô thái thái?" Ôn Diệp nhớ ra, là cô của Từ Nguyệt Gia.
Lúc trước nàng hình như đã từng nghe Lục thị đề cập qua, nói đại cô mẫu của Từ Nguyệt Gia năm nay phải hồi kinh mừng năm mới, nhưng không nghĩ sẽ trùng hợp như vậy, lúc nàng tới thôn trang, người đã đến phủ.
Vân Chi nói: "Chi sợ chuyện phu nhân muốn ở lại thôn trang mấy ngày không thể thành."
Ôn Diệp có chút tiếc nuối, nhưng không sao, nàng cũng không phải chỉ sống năm nay.
Trang Tử cũng không có chân dài, sẽ không chạy được.
"Vậy qua trưa mai hãy về." Ôn Diệp nói.
Dù sao ngỗng hầm nồi áp suất, nàng nhất định phải ăn.
*
Bữa tối ở chính viện Quốc công phủ cũng chuẩn bị xong, Lục thị phân phó Thanh Tuyết đi đón Đại cô thái thái cùng Diêu thị cùng tới.
Từ Ngọc Tuyên tựa vào trong lòng Lục thị, nhìn chằm chằm vào Từ Nguyệt Gia đang ngồi thẳng cách đó không xa, một khi Từ Nguyệt Gia đem ánh mắt hướng về phía cậu bé, Từ Ngọc Tuyên lập tức chui vào trong lòng Lục thị.
Kỷ ma ma trở về cái gì cũng không nói, Lục thị tất nhiên không biết chuyện gì xảy ra ở Tây viện trong khoảng thời gian sau bữa trưa, còn tưởng rằng Từ Ngọc Tuyên đã lâu không gặp cha Tử Đàn, có chút xa lạ.
Lục thị nhìn tiểu nhân nhi cố gắng chui vào trong ngực mình, buồn cười nói: "Tuyên nhi không muốn lại gân cha con sao?"
Từ Ngọc Tuyên bĩu môi, muốn nói lại không dám nói.
Từ Quốc công là lần đầu tiên thấy bộ dáng sinh động của cậu bé, cũng cười nói: "Đừng sợ, cha con không dám làm gì con đâu."
Từ Ngọc Tuyên mở to mắt, chậm rãi nhấn mạnh: "Cha, không chơi, xích đu."
Từ Quốc công đợi nửa ngày: "..."
Nói cái gì, nghe không hiểu.
Tử Đàn không chơi xích đu không phải rất bình thường sao?
Hắn chơi mới có thể khiến người ta kinh hãi.
Ngược lại Lục thị đoán đại khái, nói: "Con muốn cha ôm con ngồi xích đu đúng không?"
Đoán chừng là hôm qua Ôn thị ôm cậu bé ngồi, đã nghiền, hôm nay đến Tây viện không tìm được người, nên mới chọn nhị đệ, kết quả không thể như ý nguyện.
Nhưng Từ Ngọc Tuyên nghe Lục thị nói xong, lại lắc đầu: "Tuyên nhi không muốn."
Nó không hiểu cha nó nói gì.
Lúc này ngay cả Lục thị cũng không rõ, tâm mắt hướng về phía Từ Nguyệt Gia hỏi: "De cùng Tuyên nhi đã xảy ra chuyện gì?" Từ Nguyệt Gia bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ dạy nó vài câu lập thân chi đạo mà thôi."
Lục thị một lời khó nói hết: "... Nó mới bao nhiêu tuổi, có thể nghe hiểu cái gì chứ."
Cha ruột giống cha dượng, mẹ kế giống mẹ ruột.
Đây là tất cả những gì đang xảy ra.
Từ Quốc công cũng không đồng ý nhìn về phía Từ Nguyệt Gia: "Cảnh Dung nghe không hiểu, đệ còn dạy cho Tuyên nhi, khó trách nó hiện giờ không thân thiết với đệ."
Từ Cảnh Dung vừa mới bước vào phòng vừa lúc nghe được một câu này, nội tâm:...
Cha thật đúng là hiểu rõ cậu.
Chỉ chốc lát sau, Thanh Tuyết dẫn Đại cô thái thái cùng Diêu thị đi tới chính viện.
Từ Quốc công cùng Từ Nguyệt Gia đồng thời đứng dậy, hướng về phía Đại cô thái thái chào một tiếng: "Cô mẫu."
Từ Cảnh Dung cùng Từ Cảnh Lâm cũng hành lễ vãn bối.
Từ Ngọc Tuyên chậm nửa nhịp, theo hai vị ca ca hành lễ xong, mơ màng hô: "Cô nãi nãi."
Đại cô mẫu bị vẻ ngây ngô đáng yêu của cậu bé làm chọc cười, nhân tiện nói đùa: "Tuyên nhi lớn lên có vài phần giống Tử Đàn, nhưng tính tình này thật sự không di truyền được."
Đứa cháu này của bà từ nhỏ đến lớn đều là một bộ biểu tình, làm việc có nề nếp, không thú vị lại nhàm chán.
Lục thị nói: "Tuyên nhi vẫn luôn được nuôi ở chỗ con, Cảnh Dung bình thường lại thích tới chơi với nó, một thời gian sau, không giống Tử Đàn mới bình thường."
Vừa nghe đây cũng không phải là lời tốt lành gì, Từ Cảnh Dung mặc kệ, há miệng muốn phản bác, bị một ánh mắt của Lục thị chặn lại.
Từ Cảnh Dung: "...
Cậu quên hết những điều định nói.
Tuyên đệ rõ ràng càng giống Cảnh Lâm hơn, tham ăn, thích đồ ăn vặt.
Người đông đủ, Lục thị bảo các tỳ nữ dâng bữa tối.
Từ Ngọc Tuyên được sắp xếp ngồi bên cạnh Lục thị, Kỷ ma ma ôm cậu bé ngồi lên.
Cậu bé nhìn trái nhìn phải, không nhìn thấy người, nhất thời vội la lên: Nương, không ở đây?"
Lục thị nghe xong, ôn hoà giải thích cho cậu bé nghe: "Bên ngoài tuyết quá lớn, đường không dễ đi, nương con phải ở lại thôn trang một đêm mới có thể trở về."