Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Liễu Tâm bưng trà nước và điểm tâm vào phòng, cung kinh nói: "Lang quân, Ôn gia phái người đưa đến một phong thư-"
Từ Nguyệt Gia ngừng bút, sau đó đặt bút xuống rồi hỏi: "Đưa cho phu nhân à?"
Liễu Tâm đáp phải.
Từ Nguyệt Gia lại hỏi: "Thư đâu?"
Liễu Tâm đáp: "Liễu Nha đã đưa qua đó rồi."
Thư mà Ôn gia gửi cho Nhị phu nhân tất nhiên là phải đưa thẳng đến Tây viện, nàng ấy chỉ cảm thấy cần bẩm báo chuyện này với lang quân một tiếng mà thôi.
Từ Nguyệt Gia im lặng một lúc rồi nói: "Ta biết rồi, lui xuống đi."
Liễu Tâm không nghi ngờ gì, sau khi phúc thân xong lập tức rời khỏi thư phòng.
Thật ra công việc của nàng ấy ở tiền viện rất đơn giản, mỗi ngày đúng giờ pha trà đưa vào thư phòng là được.
Nhiều hơn nữa là đốc thúc quy củ của nhóm tôi tớ ở tiền viện, không để bọn họ phiền nhiễu đến lang quân.
Sau khi Liễu Tâm rời đi không lâu, Từ Nguyệt Gia đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.
Lúc Liễu Nha cầm thư đến Tây viện, Ôn Diệp đang bảo Vân Chi cất ngân phiếu đi.
Liễu Nha hành lễ với Ôn Diệp rồi nói: "Nhị phu nhân, đây là thư do Ôn gia phái người đưa tới."
Ôn Diệp kinh ngạc: "Thư?"
Di nương của nàng sẽ không vượt mặt Thẩm thị lấy danh nghĩa của Ôn gia để viết thư cho nàng, như vậy không hợp lễ, quan trọng nhất là bà ấy không có tâm nhãn và lá gan bậc đó.
Mà Thẩm thị càng không có khả năng vì Thường di nương nhớ nàng mà rãnh rỗi ôm việc vào người giúp hai mẹ con nàng truyên tin.
Cho nên phong thư này chỉ có thể là thư Thẩm thị viết cho nàng.
Ôn Diệp ôm nghi ngờ mở thư ra, liếc sơ một lượt rồi nhíu mày.
Nội dung bức thư thật sự liên quan đến di nương của nàng, hay nói chính xác hơn là liên quan đến tiểu muội của nàng.
Sau khi đọc thư xong, Ôn Diệp đang suy nghĩ thì nghe thấy bên ngoài có người gọi "lang quân", đầu mày tức khắc giãn ra, Từ Nguyệt Gia đến thật đúng lúc.
Ôn Diệp thả bức thư xuống, đứng dậy ra nghênh đón: "Lang quân."
Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt đáp lại một tiếng, nói:" Nghe nói Ôn gia gửi thư cho nàng, có chuyện gì khó xử sao?"
Ôn Diệp ngạc nhiên: "Lang quân đến đây là vì chuyện này hả?"
Từ Nguyệt Gia lên tiếng giải thích: "Đoạn thời gian này động tác của ta khá lớn, Ôn gia lại là thông gia của Quốc công phủ, có lẽ sẽ chịu một ít ảnh hưởng."
Ôn Diệp đã nghe hiểu ý tứ của hắn. Nếu Ôn gia thực sự có khó, hắn sẽ ra tay hỗ trợ, nhưng trong thư của Thẩm thị chưa từng nhắc đến chuyện này, xem ra vẫn có thể ứng phó được.
Ôn Diệp bảo Đào Chi rót cho Từ Nguyệt Gia tách trà, sau đó cho các nàng lui xuống.
Từ Nguyệt Gia chủ động đến đây, vừa hay miễn cho nàng phải đi thư phòng một chuyến.
Ôn Diệp nói: "Ta có vài chuyện muốn hỏi lang quân."
Từ giọng điệu nói chuyện lúc nãy của nàng, Từ Nguyệt Gia đã đoán được nội dung thư không giống với suy nghĩ của hắn, nhưng lúc này nàng vẫn có chuyện muốn hỏi, Từ Nguyệt Gia bình tĩnh nói: "Nàng cứ hỏi."
Ôn Diệp đẩy hộp ngân phiếu vẫn chưa kịp đem cất đến trước mặt Từ Nguyệt Gia, nói: "Tẩu tẩu đột nhiên cho ta nhiều ngân phiếu như vậy, ta không biết ý của tẩu ấy là gì."
Từ Nguyệt Gia nhìn lướt qua thì hiểu rõ, hắn nói: "Đây là một phần lợi nhuận của cửa hàng dưới danh nghĩa Nhị phòng, một vạn lượng."
Ôn Diệp sửa cho đúng: "Là một vạn hai ngàn lượng."
Từ Nguyệt Gia thoáng khựng lại, nói tiếp: "Nhiều hơn hia ngàn lượng có lẽ là Đại tẩu lấy của riêng cho nàng."
Ôn Diệp suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Là vì ta đã tuần tra điền trang rất tốt ư?"
Không đúng nha, rõ ràng biểu hiện của nàng chỉ đủ hợp cách thôi.
Le nào kỳ vọng của Lục thị đối với nàng còn thấp hơn cả nàng tự đánh giá chính mình?
Từ Nguyệt Gia vừa nhìn qua liền biết nàng nghĩ sai rồi.
Hắn giải thích: "Là vì tẩu ấy áy náy."
Rõ ràng Ôn Diệp không hề tin: "Áy náy? Nhưng ta không phát hiện tẩu tẩu giả bệnh mà?"
Từ Nguyệt Gia trâm mặc chốc lát rồi nói: "Đại tẩu nghĩ rằng để nàng ở lại điền trang một đêm là ủy khuất nàng rồi."
Ôn Diệp nghe xong thật lâu không biết nói gì...
Thật ra thì...
Nàng rất vui sướng đó.
Nhắc đến điền trang, Ôn Diệp lại nhớ đến món vịt hầm nồi sắt của trưa ngày hôm qua, thật sự quá ngon.