Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau ngày sinh thần đó, lại có không ít khách nhân đến bái phỏng, đều là mấy nhà triêu thân có quan hệ tốt với Từ Nguyệt Gia và huynh trưởng của hắn.
May mà còn có Lục thị, Ôn Diệp chỉ cần ở bên cạnh an phận thủ lễ làm nền là được, đại khái là vì chức quan của Từ Nguyệt Gia khá đặc thù nên không có mấy nhà đến vì hắn.
Người khiến Ôn Diệp ấn tượng sâu sắc nhất là Kinh Triệu Doãn Vương đại nhân, đó là một người thú VỊ.
Nhưng làm tông phụ nhà cao cửa rộng không phải là một chuyện dễ dàng gì, người khác đều béo lên một ký rưỡi sau khi hết tết, Lục thị thì ngược lại, mấy ngày gần đây cứ đến chính viện là Ôn Diệp lại thấy nàng ấy càng lúc càng hao gầy, rõ ràng còn chưa tới hai mươi sáu tuổi, mới một năm trôi qua thôi mà trên mặt đã không còn sáng rọi như trước.
Đây cũng là lý do khiến Ôn Diệp càng kiên định với quyết tâm của mình, nhất định phải ôm chặt đùi vàng của Lục thị mới được.
Đời này của nàng đã quyết chí sẽ không sống một cuộc sống như nàng ấy.
Vừa nghĩ như vậy, Ôn Diệp lập tức cảm thấy mình là một đệ muội rất không đủ tư cách, trong lòng có chút áy náy.
Đương nhiên, áy náy thì áy náy đấy, nhưng cũng không áy náy quá nhiều.
Còn chưa đầy hai tháng nữa, Từ Cảnh Dung sẽ bị đưa đến học viện Tùng Sơn, sau ngày mồng tám, cậu thỉnh thoảng sẽ đến Tây viện một chuyến, sau đó ở trước mặt Ôn Diệp thở ngắn than dài.
Hôm nay đã là lần thứ ba rồi.
Hôm nay Từ Cảnh Dung còn dẫn theo hai tên đồng bọn, đúng giờ ty có mặt tại Tây viện.
Ôn Diệp nhìn thấy ba tên tiểu tử đứng thành một hàng, đứa này lùn hơn đứa kia, đứa kia mập hơn đứa này, Ôn Diệp nhìn mà khóe miệng giật giật.
Từng đứa lần lượt gọi "Nhị thẩm thẩm" và "mẫu thân”
Trong viện gió lớn, Ôn Diệp sai Đào Chi đi lấy đống đồ chơi mà lúc trước nàng đã vơ vét được mang lại đây, để hai đứa nhỏ vào trong phòng chơi với nhau.
Từ Cảnh Dung đã quen thuộc đến mức tự đi vào trong nội đường kéo một chiếc ghế đẩu ra đặt xuống bên cạnh bàn dây đu mà Ôn Diệp đang ngồi, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Hai tay chống cằm, khủy tay chống lên đầu gối, giống như trên vai đang gánh vác một nỗi buồn to lớn nào đó, sau đó nặng nề thở dài một hơi.
Ôn Diệp buông tách trà xuống, liếc cậu một cái rồi nói: "Đi thư viện thôi mà khổ sở vậy à?"
Từ Cảnh Dung mặt mũi u sầu nói: "Đương nhiên là không vui rồi, ta nghe nói đến học viện Tùng Sơn không được mang theo sai vặt hay thư đồng gì sất, tất cả mọi chuyện đều phải tự mình bắt tay vào làm, ta còn nghe nói trong học viện có mấy mẫu đất, các học viên cứ đủ mười hai tuổi đều phải xuống ruộng làm việc."
Cậu sắp chín tuổi rồi, cách mười hai tuổi cũng chỉ mấy năm nữa thôi, mà với tư chất của cậu thì đoán chừng phải ở lại Tùng Sơn học viện sáu bảy năm mới có thể miễn cưỡng thi đậu Đồng sinh.
Từ Cảnh Dung chưa từng tự giặt y phục, nhưng cậu đã thấy tá điền ở thôn trang, người nào người nấy vừa đen vừa gầy, cậu không muốn sau này lớn lên sẽ giống với bọn hắn, như vậy thì khó cưới vợ biết mấy.
Ôn Diệp không biết quá nhiều về Tùng Sơn học viện do Hứa gia ở Lan thành mở, nhưng sau khi nghe xong những lời mô tả vừa rồi của Từ Cảnh Dung thì lại thấy đó là một nơi không tệ.
Khảo thí khoa cử không hề dễ dàng chút nào, nếu các học tử vai không thể gánh tay không thể nâng thì e rằng mới ngày đầu tiên tham gia đã chống đỡ không nổi rồi.
Từ Cảnh Dung nhìn Ôn Diệp với ánh mắt nghi ngờ: "Nhị thẩm thẩm, sao ta cứ cảm thấy người rất cao hứng vậy?”
Ôn Diệp tất nhiên sẽ không thừa nhận, mặt mày bình tĩnh đáp: "Hiểu lầm, do con nhìn nhầm thôi."
Trong lòng Từ Cảnh Dung lại nghĩ, hờ hờ, xin lỗi nhưng ta cũng không mù, chỉ là vừa nghĩ đến mục đích hôm nay mình đến đây, cậu liền nuốt lại những lời định nói.
"Nhị thẩm thẩm, chất nhi sắp phải đi chịu khổ rồi." Từ Cảnh Dung bắt đầu biểu diễn, chỉ là diễn xuất có chút cay mắt người nhìn.
Ôn Diệp nhìn không đặng, nói thẳng: "Có thể nói chuyện tử tế hay không?"
Từ Cảnh Dung nghẹn họng, nói: "Con chỉ muốn trước khi đi có thể ăn thêm một bữa sườn dê nướng và chân giò nướng."