Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"À còn nữa" Ôn Diệp kéo Từ Ngọc Tuyên tới trước mặt, nói với giọng dò hỏi: "Lang quân cảm thấy như thế nào?"
Từ Ngọc Tuyên nghe thấy Ôn Diệp hỏi Từ Nguyệt Gia, lỗ tai nhỏ giật giật.
Ôn Diệp thúc giục: "Tuyên Nhi còn chờ lang quân khích lệ đấy."
Từ Nguyệt Gia đưa mắt nhìn xuống, quả nhiên thấy Từ Ngọc Tuyên đang nhìn mình với vẻ chờ mong.
Khóe miệng của Từ Nguyệt Gia hơi co rút, cuối cùng nói: "Không tệ."
Có lẽ Từ Ngọc Tuyên nghe không ra thâm ý bên trong, trên khuôn mặt bé tí lộ ra vẻ hài lòng, nhưng Ôn Diệp lại cảm thấy Từ Nguyệt Gia rất khó khăn khi nói ra hai chữ đó.
Ôn Diệp thấy tốt liền thu, nói: "Vậy lang quân cứ tự tiện, ta đi trước đây."
Từ Nguyệt Gia nhàn nhạt đáp ứng: "Ừ”"
Trước khi Ôn Diệp rời đi còn sờ đầu Từ Ngọc Tuyên và hỏi: "Nhóc con, muốn ở lại với phụ thân hay là đi theo ta?”
Từ Ngọc Tuyên nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia, dường như đang so sánh xem ai càng xấu xa hơn một chút.
Một lát sau, tựa như đã so sánh xong rồi.
Cậu nhóc bước tới gần Ôn Diệp một bước, ngẩng đầu lên nói: "Cùng với mẫu thân!"
Ôn Diệp không ngạc nhiên lắm, lại chỉ chỉ lên mặt cậu nhóc rồi hỏi: "Trước tiên lau mặt đã nhé?"
Từ Ngọc Tuyên lập tức lùi ra sau mấy bước, lắc đầu nói: "Không muốn!"
Ôn Diệp nhướng mày nói:"Được, con thích là được."
Sau đó gọi với ra bên ngoài: "Kỷ ma ma."
Kỷ ma ma nhanh chóng xuất hiện trước cửa thư phòng, gật đầu: "Xin Nhị phu nhân cứ phân phó."
Ôn Diệp chỉ vào hài tử thấp bé lè tè trước mắt và nói: "Ôm tiểu công tử lên, theo ta đến viện tử của Đại cô thái thái."
Lúc đến nơi ở của Đại cô thái thái đã là buổi trưa.
Đại cô thái thái nghe tỳ nữ bẩm báo xong liên dẫn Diêu thị ra ngoài nghênh đón.
Bà ấy không hề khách khí nói: "Chờ con đã nửa ngày, ta đã chuẩn bị một bàn món ngon rồi."
Ôn Diệp bước nhanh hơn, cười nói: "Tối qua ngủ muộn nên sáng nay ngủ nhiều thêm một lúc."
Đại cô thái thái tưởng rằng nàng là vì thức đón giao thừa mới vậy nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, còn đến gần bên tai nói nhỏ với nàng: "Thật ra ta cũng ngủ tới giữa giờ thìn mới dậy."
Diêu thị đứng gần đó nghe bà bà nhà mình nói vậy, trong mắt xẹt qua bất đắc dĩ.
Nàng ấy dời mắt nhìn về phía Từ Ngọc Tuyên đang được Kỷ ma ma ôm trong ngực, lập tức sững sờ, vội vàng hỏi: "Mặt Tuyên ca nhi bị làm sao vậy, ăn trúng cái gì tương khắc sao?"
Trước kia Diêu thị ở Lăng thành gặp một thương nhân từ nơi khác tới, người đó lần đầu tiên ăn cay, không lâu sau trên mặt liên nổi mụn đỏ. Sau này đi khám đại phu thì thương nhân đó mới biết hắn thuộc thể chất không thể ăn cay.
Đại cô thái thái theo tiếng nhìn qua, thấy vậy cũng lo lắng hỏi: "Có cần tìm đại phu đến khám không?”
Ôn Diệp cười giải thích: "Cô mẫu không cần lo lắng, trên mặt thằng bé là son phấn con vẽ lên."
Đại cô thái thái kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại nhìn gương mặt đỏ hồng của Từ Ngọc Tuyên, buồn cười nói: "Vẫn là con lắm trò."
Sao thời trẻ bà ấy không nghĩ ra trò chơi thú vị này nhỉ!
Diêu thị lặng lẽ đứng một bên, nhìn dáng vẻ vừa nóng lòng muốn thử vừa tiếc nuối của bà bà nhà mình, âm thầm thay lang quân ở Lăng thành xa xôi thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng càng là may mắn, may mắn biểu tẩu sinh sau bà bà hai mươi năm.
Đại cô thái thái khen ngợi: "Giống như oa oa trên tranh tết vậy, thật xinh đẹp."
Có lẽ Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu Đại cô thái thái đang khen mình nên khẽ mím môi, rut re mỉm cười.
Đại cô thái thái bị dáng vẻ đáng yêu của Từ Ngọc Tuyên chọc cho vui vẻ.
Đoàn người đi vào chính đường, nhóm tỳ nữ lục tục dọn món ăn lên bàn.
Ôn Diệp tùy ý liếc mắt một cái, vẻ mặt thoáng nét kinh ngạc, Đại cô thái thái thấy vậy bèn nói: "Ta để Tiêu đội áp giải mấy xe đặc sản Lăng thành, hôm qua Tiêu đội mới đến nơi, ta kêu người chọn ra mấy thứ, hôm nay làm hết."
Đại cô thái thái từ Lăng thành khởi hành hồi Kinh từ hơn một tháng trước, vì đi đường nhanh hơn nên chỉ mang theo quần áo cùng với đồ ăn cần dùng trên đường, về phần đặc sản Lăng thành đã chuẩn bị chỉ có thể ủy thác cho Tiêu đội vận chuyển tới Thịnh Kinh.
Nhưng dọc đường vào Kinh, Tiêu đội không chỉ nhận sinh ý của một mình bà ấy, cho nên hành trình chậm mất mười mấy ngày.